“Hay cho một câu sơ sót, cái này cũng sơ sót, cái kia cũng sơ sót thì bổn vương còn dám đem chuyện gì giao cho ngươi nữa đây? Có câu trước tề gia rồi sau mới có thể định thiên hạ. Như vậy đi, chuyện nhà Trấn Viễn
hầu đều sơ sót như vậy thì trước hết cứ lo tề gia đi rồi nói sau.”
Vì thế mà Trấn Viễn hầu không còn chút vui vẻ nào , bị bắt về nhà đóng cửa suy ngẫm.
Thái phu nhân sau khi nghe chuyện thì mắng Lý Định Hải “Hồ đồ! Vốn là chuyện nhà của chúng ta thì ngươi dâng sớ làm gì? Bây giờ thì tốt rồi, chuyện
gì cũng không làm được.”
“Mẫu thân, hay là chúng ta đưa phần mộ Tam đệ và Tam đệ muội dời vào phần mộ tổ tiên đi.”Lý Định Hải nói.
“Không có đầu óc!” Thái phu nhân Kim thị quát: “Ngươi không nhớ lão tam đã nói gì sao? Nó nói sẽ không nhập vào phần mộ tổ tiên, không cần thừa tự.
Bây giờ ngươi làm thế chính là càng đắc tội với Tứ nha đầu đấy!”
“Mẫu thân nói phải. Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Còn để như vậy thì nói
không chừng tước vị của ông ta không thể nào bảo đảm được.
Ai biết Nhiếp chính vương lại hỏi chuyện đó chứ.
Thái phu nhân nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này mấu chốt là ở thái độ của Tứ nha đầu. Nếu mối quan hệ giữa chúng ta và Tứ nha đầu có thể trở nên tốt đẹp thì mọi chuyện của con đều sẽ ổn. Cũng do chúng ta lúc trước nhìn
không chuẩn mới có ý kết thân với nhà họ Vương khiến Tứ nha đầu hiểu
lầm. Để ta nhớ xem. Hình như sinh nhật Tứ nha đầu vào tháng chín, khi đó nó sẽ cập kê, nó cũng phải cần người nhà làm lễ. Lúc đó chúng ta làm lễ cập kê cho nó thật lớn rồi từ từ hàn gắn lại quan hệ.”
“Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu đáo. Để con bảo con dâu ngài chuẩn bị một phần hậu lễ.”
“Bảo thê tử con phải chú ý quan tâm, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con, trăm ngàn lần không thể qua loa được.” Thái phu nhân dặn dò.
“Vâng, con hiểu.”
“Còn nữa, ngày giỗ của lão Tam và thê tử nó phải làm cho tử tế, phải để toàn bộ kinh thành đều biết. Còn phải thỉnh hòa thượng và đạo sĩ tới đây lập đàn tràng. Đừng sợ phải tiêu tiền, bảo thê tử con đừng hẹp hòi.”
“Vâng, mẫu thân nghĩ thật chu đáo. Chuyện này nên làm từ sớm rồi.” Nếu hiện
tại Lý Tử Du vẫn chỉ là Lý tứ cô nương bình thường thì hai vị này nhất
định sẽ không làm vậy nhưng bây giờ Lý Tử Du đã có chỗ dựa tốt nên bọn
họ phải giở hết thủ đoạn.
Lúc Lý Tử Du biết chuyện cũng không tức
giận, bọn họ muốn làm gì thì làm, cần gì phải ngăn cản. Dù sao cũng
chẳng có quan hệ gì với nàng nữa, lúc cần thì không đối xử tốt, bây giờ
còn ra vẻ ta đây tử tế, đơn giản chỉ vì thấy được chỗ tốt để lợi dụng
thôi. Người thật sự quan tâm nàng sẽ không như thế.
May mà phụ mẫu nàng cách xa bọn họ chứ nếu không bị những người này quấy rầy thì có ở dưới cửu tuyền cũng không được yên ổn.
Thật ra nhiều người thấy phủ Trấn Viễn hầu gióng trống khua chiêng như thế
thực sự có chút không vừa mắt. Thượng quan phu nhân khi nghe chuyện thì
nói với muội muội mình: “Năm đó thì lạnh lùng vô tình đuổi Tam phu nhân
đi, nàng ấy còn đang hoài thai, bệnh cũng rất nặng vậy mà lão thái thái
cũng chẳng thèm nhìn một chút, chẳng do dự chút nào, bây giờ thì tính
làm gì đây? Thật khiến người ta thấy dối trá.”
Muội muội của Thượng Quan phu nhân cười nói: “Muội còn tưởng tỷ tỷ ghét tất cả người của phủ Trấn Viễn hầu chứ.”
“Năm đó quan hệ giữa ta và Lý Tam phu nhân của rất tố. Lý Tam phu nhân kia
là người rất dễ ở chung. Đáng tiếc mệnh nàng ấy khổ, năm đó chỉ sinh
được một Lý Tứ cô nương, vất vả mới hoài thai tiếp thì nhà mẹ đẻ lại xảy ra chuyện, cuối cùng cũng không giữ được đứa bé. Ta cũng thật lạ, đầu
óc bị mê hoặc nên mới để vụt mất một cô nương tốt như thế. Bây giờ nói
gì cũng chậm rồi. Chỉ mong nàng ấy có thể có một tương lai tốt đẹp.”
So với cô con dâu công chúa quê mùa kia thì Lý Tử Du có vẻ tốt hơn nhiều.
Hơn nữa công chúa Bình Ninh kia lâu như vậy mà vẫn không mang thai, bà
lại không thể than trách được lời nào, thật nghẹn khuất. Trong nhà không thể nói được cùng ai, chỉ có thể đến chỗ muội muội tâm sự thôi.
“Chẳng lẽ chuyện của Lý Tứ cô nương và Nhiếp chính vương là thật sao? Nếu
không Lý gia sao lại làm thế?” Muội muội Thượng Quan phu nhân hỏi.
“Ta thấy mười phần đúng rồi. Nghe lão gia nhà ta nói, trong phủ Nhiếp chính vương chưa từng xuất hiện nữ nhân vậy hiện tại sao lại để Lý Tứ cô
nương ở lại? Nhất định là vì Nhiếp chính vương xem trọng Lý Tứ cô nương
rồi. Bởi vì chuyện của Trần thái hậu, phải giữ đạo hiến nên mới chưa
định ra rõ ràng.”
“Như vậy có thể xảy ra chuyện gì không? Dù sao cũng ở gần nhau như thế.”
“Nói bậy gì vậy? Hiện tại đang là thời điểm quốc tang đấy. Hơn nữa ta nghe
nói khi Trần thái hậu mất, Lý tứ cô nương vì thương tâm quá độ nên vẫn
chưa thể xuống giường được, phải ở phủ Nhiếp chính vương dưỡng bệnh.
Thái y liên tục ra vào vương phủ, mọi người trong Thái y viện đều biết.
Đáng tiếc đứa con ngốc kia của ta vừa mới nghe tin thì liền đến Thái y
viện tìm hiểu, nghe nói bệnh tình nàng ấy ổn định thì mới yên lòng. Đều
do ta hại Thanh Nhi.”
“Tỷ tỷ à, tỷ lại nói vậy nữa rồi. Gì mà hại
với không hại chứ? Chẳng lẽ chính tỷ cầu cưới công chúa sao? Là bề trên
hạ chỉ thì chúng ta còn có thể làm sao? Trước kia tỷ nói vậy thì không
sao nhưng bây giờ Lý tứ cô nương có liên quan đến Nhiếp Chính vương,
muội khuyên tỷ trăm ngàn lần đừng đem Thanh Nhi và Lý tứ cô nương nói
chung với nhau. Nếu không thì tỷ phu cũng sẽ bị liên lụy đấy. Chẳng lẽ
tỷ còn không biết Trấn Viễn hầu bị đưa về nhà đóng cửa suy ngẫm sao?
Phải biết rằng Thanh nhi và Lý tứ cô nương từng có hôn ước, là nam nhân
sẽ đều để chuyện đó trong lòng.
“Chắc là không đến mức đó đấu.
Nhiếp chính vương vẫn coi trọng lão gia nhà ta mà. Lão gia chúng ta cũng nói Nhiếp chính vương là người công tư rõ ràng.”
“Tỷ tỷ tốt của
muội ơi, ngài ấy cũng là nam nhân, hơn nữa tỷ tỷ cũng nói trước đây
trong phủ Nhiếp chính vương không có nữ nhân nhưng hiện tại lại ngoại lệ để Lý tứ cô nương ở lại, còn không để ý đến ánh mắt thế nhân, chứng tỏ
cảm tình của Nhiếp chính vương với Lý Tứ cô nương rất sâu đậm. Tỷ tỷ nói xem, Nhiếp chính vương có nguyện ý để tên của Thanh nhi luôn đi cùng
với Lý tứ cô nương hay không đây?”
Thượng Quan phu nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Muội muội nói rất đúng. Bây giờ ta thật lo lắng cho
Thanh Nhi, có thể nào bị ngấm ngầm ngáng chân hay không?”
“Trời ạ, chỉ cần Thanh nhi giữ khuôn phép thì sẽ không có vấn đề gì cả. Tỷ tỷ về nói rõ ràng với Thanh nhi đi, không thể giữ tâm tư với Lý Tứ cô nương
nữa, nếu không toàn phủ sẽ bị liên lụy đấy. Tỷ tỷ cũng đừng nói những
lời như là hồ đồ, hối hận gì đó nữa, bây giờ cho dù không thích công
chứa Bình Ninh thì cũng phải thích. Tốt nhất là nhanh chóng giúp Thanh
nhi có con, có như vậy thì Nhiếp chính vương mới không giữ khúc mắc
trong lòng. Dù sao cũng là cháu rể của ngài, không nhìn mặt tăng thì
cũng phải nể mặt phật, sẽ không gây hại cho nó. Còn Lý gia kia tự mình
làm bậy, chẳng trách được người khác, tỷ tỷ nghĩ thử xem, nhà tỷ vẫn
chưa làm chuyện quá đáng tuyệt tình như thế mà. Lý gia kia là thân nhân
của Lý Tứ cô nương mà còn đối đãi với nàng ấy như thế, bây giờ Trấn Viễn hầu bị cấm cửa thật khiến người khác khinh thường.”
“Muội muội
nói rất đúng. Ta phải trở về nói chuyện tử tế với Thanh nhi thôi. Ta
thật sợ trong lòng nó vẫn luẩn quẩn, nhưng cho dù có luẩn quẩn thì cũng
phải khai thông rõ ràng.” Thượng Quan phu nhân vội vàng trở về, muội
muội bà thấy thế thì lắc đầu, đạo lý đơn giản như vậy sao tỷ tỷ lại
không thông suốt chứ? Chẳng lẽ thật sự bị nàng dâu công chúa kia ảnh
hưởng rồi? Nếu thế thật thì thật là không nên. Trước kia tỷ tỷ khôn khéo biết bao nhiêu chứ. Thôi thôi, không nghĩ nữa, chuyện nhà ai người nấy
lo vậy, người khác có suy tính thế nào cũng không thay thế được.
—
Phủ Trấn Viễn hầu lập mấy đàn tràng làm lễ thế nhưng ngoại trừ mọi người
trong phủ và ngoại nhân tham gia náo nhiệt thì một chút hiệu quả cũng
không có, Lý Tử Du vẫn không trở về.
Thái phu nhân tức giận mắng
to Lý Tử Du bất hiếu, thế nhưng bên ngoài lại đồn đãi rằng, phủ Trấn
Viễn hầu không quan tâm đến bệnh tình cháu gái mình mà lại một mực làm
lễ, không biết có rắp tâm gì đây. Chẳng lẽ người chết lại quan trọng hơn người sống? Cũng có kẻ đem chuyện năm đó Thái phu nhân bức bách Lý gia Tam phu nhân như thế nào vạch trần rõ ràng cặn kẽ, hơn nữa Lý Tứ cô
nương bị bệnh không xuống giường được nhưng chẳng có ai đón về, cuối
cùng Nhiếp chính vương biết được nên đưa nàng vào vương phủ dưỡng bệnh,
bọn họ thấy nàng ấy khỏe hơn nhiều nên mới tính đến chuyện đón nàng ấy
trở về. Nghe xong liền có người hỏi năm đó đối đãi khắc nghiệt với Tam
phu nhân như thế thì vì sao bây giờ lại làm lễ lớn đến vậy? Rốt cuộc là
vì nguyên nhân gì đây? Chẳng lẽ là vì lương tâm bất an nên muốn sám hối
hay là ban đêm ngủ không yên, sợ Lý Tam phu nhân tìm tới cửa nên mới
không thể không làm?
Cũng có người nói rằng, vì Lý gia ngược đãi
Lý Tứ cô nương nên Lý Tam lão gia và Lý Tam phu nhân đến tìm họ gây
phiền toái, vì thế họ mới bất đắc dĩ làm lễ cầu siêu. Tóm lại bất cứ
cách giải thích nào cũng có một đặc điểm chung là gây bất lợi cho phủ
Trấn Viễn hầu. Lý lão thái thái gia nhân báo lại những lời lẽ hoang
đường đó thì tức đến ngất xỉu. Những lời đó đều nói bà ta không tốt mà
bà ta là kẻ trọng thể diện, làm sao bà ta có thể chịu được? Không choáng váng mới là lạ.
Còn Đại phu nhân Tiết thị thì oán trách: “Lập đàn tràng lớn như thế mà chẳng có ích gì, còn khiến bản thân tức giận. Lão
thái thái càng ngày càng hồ đồ rồi. Thiếp bây giờ còn chẳng dám về nhà
mẹ đẻ, mỗi lần đi đều bị hỏi này hỏi nọ. Mấy ngàn lượng bạc coi như uổng phí rồi, đều là tiền chung cả, phải làm thế nào đây? Mấy tháng sau phải chi tiêu thế nào đây chứ?”
Trấn Viễn hầu ra ngoài cũng không vui
vẻ gì bởi vì ai cũng chỉ trỏ ông rồi nói này nói nọ. Năm đó mẫu thân làm chuyện ác, bây giờ ông lại phải gánh vác tiếng xấu đó. Hiện tại Đại phu nhân lại nói chuyện tiền bạc, khiến ông ta không khỏi tức giận: “Chỉ là mấy ngàn lượng bạc thôi, không phải là không kiếm lại được, cũng không
phải là không sống nổi. Ta không tin quý phủ chúng ta lại trở nên nghèo
túng!”
“Hầu gia à, ngài thật là không biết gì cả. Quý phủ chúng ta làm gì còn tiền chứ? Nếu không sao thiếp cứ phải tóm chặt cửa hàng hồi
môn của Tam đệ muội không buông? Còn không phải là vì thiếu bạc sao?
Hiện tại Tứ nha đầu đã thu mấy cửa hàng kia về, còn mấy cửa hàng chung
của chúng ta lại không dùng được, thiếp còn phải dùng bạc hồi môn của
thiếp đó!” Thật là không lo chuyện nhà không biết quý củi gạo. Con trai
con gái huynh đệ tỷ muội của cái phủ này ngày càng nhiều sa có thể không dùng bạc? Hơn nữa ai cũng có lòng riêng, chỉ muốn dùng tiền chung chứ
một văn tiền cũng không chịu bỏ ra nữa. Kết quả là của chung càng ngày
càng ít, bà ức sao không thể sớm ra riêng được.