Phù Quang

Chương 7: Chương 7




“Công đoạn marketing về sản phẩm mới đã chuẩn bị ở kỳ trước, hình thức là quảng cáo trên TV, treo áp-phích, qua truyền thông tuyên truyền, còn có kế hoạch trên mạng, nói tóm lại chi phí nằm trong dự tính, chủ tịch xem qua đi, nếu không có vấn đề gì tôi lập tức an bài, một tuần sau sẽ triển khai hoàn toàn……Chủ tịch?”

Mộ Dật Thần nói nửa ngày thì phát hiện Viên Kiệt có chút đăm chiêu nhìn mặt bàn, như đi vào cõi thần tiên?

“Hử?” bị cậu gọi, Viên Kiệt mới tỉnh lại, “À.” Tiếp nhận tư liệu từ cậu, “Đã biết, tôi sẽ đem về xem, ngày mai cho cậu câu trả lời thỏa đáng.”

Nói xong thấy cậu vẫn bất động, lại ngẩng đầu nhìn: “Còn có việc?”

Mộ Dật Thần thoáng lắc đầu, “Tôi đây đi xuống trước.”

“Đi đi.”

Viên Kiệt tay cầm bút nhẹ nhàng huy huy.

Mộ Dật Thần đi hai bước lại ngoái đầu nhìn y vùi đầu vào công việc, bộ dáng gợi cảm đến đòi mạng, cước bộ ngừng lại.

“Kiệt, có thể nói cho tôi biết, người ấy là ai không?”

Viên Kiệt dừng lại công việc ký tên, ngẩng đầu nhìn, mặt không chút thay đổi hướng đến Mộ Dật Thần, mày nhíu lại, hai tay khoanh trước ngực.

“Dật Thần, cậu là người thông minh.” Viên Kiệt thanh âm trầm thấp, “Đừng nên ôm ảo tưởng không thực tế.”

Hai chân cậu nhuyễn đi, sau một lúc lâu, sắc mặt tái nhợt rời khỏi văn phòng chủ tịch. Bỏ lại câu:

“Tôi đã biết, chủ tịch.”

Cánh cửa khép lại, cũng không biết người bên trong có nghe rõ hay không.

Thang máy đinh một tiếng, Mộ Dật Thần nhíu mày, nghiêng người qua bên cạnh, ánh mắt như kim châm dừng trên người.

“Tiện!”

Mộ Dật Thần nghe câu chửi mắng lọt vô lỗ tai, lạnh lùng cười bước đi.

Cùng Viên Kiệt một chỗ lâu như vậy, nữ nhân này trong tối hay ngoài sáng đều sẵn sàng khiêu khích cậu, nếu cậu là đèn cạn dầu đã sớm bị cô ta nghiền thành tro. Cuộc hôn nhân này chỉ có cái vỏ bề ngoài, sợ là Viên Kiệt đối cậu còn tốt hơn cô ta, chờ một ngày nào đó sẽ sớm bị đá đít đi thôi.

“Kiệt.”

Đối với nữ nhân đột ngột xuất hiện này, Viên Kiệt tuy rằng không nói gì nhưng hiển nhiên có chút không vui, dùng ánh mắt sắt như dao nhìn cô.

Khuôn mặt tươi cười của đối phương hơi cứng lại, khẩn trương nói: “Em có hỏi qua thư ký của anh, cô ta nói trong phòng không có ai.”

Viên Kiệt buông cây bút trong tay, tựa vào lưng ghế nâng cằm hỏi, “Cô có chuyện gì?”

Vừa nghe lời này, nữ nhân nhanh chóng bày ra nụ cười đáng thương cùng ủy khuất, “Một tháng nay anh không về nhà, anh có biết hay không em…”

“Đừng nói lời vô nghĩa.”

Mặt cô cứng đờ, lập tức trầm tĩnh lại, tựa hồ sớm đã quen Viên Kiệt như vậy, đưa ra tấm thiệp mời, “Em đến đây là muốn đưa cho anh cái này, là lễ mừng thọ, họ mời vợ chồng chúng ta đến dự. Kiệt, em biết anh sẽ không đi, nhưng đây là nhân vật đứng nhất nhì ở chốn quan trường, khá có lực ảnh hưởng, đối với sự nghiệp của anh chỉ có lợi mà thôi.”

Tiếp nhận thiệp mời, y không có trực tiếp trả lời, chỉ hỏi: “Còn việc gì sao?”

Nữ nhân cao ngạo liên tiếp chịu đã kích, nụ cười hoàn mỹ phút chốc vỡ tan, cuối cùng lại ngoài dự đoán của mọi người vẫn duy trì nụ cười, nói: “Trong nhà vừa thuê một đầu bếp từ Quảng Đông, tay nghề tuyệt hảo, ai đã ăn đều khen không dứt lời, em sẽ chuẩn bị một bàn thức ăn, chỉ chờ anh trở về nếm thử.”

Viên Kiệt kiên nhẫn đợi cô ta nói xong, “Còn gì nữa?”

“Kiệt!”

“Lần này đến đây cũng vừa lúc, đỡ tốn thời gian tôi tìm cô.” Viên Kiệt kéo ra ngăn tủ bên trái lấy ra một túi hồ sơ, ném đến trước mặt cô ta: “Xem cái này đi!”

Nghi hoặc mở ra, vừa thấy tiêu đề liền trợn mắt, nhanh chóng lướt qua, sắc mặt trắng bệch, khó có thể tin trừng mắt nhìn Viên Kiệt, “Anh muốn ly hôn với em?”

Viên Kiệt kiên định gật đầu.

“Dựa vào cái gì!”cô sắp mất bình tĩnh, tay nắm chặt túi hồ sơ mơ hồ run rẩy, “Em làm sai cái gì?”

Viên Kiệt tựa vào lưng ghế, thờ ơ nhìn, “Cô đã quên mục đích ban đầu chúng ta kết hôn?”

Cô ta nhất thời nghẹn lời. Không sai, cô không quên, chỉ là cô lựa chọn quên đi. Cuộc hôn nhân vì lợi ích hai bên đều có lợi.

Cô nhìn chằm chằm y, không tin hỏi: “Đã qua bảy năm rồi, anh chẳng có chút tình cảm gì với em sao?”

“Tình cảm?” Viên Kiệt thản nhiên hỏi, “Tôi không muốn đầu tư cho mặt hàng chẳng có giá trị gì.”

Sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, hô hấp gian nan đứng lên, dồn sức nói, “Ly hôn? Ha ha!” Không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt cô ta lại dịu xuống, lấy tay chậm rãi xoa bụng, ôn nhu nói, “Kiệt, em có thai rồi, anh không muốn đứa bé này sao?”

Viên Kiệt kinh ngạc nhíu mày, nhìn cô ý vị thâm trường, cô nghĩ chuyện này có thể đả động y, liền nghe y nói: “Con của ai?”

“Viên Kiệt!” Cô chẳng thể nhịn được nữa, “Anh đây là vũ nhục em sao?”

Viên Kiệt nhấp nhẹ môi, cười đến lạnh nhạt, “Theo tôi nghĩ, nếu đứa nhỏ này là của tôi, chỉ sợ cô đã muốn náo động lên cho cả thế giới biết rồi, chứ đâu để bây giờ mới nói.”

“Em nghĩ tối nay mới nói với anh!” Cô cực lực biện giải.

Nhìn cô mạnh miệng, y không muốn lãng phí thời gian, nhu nhu trán nói: “Được rồi, nếu đã có con với nam nhân khác, ly hôn đi, như vậy tôi sẽ thành toàn cho hai người.”

“Viên Kiệt!”

Viên Kiệt dùng tay ra hiệu cô ta đừng nói tiếp, “Cô biết không? Vu Tĩnh, trước khi kết hôn, tôi đã phẫu thuật cắt ống dẫn tinh rồi, cho nên đứa nhỏ này không có khả năng là của tôi.”

Vu Tĩnh lùi lại mấy bước, rất lâu mới lấy lại tinh thần, sắc mặt khó coi nửa ngày chẳng nói nên lời, cuối cùng hít sâu một hơi, “Được, Viên Kiệt, anh được lắm! Ly hôn thì ly hôn, anh cho tôi là cái gì, Vu Tĩnh này sắc đẹp hay tiền bạc đều chẳng thiếu, muốn nam nhân dạng gì mà chẳng có! Anh chờ đi, tôi sẽ không bỏ qua đâu, nếu năm đó nhà tôi không giúp đỡ, anh cho là một sinh viên nghèo như anh được như bây giờ? Tôi sẽ cho anh phải hối hận!”

Vu Tĩnh đóng sập cửa lại, Viên Kiệt vẫn ngồi tại chỗ, nhìn tờ giấy ly hôn trước mặt từ chối cho ý kiến, cầm ra di động: “Trợ lý Dịch sao? Giúp tôi liên hệ luật sư riêng!”

Ngồi chờ chết không phải chuyện Viên Kiệt hay làm.



Trong công ty hậu cần là như thế, lái xe nhiều năm như vậy , Trần Hi tìm dụng cụ chuẩn bị sửa chữa chiếc xe, sau phải nhờ Mã Tiểu Nhạc tới hỗ trợ.

Mồ hôi đầy đầu, Mã Tiểu Nhạc thừa dịp hắn nghỉ tay quăng qua một chai nước khoáng, dùng miệng mở nắp, một ngụm nước lạnh len vào lục phủ ngũ tạng, Trần Hi thoải mái không nhịn được thở dài một hơi.

“Tiểu Nhạc lại đây lau mồ hôi giúp anh, dinh dính thật khó chịu.” Hai tay Trần Hi dính đầy dầu nhớt, thực bẩn lại không chịu rửa sạch, chỉ có thể tìm người hỗ trợ.

Mã Tiểu Nhạc cầm khăn mặt cẩn thận lau khô giúp hắn.

“Trần ca, người tối hôm qua thật là bạn học cũ?”

“Đúng a!” Trần Hi xoay người bắt đầu dùng Tua-Vít vặn vặn ốc, “Là bạn thời tiểu học, hoàn cảnh không khác gì anh, nhưng sau này gặp lại rất có tiền đồ!” Trần Hi xoay người mắt rũ xuống, Mã Tiểu Nhạc nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, giọng điệu không khác bình thường là mấy.

“Ai, bạn học của em thì thảm hơn nhiều, cũng có người bắt chước em mở công ty hậu cần nhưng vẫn vậy!”

Mã Tiểu Nhạc tựa vào thân xe, đóng nắp chai nước khoáng lại, nói: “Mỗi người mỗi mệnh, lại bảo tiền quyết định tất cả, lòng vướng bận cho dù có trong tay bạc triệu chưa chắc đã thoải mái, còn biết mãn nguyện thì cho dù ổ chó cũng khoan khoái dễ chịu.”

Trần Hi đang loay hoay giữa một bầy ốc vít nghe thế liền đồng ý “Ừ” một tiếng.

Bận bịu hơn một giờ mới sửa xong cái xe, vừa định lấy xà phòng để rửa tay thì di động vang lên, đành nhờ Mã Tiểu Nhạc giúp hắn. Cầm lên nói: “Chỉ hiện dãy số.”

“Ừm, nhấn nghe đi.” Chuyện này rất bình thường, nói không chừng là mối làm ăn.

Mã Tiểu Nhạc kề điện thoại ngay tai hắn, “Alo, tôi là Trần Hi, vị nào tìm nha?” Nửa ngày chẳng ai đáp lại, Trần Hi liền uy vài tiếng, “Này, uy? Treo à?”

Đang nghĩ cúp máy, bỗng truyền đến một thanh âm trầm thấp, [Là tôi!] Trần Hi ngẩn ra, người kia nói tiếp, [Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi đã ly hôn.]

Mã Tiểu Nhạc nhìn thần sắc Trần Hi xảy ra biến hóa, rút điện thoại nghe, bên kia đã cúp máy, “Trần ca, ai gọi vậy, nói cái gì?”

Trần Hi nhìn cậu ta, định nói cái gì, di động của hắn lại vang lên, Mã Tiểu Nhạc vừa thấy, nói: “Là một người tên Lâm Như Huệ.”

Một giọt mồ hồi trên trán chảy xuống, Trần Hi tùy ý dùng cánh tay xoa xoa, nói: “Tiếp đi.”

Mã Tiểu Nhạc lại ấn nút nghe một lần nữa đặt bên tai hắn, nghe hắn nói: “Như Huệ, làm sao? Ồ, phải không? Quá tốt, thật sự chúc mừng em. Như vậy a, được, được, anh nhất định trở về, kia có thể a, sẽ không, như thế nào lại thế, anh khẳng định trở về, cam đoan trở về, yên tâm đi. Ai, cũng đúng, anh đã lâu không về thăm mẹ rồi, đúng là nên trở về một chuyến, ừ, được, bye bye.”

Nhấn kết thúc cuộc gọi, Mã Tiểu Nhạc liền hỏi: “Trần ca, vậy là anh muốn về quê?”

Trần Hi thở phào một hơi, gật gật đầu.

Một tuần sau Trần Hi gặp người gọi cho hắn, là Lâm Như Huệ, lần này về chính là tham dự tiệc đầy tháng con gái cô. Thấy hắn đến, cô ôm con gái đứng kế bên chồng mình tiếp đón, hai mắt sáng ngời.

Hai người tìm một góc hẻo lánh ở quán ăn nói chuyện phiếm, Trần Hi nắm lấy bàn tay trắng nõn lại non mềm của bé gái, không kiềm được bày ra nụ cười ấm áp.

“Anh tới đây thật sự là quá tốt, chúng ta đã năm sáu năm không gặp nhau. Tuy rằng có liên lạc qua điện thoại, nhưng xảy ra nhiều chuyện nên liên lạc ngày càng thưa dần, em nghĩ nếu không nhờ con bé này chắc chúng ta khó có thể gặp nhau đi.”

“Sẽ không, cho dù xa cách mấy chỉ cần em gọi anh sẽ thu xếp.”

Trần Hi đang ôm con gái của cô, tự tay đem khóa trường thọ đeo vào, ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại trêu đùa cục cưng đến khi chịu cười mới trả lại cho mẹ nó.

Nhìn Lâm Như Huệ ẵm con trên tay mà mặt tràn đầy từ ái cùng yêu thương, cả người phát ra quang mang rực rỡ. Trần Hi cười tủm tỉm đem ngón trỏ đặt trước miệng cục cưng, chờ cục cưng sắp ngậm vào thì lập tức rút lại, lập lại hành động đó nhiều lần đến cả Lâm Như Huệ không nhịn được cười vì cái tính trẻ con của hắn.

“A, anh tính ở đây mấy ngày?”

“Ba hoặc bốn ngày, anh muốn đi thăm mẹ nữa!”

Lâm Như Huệ gật gật đầu, “Nên thăm a.” Nói rồi nhẹ tay chọc cục cưng cười khanh khách, “Bảo bối, mau nhìn Trần thúc thúc đẹp trai này, thúc tặng cho con cái khóa bằng bạc rất đẹp nha, có thể phát ta tiếng nhạc nữa, thực thích đúng không?”

Nhìn Lâm Như Huệ tươi cười hạnh phúc, Trần Hi nói: “Lâu như vậy rốt cuộc em đã được đền bù như mong muốn, sinh ra một đứa con rất khả ái.”

Lâm Như Huệ nhẹ giọng nói: “Trần Hi, em còn chưa nói cho anh đi, kỳ thật con gái em là thụ tinh nhân tạo.” Cô ngẩng đầu liếc Trần Hi, “Anh cũng biết, kết hôn nhiều năm như vậy em vẫn không có con, kiểm tra nói thân thể em có vấn đề không thể thụ thai bình thường được, chồng em buồn lắm nhưng không hề làm khó em, nhìn anh ấy chịu áp lực từ cha mẹ, em càng đau lòng, mắt thấy đã qua ba mươi nếu không sinh sau này càng khó khăn hơn, cho nên chúng em mới bất đắc dĩ chọn phương pháp này.”

Trần Hi nghe cô nói xong, lại cẩn thận nhìn cục cưng trong lòng, cuối cùng cười cười, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn.

“Em bây giờ thật hạnh phúc, anh an tâm rồi.”

“Vậy còn anh?”

Trần Hi ngẩn ra, sau một lúc lâu cúi đầu thản nhiên nói: “Còn có thể như thế nào, vẫn như trước kia thôi.”

Nhìn hắn ảm đạm, Lâm Như Huệ muốn nói cái gì lại thôi.

Trần Hi chân trước mới bước lên xe lửa, sau lưng Viên Kiệt đã biết chuyện này.

Cố ý an bài người mật báo ở công ty hắn, Viên Kiệt nghe đối phương báo cáo xong, sắc mặt trầm xuống, ném điện thoại ra xa.

“Vợ trước.”

Ánh chiều tà dần dần biến mất, Viên Kiệt thản nhiên phun ra hai chữ, cả người vùi sâu vào ghế nhắm mắt lại, vẻ mặt âm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.