“Nhị cô nương đến đây!” Bạch Vi ở bên ngoài bẩm báo.
Lý Tử Du lúc này đang xem sách, nhìn thấy Lý Tử Châu liền đứng lên hỏi: “Sao Nhị tỷ lại đến đây?”
“Cho bọn họ lui xuống! Ta có chuyện muốn nói!” Lý Tử Châu nói.
“Nhị tỷ muốn nói gì mà phải đuổi người khác ra? Nếu là lời không tốt thì ta
không muốn nghe!” Giọng điệu nàng ta không tốt thì Lý Tử Du cũng chẳng
cần phải khách khí.
“Ta muốn cùng muội giao dịch. Như vậy được rồi chứ?”
“Được rồi.” Hai người bọn họ bây giờ chỉ còn lại quan hệ như thế thôi.
Sau khi mọi người lui xuống, chỉ còn lại hai người thì Lý Tử Châu nói: “Ta
giúp muội gả vào Thượng Quan gia, muội giúp ta gả cho Nhiếp chính vương
đi.”
“Nhị tỷ không phải đã hiểu lầm gì rồi chứ? Ta sao có thể có
biện pháp gì? Lời này xem như ta chưa nghe thấy.” Vốn dĩ nghe nói nàng
ta thích Nhiếp chính vương nhưng nghe chính nàng ta nói ra điều này thì
vẫn cảm thấy ngạc nhiên.
“Muội không muốn gả vào Thượng Quan gia
sao? Lúc ở khu săn bắn muội cũng thấy Thượng Quan Thanh rồi mà, rất tuấn tú lịch sự. Ta nói cho muội biết, muội muốn lão thái thái đồng ý hôn sự của muội là chuyện bất khả thi. Lần trước ở Thanh Nguyên tự muội cũng
thấy rồi đó, lão thái thái một lòng hướng về Vương gia, muội trốn không
thoát đâu. Ta thấy muội cũng chẳng vui vẻ gì nếu gả vào Vương gia đâu
bởi dù sao nhị công tử nhà đó cũng có chẳng có chút thanh danh tốt đẹp
gì. Ít ra Thượng Quan Thanh cũng là chính nhân quân tử. Mà ta lại có thể giúp muội thoát khỏi khốn cảnh này, cho muội thuận lợi gả cho Thượng
Quan Thanh nhưng điều kiện tiên quyết là ta muốn gả cho Nhiếp chính
vương trước!”
Lý Tử Du cười nói: “Nhị tỷ vẫn nên trở về đi. Ta
không có bản lãnh lớn vậy đâu. Chuyện ta không thể làm thì ta sẽ không
đáp ứng. Hôm nay xem như ta chưa nghe thấy gì cả.”
“Muội thật sự
không muốn gả cho hôn phu của muội sao? Muội nên biết muội chỉ có một
mình thì chẳng làm được gì đâu. Ta có thể để mẫu thân ta và cả nhà ngoại ta giúp đỡ muội. Muội nên hiểu rõ điều đó chứ!”
“Nhị tỷ mời trở về cho! Những lời như thế ta không muốn nghe thêm nữa!”
“Ngươi vì sao không giúp ta? Hả? Vì sao không giúp ta? Ta chỉ yêu cầu ngươi
một chuyện như vậy thôi, vì sao ngươi lại không đồng ý?” Nhị cô nương Lý Tử Châu nói xong liền bật khóc: “Ta hạ quyết tâm lắm mới đến tìm ngươi
nhưng sao ngươi một chút cũng không cảm kích? Làm vậy mọi người đều tốt
mà. Ngươi chỉ cần để Trần thái hậu nhắc đến ta trước mặt Nhiếp chính
vương thôi, chuyện dễ dàng như thế mà ngươi không làm được sao?”
Lý Tử Du yên lặng nhìn Lý Tử Châu. Nàng ta nói chỉ cần đơn giản để dì nhỏ
nhắc tới nàng ta trước mặt Nhiếp chính vương thì có thể gả cho y. Đơn
giản vậy thật sao? Nàng ta là muốn lợi dụng dì nhỏ, để dì và Nhiếp chính vương đạt thành hiệp nghị nào đó mà trung gian ràng buộc chính là hôn
sự này! Ngươi tính kế thật tốt đấy! Ngươi nghĩ ai cũng là kẻ ngốc sao?
Nếu hôn sự chỉ cần đơn giản như thế mà thành công thì hôn sự của ta cũng có thể tìm đến dì nhỏ chứ sao phải để người khác tính kế như vậy? Vương thái hậu kia cũng không phải kẻ ngồi không, nếu dì đối địch với bà ta
thì không biết chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thực tư lợi! Bây giờ trước mặt ta khóc nháo thì có ích gì? Nguyên tắc cơ bản nhất chính là
phải biết lượng sức mình!
Lý Tử Châu khóc một lát thì đành mệt mỏi trở về phòng. Nhìn vào gương, thấy đôi mắt sưng đỏ của mình nàng ta lại thấy thương tâm. Nàng ta vốn tưởng rằng với điều kiện như vậy thì Tứ
muội sẽ động tâm nhưng nào ngờ lại bị từ chối. Như vậy thì còn biện pháp nào nữa đây? Nàng ta vốn dĩ muốn tiếp cận Nhiếp chính vương khi đi săn
nhưng y lại không đến.
Chính mình vẫn phải tự lực thôi. Chỉ cần có thể vào cung thì nhất định có cơ hội! Không thể nháo Tứ muội nữa. Phải
suy nghĩ kĩ càng hơn mới được.
….
Trong phủ hễ chỉ cần gió
thổi cỏ lay đều không thể gạt được Thái phu nhân cho nên khi Thái phu
nhân nghe Hoàng Oanh báo lại chuyện tỷ muội hai người cãi nhau thì liền
gọi Lý Tử Du và Lý Tử Châu đến để răn dạy. Đại ý là tỷ muội trong nhà
phải tương thân tương ái, không thể chỉ vì một chút chuyện cỏn con mà
mâu thuẫn với nhau.
Hai người đương nhiên cam đoan sẽ không bao giờ để chuyện như vậy phát sinh nữa.
Lúc trở về, Lý Tử Châu xin lỗi Lý Tử Du: “Tứ muội thứ lỗi cho ta nhé. Chỉ
vì hôn sự của Tam muội mà mọi người đều cười nhạo ta cho nên ta mới
không khống chế được. Sau này nhất định sẽ không như vậy nữa.”
“Nhị tỷ có nói ta chuyện gì sao? Ta chẳng nhớ gì cả.” Lý Tử Du nói.
Lý Tử Châu sửng sốt một chút rồi lập tức cười nói: “Quên thì tốt, quên thì tốt. Ta còn nghĩ Tứ muội sau này sẽ không để ý đến ta nữa cơ. Chỉ là…
Tứ muội này, muội nên quản lý người trong phòng muội cho tốt đi. Chúng
ta chỉ mới xảy ra chút chuyệt mà lão thái thái đã nhanh chóng biết rồi.
Haizz, muội nên tra xét cho kĩ càng.”
“Lão thái thái cũng vì quan
tâm ta thôi, chẳng có gì cả.” Lý Tử Du sao lại không biết có người mật
báo chứ? Nhưng muốn ở trong phủ này làm ít việc gạt lão thái thái thì
khả năng không lớn. Dù sao thì những chuyện trọng yếu nàng cũng sẽ không để Hoàng Oanh và Họa Mi biết được.
“Muội có thể nghĩ như vậy thì
tốt rồi. Về sau có chuyệt tốt thì Tứ muội cũng đừng quên ta nhé.” Lý Tử
Châu rẽ về phía chỗ ở của nàng ta, Lý Tử Du cũng về phòng mình.
Lý ma ma có chút lo lắng lão thái thái sẽ gây khó dễ co Tứ cô nương. Lý Tử Du nói: “Không có gì đâu. Chỉ nói mấy câu thôi, ma ma yên tâm đi. Ta
biết chừng mực mà.” Nàng thấy càng ngày nàng càng không thể ở yên rồi.
“Ma ma, chúng ta ở ngoài phủ một khoảng thời gian đi. Người thấy thế nào?”
Nàng vẫn còn chưa nhìn qua trang trại của mẫu thân. Áp lực ở đây càng
ngày càng lớn, nàng coi như là đi nghỉ hè đi. Nàng cần phải thả lỏng tâm tình một chút.
“Tốt thì tốt nhưng mà lão thái thái sẽ đồng ý sao?” Lý ma ma nói.
“Bà ta sẽ đồng ý thôi.” Sau chuyện ở Thanh Nguyên Tự thì bà ta đang cố cải
thiện quan hệ với mình, một yêu cầu nho nhỏ như thế bà ta sao có thể
không đáp ứng được?
Bạch Vi nói: “Thật tốt quá. Cuối cùng nô tỳ cũng được đi chơi rồi.”
“Nha đầu nhà ngươi chỉ nhớ đến chuyện chơi thôi. Phải hầu hạ cô nương thật
tốt mới là chuyện đúng đắn!” Lý ma ma khiển trách Bạch Vi.
“Vâng thưa Lý ma ma.” Bạch Vi cười nói.
Vì thế mà dưới sự đồng ý của lão thái thái, Lý Tử Du, Lý ma ma, Bạch Vi và cả Hoàng Oanh cùng đến điền trang phía Bắc kinh thành.