Nhị phu nhân Triệu thị liền đem lời của lão thái thái nói không sót một chữ cho Nhị lão gia biết.
“Lão gia, không phải thiếp không muốn nhưng mà chuyện kia đến khi nào mới
thành công chứ? Nếu Nhị nha đầu còn nhỏ thì thiếp sẽ không nói gì, cho
dù có chờ thêm vài năm nữa cũng không sao nhưng nó bây giờ đã lớn rồi.
Con gái lớn không thể giữ. Lão gia người mau nghĩ cách đi. Đến khi Tam
nha đầu lập gia đình rồi thì Nhị nha đầu cũng không thể ở Lý gia ngây
người mãi được!”
Nhị lão gia thở dài rồi nói: “Hiện tại bây giờ
cũng chưa có tin tức gì chính xác. Nói không chừng Nhiếp chính vương
đang cân nhắc chuyện hôn sự cũng nên. Trước kia là do ta nghĩ quá đơn
giản.Hình như quan hệ của Nhiếp chính vương và quận chúa Vĩnh An cũng không tệ
lắm. Hay là bảo Châu nhi thường xuyên lui tới với quận chúa Vĩnh An đi.
Nếu quận chúa thích Châu nhi, biết đâu sẽ có cơ hội.”
Nhị phu nhân thật sự không còn gì để khuyên nhủ nữa rồi. Trượng phu nhà bà sao lại
ngốc thế, suy nghĩ quá đơn giản rồi! Lão gia và con gái đều mắt cao hơn
đầu, luôn suy nghĩ đến những thứ không thực tế đó!
Dù vậy thì
Triệu thị vẫn nói: “Lão gia nói phải. Thiếp nghe nói lần trước ở bãi
săn, quận chúa Vĩnh An có ấn tượng rất tốt với Tứ nha đầu. Chi bằng bảo
Tứ nha đầu gửi thư mời cho quận chúa Vĩnh An, mời nàng đến quý phủ chúng ta một chuyến. Lão gia thấy sao?”
“Được rồi. Nàng cứ xem xét rồi làm đi.”
Thật là đúng dịp, khi Triệu thị vẫn chưa nói chuyện này với Tứ cô nương Lý
Tử Du thì quận chúa Vĩnh An đã chủ động gửi thư mời Tứ cô nương đến phủ
của nàng ấy, hơn nữa cũng mời luôn các cô nương khác trong phủ Trấn Viễn hầu.
Lão thái thái đương nhiên rất vui mừng, đối với bà ta thì cơ hội này là cầu còn không được.Nhị cô nương Lý Tử Châu cũng thấy đây là ông trời giúp nàng ta. Tam cô
nương được Đại phu nhân giữ lại, lần này sẽ không đi. Ngũ cô nương và
Lục cô nương cũng cực kì phấn khích, còn muốn mang trang phục đẹp nhất
của các nàng đi, đến lúc đó có thể khoe ra rồi.
Lão thái thái cũng nói nên đi Cẩm Y phường mà mua y phục. Lần trước Nhị nha đầu và Tứ nha
đầu đều chuẩn bị phục trang rất tốt. Thế nhưng hoàn cảnh bây giờ không
bằng trước kia, nếu phải may y phục thì sẽ dùng tiền chung, thật không
tốt. Ngũ cô nương Lý Tử Lung lúc đầu còn vui vẻ nhưng giờ lại uể oải.
Nhị phu nhân nhất định sẽ không vui lòng cho mình may y phục đâu. Như
vậy chẳng phải đến ngày đó mình sẽ bị người khác vượt mặt sao?
Còn Lục cô nương Lý Tử Cầm lại cảm thấy không sao cả. Nàng ta tuy rằng cũng có lòng riêng nhưng mắt không cao như Ngũ cô nương, cũng không cần lo
được lo mất.
Lúc mọi người chuẩn bị gần xong thì Nhị cô phu nhân không biết lấy tin tức từ đâu mà lại mang con gái mình Viên Điệp Nhi qua đây.Bà ta nói: “Quận chúa Vĩnh An nói là các cô nương ở nhà chúng ta đều có
thể đi vậy thì Điệp Nhi cũng coi là biểu cô nương của quý phủ, cùng đi
cũng được nhỉ?”
Lão thái thái cũng đáp ứng. Nhưng mà bà ta lại
quên một điều rằng thư mời là gởi trực tiếp cho Tứ cô nương vậy mà bà ta lại chẳng hỏi một câu nào đã đáp ứng cho người ta đi cùng. Sau đó bà ta lại còn nghĩ rằng dù sao cũng nhiều rồi vậy thì gọi Tạ Quân Hoa bên Đại cô phu nhân cũng đi cùng đi, chuyện tốt như vậy thì cũng nên cho con
gái bà ta được chiếm một phần.
Lý Tử Du thấy thật đau đầu. Đám
người này thật rắc rối mà. Nàng để Hồng Y lén truyền tin cho quận chúa
Vĩnh An trình bày mọi việc. Quận chúa trả lời lại bốn chữ: Không thành
vấn đề. Dù sao thì phủ quận chúa của nàng ấy cũng lớn, nhiều thêm hai người cũng không sao, chỉ cần Lý Tử Du đến là được rồi.
Đến ngày hẹn, đoàn người cùng nhau đi đến phủ của quận chúa Vĩnh An. Phủ
quận chúa rất lớn, rất cao sang nhưng cũng chỉ có một chủ tử là quận
chúa Vĩnh An ở nên không tránh khỏi cảm giác trống trải.
Khi mọi
người đang ngắm nhìn không gian trong phủ thì quận chúa Vĩnh An đã trực
tiếp đến chỗ Lý Tử Du: “Cô để ta đợi lâu lắm rồi đấy. Phải trực tiếp đưa thiếp mời đến thì cô mới chịu qua.Thật không tốt mà!”
Quận chúa Vĩnh An nhìn sang phía Viên Điệp Nhi, hỏi: “Vị này là…?”
“Ta là Viên Điệp Nhi của Viên phủ, cũng là biểu cô nương của phủ Trấn Viễn hầu, xin chào quận chúa.”
Quận chúa Vĩnh An nói tiếp: “Thì ra là thế. Ta còn nghĩ sao lại chưa từng
gặp cô. Hôm nay gặp nhau là để bàn hội họa, chủ yếu là tình nguyện thôi. Nếu mọi người vui vẻ thì cũng nhau vẽ tranh bàn luận. Ai không thích
thì ta cũng không ép buộc đâu.”
“Như vậy Tứ biểu tỷ sẽ không vui
đâu nhỉ? Quận chúa thật sự thích vẽ tranh, nếu tỷ không vẽ thì chẳng
phải sẽ làm cho quận chúa thất vọng sao?”
Vĩnh An quận chúa đang định lên tiếng thì Lý Tử Du đã nói: “Nghe nói khả năng vẽ tranh của biểu muội rất tốt.Bản thân ta cảm thấy không sánh bằng. Lát nữa chỉ có thể ngồi xem thưởng thức mà thôi.”
Viên Điệp Nhi cảm thấy rất đắc ý, cũng may là ngươi thức thời, quả nhiên là
từ nông thôn tới, có cái túi da đẹp mắt mà thôi chứ cái khác làm sao so
với ta được?
“Haizz, nghe nói Tam cửu cửu năm đó là tài tử nổi
danh. Bây giờ Tứ tỷ lại như vậy thực không biết Tam cửu cửu ở dưới kia
liệu có thương tâm hay không nữa. Cầm kỳ thi họa, Tứ tỷ có phải đều
không biết hay không? Có muốn ta sau này dạy cho tỷ một chút không?”
Lý Tử Du nghe thấy nàng ta nhắc đến phụ thân thì trong lòng tức giận: “Cha ta có thương tâm hay không ta không biết. Ta chỉ biết có một điều là
cho dù ta có khiến cha ta mất mặt hay không thì ngươi cũng không có
quyền lên tiếng.”
Chủ nhân là quận chúa Vĩnh An cũng nói: “Nếu đã có kẻ không muốn nói tiếng người thì rời khỏi đây đi. Trong phủ của ta không phải loại người nào cũng tùy tiện vào được đâu!” Ánh mắt nàng tức giận nhìn thẳng Viên Điệp Nhi.
Lý Tử Du nghĩ chuyện này cũng do nàng mà ra nên nàng mới nói với quận chúa Vĩnh An: “Quận chúa đừng tức giận. Ta thấy Viên biểu muội là vì muốn
thi vẽ tranh với ta một lần mà thôi. Ta tuy rằng không am hiểu nhưng nếu như ngay cả dũng khí ứng chiến cũng không có thì chẳng phải là không
xứng làm con gái của cha ta sao?Vậy được rồi, ta hôm nay, ngay tại đây đành bêu xấu vậy.” Nàng không
thể để quận chúa Vĩnh An chuốc lấy phiền phức, hơn nữa Lý Tử Du cũng
muốn dạy dỗ Viên Điệp Nhi không biết trời cao đất rộng này một chút!
“Này, cô làm được không?” Quận chúa Vĩnh An nhỏ giọng hỏi, “Cô đừng sợ ta sẽ
đắc tội với người ta. Ta có đắc tội cũng sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Thử một lần đi. Nàng ta đã nói như vậy mà ta còn không phản kích thì chẳng phải sẽ rất có lỗi với cha ta sao?”
Viên Điệp Nhi nghe Lý Tử Du nói dỗi thì trong lòng rất vui vẻ. Vừa rồi nàng
ta bị quận chúa làm mất mặt, lát nữa nhất định phải khiến cho Lý Tử Du
này không biết giấu mặt vào đâu! Ta muốn xem ngươi có tài ba gì mà dám
so với ta đã học tập suốt mười năm!