Bước vào trong đình cảm giác thật ấm áp như mùa xuân. Khắp nơi bốn
phía đều có chậu than, tất cả đều là loại than sưởi tốt nhất, quả nhiên
là gia đình phú quý. Một bữa tiệc thế này của hai tiểu cô nương có khi
bằng chi phí sinh hoạt cả một năm của người khác. Các nha hoàn đã chuẩn
bị hết tất cả, hai người ngồi vào bàn bắt đầu ăn.
Thật ra Lý Tử Du cảm thấy ăn lẩu như thế này thì phải nhiều người cùng ăn mới náo nhiệt
nhưng mà làm khách thì phải theo chủ, huống chi ở chung một chỗ với quận chúa Vĩnh An cảm giác thật nhẹ nhàng thoải mái. Khi hai người vừa ăn
vừa thưởng thức cảnh sắc trong hoa viên thì có một nha hoàn đi tới nói
nhỏ bên tai quận chúa Vĩnh An.Khi nghe xong thì mặt quận chúa Vĩnh An liền biến sắc, mày nhăn lại. Lý Tử Du nói: “Nếu
cô có việc phải đi thì ta ở nơi này một mình cũng được!”
Quận chúa Vĩnh An nói: “Cũng chẳng có gì đâu. Hừ. Chỉ là có một kẻ không biết xấu hổ nháo loạn thôi. Da mặt cũng thật dày! Tử Du, ta với cô cũng chẳng có gì phải giấu diếm. Thật ra là chuyện xấu trong nhà, sợ cô chê cười
thôi. Vốn dĩ phụ vương ta khi còn tại thế chỉ yêu một người là mẫu phi
ta nhưng cách đây không lâu quý phủ ta đột nhiên có một ả đàn bà khoảng
ba mươi tuổi đến tìm ta nói rằng trước kia ả là tình nhân bên ngoài của
phụ vương ta, bây giờ chịu không nổi nữa nên phải đến cầu phủ quận chúa. Không biết ai cho ả ta lá gan lớn thế, dám nói ra những lời như vậy! Ta sợ ả ở bên ngoài nói năng lung tung làm hỏng thanh danh của phụ vương
ta nên phải để ả ở trong phủ. Vậy mà không ngờ hôm nay ả lại đòi ra phủ, gia nhân không biết phải làm sao nên mới phải đến đây bẩm báo ta!
Phụ vương ta chưa từng có nữ nhân khác nhưng người này lại có tín vật mà
phụ vương ta từng có trước kia. Ta sợ ném chuột vỡ đồ nên chỉ có thể giữ ả ở lại trước rồi sau đó mới xử trí!Không biết ai có cừu oán với phụ vương ta mà lại phái một nữ nhân như thế tới đây nữa!”
Quận chúa Vĩnh An tuy chỉ nói đơn giản nhưng Lý Tử Du vẫn hiểu được. Nữ nhân kia tự xưng là tình nhân của Vương gia nhưng quận chúa Vĩnh An lại
không tin. Nếu thật sự phụ vương của quận chúa Vĩnh An có tình nhân thì
làm gì có chuyện ngài ấy không dám đưa về phủ mà phải nuôi dưỡng bên
ngoài? Hơn nữa bao lâu nay không liên lạc vậy mà hiện tại lại tới đây,
rốt cuộc là có ý gì?
“Cô đừng gấp. Người như vậy có lẽ là hạng lưu manh lừa đảo. Cô để người đó lại trong phủ là đúng. Tục ngữ có câu đầu
trọc không sợ bị nắm tóc. Nếu ả ta ra ngoài ăn nói lung tung điên khùng
thì chắc chắn thanh danh của Vương gia sẽ bị tổn hại. Cô cứ làm ả yên
tâm trước rồi ngầm điều tra nghe ngóng xem sao. Phải xem thử ả ta có
đồng lõa hay không, quan trọng hơn là ả có con hay không. Ta sợ ả ta sẽ
tìm một đứa bé giả mạo cốt nhục của Vương gia, Vương gia đã mất không
thể kiểm chứng. Cô không thể để ả thực hiện được ý đồ.”
Nếu thật
sự Vương gia có con trai bên ngoài thì chắc chắn người đó sẽ được thừa
kế tước vị Vương gia. Tất cả trong phủ này đều phải đưa cho người kia!
Quận chúa Vĩnh An nói với Lý Tử Du: “Cô nghĩ cũng đúng. Vốn dĩ ta không muốn tìm Vương thúc giúp nhưng xem tình hình này thì không thể không nhờ
Vương thúc hỗ trợ! Rốt cuộc là ai đối chọi với phụ vương ta, muốn hủy
thanh danh của người chứ? Nếu để ta phát hiện ra ta tuyệt đối không
tha!”
Nếu nữ nhân kia không có người đứng sau thì có thể dễ dàng
xử trí nhưng chỉ sợ ả cũng là quân cờ của người khác thôi. Lý Tử Du nói: “Nếu ả muốn ra phủ thì cô để ả đi đi.Đến lúc đó phái người lén bám đuôi theo, nói không chừng có thể tìm ra
nguồn gốc! Nhưng trong lòng cô phải có sự chuẩn bị trước, vạn nhất ả ta
nói thật, lại còn có con với Vương gia thì cô nên suy nghĩ xem phải làm
gì mới ổn!”
Những lời nhắc nhở này nàng nhất định phải nói. Lý Tử
Du xem quận chúa Vĩnh An là bằng hữu, tuy biết lời này sẽ làm người ta
khó chịu nhưng nàng vẫn phải nói. Nghe nói phụ vương và mẫu phi của quận chúa Vĩnh An rất yêu thương nhau. Nữ nhân này xuất hiện chỉ sợ không
chỉ phá hủy hình tượng phụ vương trong lòng nàng ấy mà còn đánh mạnh vào tâm lý của quận chúa Vĩnh An. Chỉ là nàng ấy từ đầu đến giờ vẫn tỏ ra
không có việc gì. Xem ra người hoàng gia cho dù có hào phóng sáng sủa
thế nào nhưng có thể tỏ thái độ như thế này thì không phải người nào
cũng làm được,
“Hừ, nếu thật sự phụ vương có cốt nhục khác thì ta
còn ước có người thừa kế hương khói của phụ vương ta đấy. Nhưng ả kia
nhất định không thể giữ! Ta không muốn mẫu phi đã qua đời của ta thấy
ngột ngạt!” Quận chúa Vĩnh An nói.
Rốt cuộc nàng ấy cũng chỉ là cô nương hơn mười tuổi, thấy quận chúa Vĩnh An đứng ngồi không yên nên Lý
Tử Du tìm cơ hội cáo từ. Việc này Lý Tử Du chỉ có thể nhắc nhở, không
thể nhúng tay vào. Nếu làm không tốt chính là chuyện gièm pha của hoàng gia, vẫn là không nên tham dự thì hơn.
Nhưng mà thật lâu về sau cũng không nghe nói quận chúa Vĩnh An có thêm huynh
đệ, xem ra nữ nhân kia quả thật là chuyên môn lừa bịp tống tiền. Lá gan
cũng thật lớn, ngay cả phủ quận chúa mà cũng dám lừa gạt!
Lý Tử Du lắc đầu, thế giới này có dạng người gì không có chứ? Chuyện này cũng
không có gì kì quái. Vì lợi ích cá nhân, người ta có thể làm được mọi
chuyện, mạng cũng chỉ có một cái, đến cái mạng còn không cần thì người
ta còn có gì mà không dám làm?
Quận chúa Vĩnh An cũng không hu
vọng chuyện này liên lụy đến Lý Tử Du vì thế cho đến lúc qua năm mới Lý
Tử Du cũng chưa gặp lại quận chúa Vĩnh An. Thật ra Lý Tử Du đã dùng kim
cương kia làm ra một số trang sức đẹp mắt, cũng đã đưa đến phủ quận chúa một lần rồi.
Trong thời gian này phủ họ Vương và phủ Thượng Quan cũng không đến phủ Trấn Viễn hầu tìm Thái phu nhân.
Thế nhưng Lý Tử Trân bên kia vốn đang dưỡng thai rất tốt vậy mà lại sẩy
thai. Mọi chuyện cũng càng ngày càng không thể khống chế được, Lý Tử
Trân cho rằng nha đầu trong phòng Tiễn nhị cố ý giở thủ đoạn hại chết
con mình vì thế mọi chuyện mới náo loạn hết lên.Lý Tử Trân nhân cơ hội này muốn cùng cách. Nàng ta nói rằng nàng ta không có cách nào sống ở đó được nữa, một cái thai nhi đang tốt lành như thế
mà lại mất đi, nàng ta còn ngây ngốc sống ở đó làm gì nữa?
“Nha
đầu Tiền gia các ngươi đã làm cho ta không có chỗ dựa vào. Sau này ta
làm sao mà sống đây? Ta không phải không muốn sống tốt với nhị gia nhưng các ngươi lại khinh người quá đáng! Ta sao có thể sống tiếp ở đây nữa?
Sau này không biết chừng bỏ mạng lúc nào chẳng hay. Để ta cùng cách đi,
nếu không ta sẽ đâm đầu chết ngay tại cửa lớn của phủ Bình Nam hầu các
ngươi để tất cả mọi người đều biết các ngươi ngược đãi con dâu thế nào!” Lý Tử Trân khóc than.
Phu nhân Bình Nam hầu đau đầu nhức óc.
Chuyện của Tiễn nhị đã khiến phủ Bình Nam hầu trở thành trò cười cho
toàn bộ kinh thành, nếu bây giờ con dâu tìm chết nữa thì hậu quả thật
không thể tưởng tượng được. Sau này các cô nương, thiếu gia trong phủ
cũng sẽ không thể tìm được nhân duyên tốt!
Phu nhân Bình Nam hầu lập tức tìm Đại phu nhân Trấn Viễn hầu qua bàn chuyện, xem thử có thể giải quyết trong hòa bình không.Thật ra mà nói bà ta cũng không dám chắc có phải nha đầu trong phòng Tiễn
nhị làm ra chuyện này hay không.Dù sao cũng chỉ có thê tử của lão nhị là có bầu, lão nhị bị thế kia thì các nha đầu đó cũng không còn hi vọng
nữa, lại còn không được thả ra, không ghen tị mới là lạ! Mà đố kỵ là bản tính nữ nhân, làm ra những chuyện này cũng không phải chuyện gì kì lạ.
“Thân gia, bà xem xem, người ta nói một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa,
Nhị nãi nãi và Nhị gia cũng không phải không có tình cảm với nhau, nếu
cùng cách thì chẳng phải cả hai phủ chúng ta đều mất mặt sao? Mong thân
gia khuyên nhị nãi nãi để nàng bỏ qua chuyện này. Sau này không có con
thì nhận một đứa bé trong tộc về nuôi cũng tốt mà. Ta có thể cam đoan,
tuyệt đối sẽ không để cho Nhị nãi nãi chịu ủy khuất đâu. Một nữ nhân có
tiếng cùng cách thì thanh danh cũng không dễ nghe đâu, bà nói có phải
không?”
Lời này đúng là vừa đấm vừa xoa. Đại phu nhân Tiết thị
nói: “Thân gia nói rất đúng. Nữ nhân đúng là cần phải có thanh danh tốt. Nhưng mà thân gia không biết đó thôi,Đại a đầu không phải do ta sinh ra, tính tình nó rất bướng bỉnh, ta làm mẹ
cả mà lại đến khuyên nó như thế, nếu làm không tốt thì nó nhất định sẽ
nghĩ ta cố ý ngăn trở nó, khiến nó không thể sống tốt. Đến lúc đó hi
vọng thân gia có thể thông cảm cho ta.”