“Như vậy mới công bằng mà. Huynh biết tên ta nhưng ta lại không biết
phải gọi huynh là gì. Bây giờ thì được rồi.” Lý Tử Du giải thích.
Duẫn Thiên cười thản nhiên, nói: “Thì ra là thế. Ta đây biết rất nhiều
chuyện của nàng, vậy nàng có muốn hỏi ta về chuyện của ta một chút
không?”
“Đừng nói thì hơn, ta sợ phiền toái lắm. Chúng ta cứ giữ
mỗi quan hệ quân tử chi giao nhạt như nước vậy thôi.” Lý Tử Du xua tay,
sợ hắn còn nói thêm gì nữa.
Duẫn Thiên chỉ cười nhạt chứ chẳng nói gì khác nữa. Trong khoảng thời gian ngắn, toa xe yên tĩnh đến mức có chút không chịu được. Người này cũng thật là lạ, vốn dĩ nói chuyện như đánh trống reo hò mà
lại đột nhiên im lặng như vậy thật khiến người ta cảm thấy không quen.
Lý Tử Du tự cảm thấy mình nói sai nhưng nàng cũng chẳng nói gì thêm.
Cũng may xe ngựa đến nơi rất nhanh. Nơi này chính là ngoại thành, kẻ đến
người đi tấp nập, có đủ loại thành phần dân chúng. Ai nấy đều có vẻ mặt
rạng rỡ tươi cười. Đằng kia có một nhà cùng nhau đi xem đèn lồng, tiểu
hài tử ngồi trên cổ cha, trên tay còn cầm một cây đèn lồng nhỏ, mặt rất
tràn đầy nét vui vẻ tươi cười. Cũng có một số tiểu cô nương giống Lý Tử
Du cùng bạn bè đi dạo phố, còn có rất nhiều những quán hàng rong bán các loại đồ ăn vặt, vật trang trí nhiều màu sắc. Tất cả đều tràn đầy sức
sống.
Lý Tử Du đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, một nữ nhân như nàng mà lại nghênh ngang đi trên đường cùng một nam nhân như thế này thật
rất ít gặp, còn có rất nhiều cô nương thẹn thùng nhìn Duẫn Thiên nhưng
phát hiện bên người hắn có nữ nhân, họ không biết nàng có quan hệ như
thế nào với hắn nên không dám tiến lên.
Nàng vô tình chặn đường đào hoa của Duẫn Thiên thật là không nên. Nghĩ đến đây Lý Tử Du mới lớn tiếng hô một tiếng “ca ca”,như thế mới khiến cho một vài cô nương tiến đến, có cô nương còn lớn gan đưa trực tiếp hà bao và khăn tay cho Duẫn Thiên.
“Huynh thật đào hoa nha.” Lý Tử Du nói nhỏ với Duẫn Thiên.
“Như nhau thôi! Nàng xem bên kia đi.” Lý Tử Du nhìn về hướng hắn chỉ, quả
nhiên có một vài nam nhân cũng lén nhìn về phía bên này nhưng có vẻ ngại Duẫn Thiên bên cạnh nàng nên không dám tiến lên.
Lý Tử Du thầm
than trong lòng, những người này thật cởi mở đấy. Chẳng trách có rất
nhiều giai thoại tình yêu xuất hiện từ những ngày hội đèn lồng thế này,
cơ hội có quá nhiều mà.
“Đi thôi. Qua bên kia đi!” Duẫn Thiên kéo
tay Lý Tử Du, xuyên qua đám người rồi dừng lại một quán ăn vặt bên
đường. Hai người lúc này đều không nghĩ đến chuyện nam nữ thụ thụ bất
thân, mà thật ra hai người từ lúc gặp mặt đã không hợp quy củ rồi. Bản
thân cả hai đều không cảm thấy kì lạ, dù sao hai người đều cho rằng đối
phương không phải người thường, sẽ không vì chút chuyện nhỏ thế này mà
để tâm. Huống chi ấn tượng đầu tiên Lý Tử Du cho Duẫn Thiên chính là hình ảnh nàng đang khâu miệng vết thương đầy máu của hắn.
“Ăn chút mì vằn thắn đi. Ở đây ngon lắm.” Duẫn Thiên vẫn nắm tay Lý Tử Du.
Lý Tử Du nhẹ nhàng rút tay ra, làm bộ như không có việc gì, nàng nói:
“Tốt thôi. Đúng lúc ta cũng đang đói bụng.”
Mì vằn thắn mới nấu
còn nóng hổi, thịt rất nhiều, lại có nhiều rau thơm, nhìn thật khiến
người ta thèm ăn. Hai người gọi hai tô lớn cùng nhau ngồi ăn. Thật
thơm! Lý Tử Du muốn ăn thêm nhưng nghĩ đến lát nữa có thể còn có đồ ăn
ngon nên đành nhịn xuống.
“Lão bản, tính tiền!” Duẫn Thiên gọi.
“Đến đây đến đây.” Hai tô vằn thắn chỉ mất có sáu văn tiền, ba văn tiền một tô thật rẻ quá.
Dọc theo đường đi hai người ăn nhiều đến nỗi bụng căng tròn. Nhìn sắc trời
không còn sớm nên Duẫn Thiên tự mình đưa Lý Tử Du trở về. Hồng Y và Cẩm Y sớm đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Hồng Y sẽ nhanh chóng đến gặp nàng, không cần lo lắng.” Trong lúc đó không khí giữa hai người đột nhiên trở nên có chút kì lạ.
“Ừ, ta biết rồi.” Lý Tử Du gật đầu. “Hôm nay đi chơi thật sự rất vui, cảm
ơn huynh.” Thật giống cảm giác nàng và phụ thân cùng nhau đi dạo phố
trước kia.
“Cảm ơn gì chứ. Chẳng phải nói rồi sao, nàng có ân cứu
mạng với ta mà. Lát nữa trở về nàng cứ nói vị người của Vương phủ giữ
lại, những cái khác không cần phải nói gì cả.”Duẫn Thiên dặn dò.
Hắn nói tiếp: “Nếu bị hỏi tiếp thì nàng nói trong Vương phủ chỉ có nữ quyến không thấy nam quyến.”
Lý Tử Du chấn động, thì ra chẳng có gì có thể trốn được ánh mắt của người
này. Hắn rốt cuộc là ai? Có nên hỏi không đây? Lý Tử Du kìm lại nỗi
khiếp sợ trong lòng, nàng nói: “Hiểu rồi. Ta biết phải làm gì.”
Lão thái thái vẫn đang tính kế, nếu như có đồn đãi chuyện gì đó khó nghe về việc nàng bị phu nhân Thừa Ân hầu giữ lại thì chắc chắn sẽ không tốt.