“Cái gì? Thật là không biết xấu hổ! Thật không biết xấu hổ mà!” Hoàng Oanh
cũng đã biết chuyện. Vốn dĩ hôm nay nàng ta không đi theo nên cảm thấy
trong lòng khó chịu, bây giờ lại còn xuất hiện hai nha đầu tự đưa mình
đến cửa, còn vội vàng muốn hầu hạ cô nương nữa. Nàng ta oán trách: “Cô
nương cũng thật là… Sao lại cải nam trang làm gì chứ? Nếu người mặc nữ
trang thì hai người kia có dám làm như vậy đâu!”
Bạch Vi vội nói:
“Chúng ta là nô tài sao có thể oán giận chủ tử? Ta mới làm nha hoàn
không biết thì còn được, Hoàng Oanh tỷ tỷ từ nhỏ đã làm nha hoàn vậy mà
lại không biết quy củ nha!”
“Ngươi! Cái nha đầu chết tiệt kia!
Thôi đi, ta cũng chẳng thèm nhiều lời với ngươi nữa. Cô nương, chúng ta
mau đuổi hai ả kia đi, nếu giữ hai ả lại thì thật sự không tốt đâu!”
Lý Tử Du nói: “Vội vàng làm gì? Nếu các nàng muốn tới thì sẽ đem theo khế
ước bán thân tới đây luôn. Đến lúc đó ta muốn đánh, muốn mắng, muốn bán
đi là chuyện của ta. Được lợi như thế sao ta lại không làm?” Lý Tử Du
nói những lời này cũng là để nhắc nhở Hoàng Oanh bởi nàng ta đã theo
nàng, nàng còn giữ khế ước của nàng ta đó, vậy mà còn không phân biệt
lợi hại, ngày nào cũng đi mật báo.
“Vậy… vậy… cô nương nói nhận
hai người kia sao?” Hoàng Oanh có chút kinh hãi. Đúng vậy, nàng ta cũng
sợ bị tùy tiện bán đi. Tuy là Tứ cô nương còn nể mặt lão thái thái nên
không động tới mình nhưng nếu thật sự chọc giận nàng, đụng đến giới hạn
của nàng thì chưa chắc nàng sẽ không bán mình đi!
Lý Tử Du nói với Bạch Vi: “Thay đồ cho ta. Ta đi nhìn nhị vị cô nương kia một chút.” Nói cách khác chính là không cần hai người kia.
Dù sao thì ấn tượng
đầu tiên với hai nha đầu đó cũng không tốt, hiện tại còn làm ra chuyện
như vậy thì Lý Tử Du cũng muốn để các nàng biết mình là nữ, không cần
phải dùng mấy chuyện danh tiết đó mà muốn sang đây. Nhiều một chuyện
chẳng bằng bớt một chuyện. Về phần tâm tình của hai người kia thì Lý Tử
Du cũng chẳng bận tâm, các nàng cũng chẳng phải người tốt thì chẳng cần
phải nương tay, thương hương tiếc ngọc.
Hoàng Oanh đến lúc này mới cười vui vẻ, muốn đi theo hai người xem trò vui. Chỉ có điều sau khi Tứ cô nương cho họ biết sự thật khiến hai người kia giật mình kinh ngạc
thì để cho vị quản sự kia đem người trở về.
“Chu quản sự, người ở thôn trang bên cạnh là người như thế nào?” Lý Tử Du hỏi.
Chu quản sự đáp: “Chủ nhân của thôn trang bên cạnh trước kia chưa từng xuất hiện, gần một năm lại đây thì mới có người đến ở, hơn nữa cũng chẳng có quan hệ lớn với chúng ta nên nô tài không tìm hiểu cẩn thận. Thôn trang kia chủ yếu là kinh doanh cây ăn quả, không có xung đột gì với điền
trang chúng ta. Để nô tài tìm hiểu rõ ràng sau đó sẽ báo lại cho chủ
tử.”
Lý Tử Du gật đầu, để cho Chu quản sự tự mình đi an bài.
Phía bên kia, Hồng Ngân và Bích Đào thật sự kinh sợ và thất vọng khi thấy
một mỹ công tử lại biến thành nữ tử. Hai người bị đưa đến trước mặt chủ
tử, sau khi nghe quản sự nói xong thì vị chủ tử kia cười lạnh nhìn hai ả quỳ gối trước mặt, nói một cách trào phúng: “Phải làm gì đây nhỉ? Ta
xưa nay chưng từng có ý thu lại những thứ đã bỏ đi, huống hồ các ngươi
lúc đó là vừa lòng nguyện ý. Nơi này của ta đã chẳng có chỗ cho các
ngươi nữa đâu. Diêu quản sự, việc này ngươi cứ xem rồi tự sắp xếp đi.”
“Phu nhân, phu nhân, chúng nô tỳ sai rồi, chúng nô tỳ không dám nữa. Phu
nhân, người bỏ qua cho chúng nô tỳ một lần thôi.” Hồng Ngân và Bích Đào
khẩn cầu chủ tử.
“Đừng, đừng. Ta đâu phải là phu nhân đâu. Chẳng
phải các ngươi đã nói thế à? Nhiều lắm cũng chỉ là ngoại thất không thể
lộ diện mà thôi, sau này sẽ như thế nào còn chưa biết được. Còn chẳng
bằng hai nha đầu các ngươi cơ mà. Diêu quản sự còn đứng đó làm gì nữa?
Nhanh tay nhanh chân một chút, ta không muốn lát nữa lại thấy hai người
này nữa đâu.
Thấy âm thanh khóc nháo của Hồng Ngân và Bích Đào
ngày càng xa thì sắc mặt của vị phu nhân này mới tốt một chút. Nàng cũng là một cô nương trong sạch, chỉ vì gia đạo sa sút mà phải ủy khuất làm
ngoại thất bị người ta bao dưỡng. Bây giờ người kia cũng đã thành thân
còn chính mình lại bị an bài tại thôn trang này. Đã nhiều ngày rồi người đó chưa đến đây.
Hai ả Hồng Ngân và Bích Đào làm nha đầu bên
người cũng không phải hạng người an phận, miệng lưỡi lại lợi hại, thường nói bậy sau lưng người khác. Ban đầu người kia hay đến đây thì hai ả
cũng sinh lòng mơ tưởng nhưng sau này khi người kia ít lui tới thì tâm
tư cũng dần dần biết mất. Hôm nay vừa khéo lại đụng phải người có bề
ngoài đẹp mắt, lại còn là chủ nhân điền trang kia nên hai ả mới muốn ủy
thân. Nàng ước gì hai cái tai họa này rời đi sớm cho khuất mắt, dù sao
hai ả cũng nguyện ý rời khỏi nên sau này người kia có hỏi thì nàng cũng
chẳng có gì khó nói. Đáng tiếc chuyện này lại là chuyện hiểu lầm. Nhưng
dù thế nào thì qua chuyện này nàng cũng không thể giữ lại hai người kia
nữa, là họ gieo gió gặt bão thôi.
“Phu nhân, phu nhân, nhị gia truyền tin bảo ngài sẽ đến đây!” Một nha hoàn chạy vào báo tin.
“Thật sao?” Phu nhân này vui mừng đứng lên, chỉ huy mọi người an bài mọi thứ
trong trang cho tốt. Đối với nàng mà nói phải hầu hạ nam nhân của mình
cho tốt thì sau này mới có thể cơm no áo ấm, tốt nhất là phải sinh được
con trai thì chẳng phải sợ điều gì nữa. Cho nên chuyện của Hồng Ngân và
Bích Đào cũng chỉ là một bước nhạc đệm mà thôi, không có gì to tát cả.
Chu quản sự nghe được tin chủ nhân của thôn trang bên kia đến nhưng hắn lại thấy đây không phải tin tốt. Chu quản sự không hỏi thăm thì thôi chứ
nếu đã làm thì hắn sẽ nghe ngóng thật cẩn thận. Nhưng khi cẩn thận tìm
hiểu thì lại phát hiện ra chuyện không tốt, hắn lại không thể gạt cô
nương nhà mình.
Vì thế nên thê tử của Chu quản sự mới bẩm báo Lý
Tử Du: “Cô nương,mọi chuyện đã được tìm hiểu rõ ràng rồi. Phía bên kia
chính là thôn trang lão thái thái của phủ Bình Nam hầu có quan hệ thông
gia với phủ Trấn Viễn hầu mới mua, nay thuộc về nhị gia của phủ Bình Nam hầu cũng chính là đại cô gia của quý phủ. Chỉ là đại cô gia lâu nay
cũng không ở thôn trang này nhưng chúng nô tỳ lại nghe nói người ở thôn
trang đó chính là nhị phu nhân của nhị gia.”
“Tính kế thật tốt
nhỉ. Kim ốc tàng kiều cơ à.” Lý Tử Du nói, “Việc này ta đã biết, nếu
Hoàng Oanh có hỏi thì ngươi cứ nói tìn hình thực tế cho nàng ta.”
Thê tử Chu quản sự vừa nghe liền hiểu được ý của Lý Tử Du. Còn Lý Tử Du lại cảm thấy sao phủ Trấn Viễn hầu cứ phải có bóng dáng của đám ruồi nhặng
ghê tởm này. Tuy là nàng bất hòa với Lý Tử Trân nhưng Tiễn nhị này cũng
thật quá đáng rồi, lại dám nuôi dưỡng ngoại thất ở đây, chẳng lẽ người
trong phủ lại không biết? Hay là đã biết nhưng lại gạt Lý Tử Trân?
Không phải nàng bênh vực Lý Tử Trân, nàng ta không đáng được như thế, nàng để cho Hoàng Oanh biết là vì muốn thông qua miệng nàng mà nói cho lão thái thái biết chuyện này rồi nhìn xem thái độ của lão thái thái ra sao. Bà
ta sẽ thay cháu gái ra mặt hay là nén giận rồi để Lý Tử Trân chịu cái
khổ này?
Ngoại thất này xem ra đã sớm có rồi, có lẽ còn có trước
khi Đại cô nương thành thân nữa kìa. Lý Tử Du nghĩ có nên đùa dai một
chút, để cho Đại cô nương biết được chuyện này sau đó ngồi xem hành động của nàng ta?
Nàng bây giờ đã biết chuyện này rồi, nếu như không
cho lão thái thái biết thì chỉ sợ người ta lại tưởng nàng đang âm mưu gì đó. Những lời như “không biết quan tâm đến tỷ muội nhà mình”, “không
quan tâm đến việc tỷ muội bị bắt nạt”, lão thái thái tuyệt đối có thể
nói ra.
Hoàng Oanh quả nhiên là vội vàng bất an, khuyên Lý Tử Du
mau hồi phủ. Lý Tử Du nói: “Nếu như ngươi có việc gấp thì ta sẽ để cho
Chu quản sự phái người đưa ngươi trở về trước.”
Hoàng Oanh do dự một lát rồi nói: “Nô tỳ sao có thể mặc kệ chủ tử được. Chủ tử ở đâu nô tỳ ở đó.”
Được thôi, là ngươi nói đấy nhé, ta không ép ngươi đâu. Lý Tử Du cứ thoải
mái ở lại điền trang còn Hoàng Oanh đúng như Lý Tử Du suy nghĩ, lén lút
gửi thư về phủ. Nàng ta nghĩ bản thân đã thu mua được vài người nhưng
lại không biết rằng thật ra những người đó cũng là do Lý Tử Du ngầm cho
phép.
Lý Tử Du biết thời điểm yên bình này sẽ chẳng được bao lâu.
Nếu lão thái thái coi trọng chuyện này thì sẽ để Đại tỷ qua đây xem xét
tình huống bên này.