Phú Quý Nha Hoàn

Chương 7: Chương 7: Chương 2




Vừa nghe đến Cung Tiểu Ảnh luôn mồm nói Cường đại ca yêu thương nàng, không biết làm sao, hắn lại cảm giác rất không thoải mái, đặc biệt trên mặt nàng hiện lên vẻ yên tâm cùng tự đắc, càng nhìn càng làm hắn thấy chướng mắt.

Giữa hắn và Cung Tiểu Ảnh đó có thù hận rất sâu sắc. Vừa nghĩ tới đến cha hắn chưa từng nhìn hắn bằng ánh mắt yêu quý như khi nhìn Cung Tiểu Ảnh, thậm chí còn vì nàng mà phái hắn ra bên ngoài một năm, hắn tuyệt đối sẽ khiến Cung Tiểu Ảnh không được sung sướng. Nàng muốn rời đi, như vậy, hắn càng muốn giữ nàng lại!

Chuyện nàng đã làm trong trời gian qua khiến hắn khó chịu, hắn còn chưa trả lại cho nàng, sao hắn lại có thể khiến cho nàng vừa lòng đẹp ý rời khỏi Cảnh phủ như thế? Hắn tuyệt không chịu!

“Liệt nhi, nếu nàng muốn rời khỏi Cảnh phủ của chúng ta, sau này liền cùng chúng ta không liên quan, ngươi không cần quản nàng muốn đi đâu, quen biết những ai.” Mạnh Ngọc Hoa không hy vọng Cảnh Liệt quản quá nhiều, dù sao Cung Tiểu Ảnh sau này không hề có bất cứ quan hệ gì với Cảnh gia.

“ Nương, ngươi định cứ như vậy để nàng đi?” Lời tuy là nói cho mẹ hắn nghe, nhưng mà đôi mắt vẫn kín đáo nhìn Cung Tiểu Ảnh chằm chằm.

“ Có ý gì?” Mạnh Ngọc Hoa khó hiểu nhìn Cảnh Liệt.

Nói không chừng mẹ con bọn họ trộm rất nhiều đồ của Cảnh gia? Sở dĩ như vậy nên hàng năm nàng đều phải đi hậu viện của sương phòng mấy lần, chính là sợ Liễu Chi Hà sẽ làm chuyện như vậy. Nhưng mà cũng một mực không có phát hiện cái đồ vật quý trọng gì trong phòng Liễu Chi Hà!

“ Nếu nàng cùng Cảnh gia chúng ta một điểm quan hệ cũng không có, như vậy trước đây cha thay nàng mời thầy dạy học, còn kêu người làm cho nàng nhiều y phục như vậy, tổn thất của tất cả điều này, chẳng lẽ không cần nàng trả lại cho Cảnh gia chúng ta sao?” Môi Cảnh Liệt khẽ nhếch lên một nụ cười yếu ớt quỷ dị.

“Cái gì?!” Đôi mắt long lanh của Cung Tiểu Ảnh trợn to lên, không thể tin được những lời nói mà Cảnh Liệt vừa thốt ra ngay giờ phút này!

Chẳng lẽ hắn hận nàng, chán ghét nàng như vậy sao?

Ngay cả nàng phải bị đuổi ra khỏi Cảnh phủ, hắn cũng còn muốn nàng trả lại tiền cho bọn họ?

Hắn biết rất rõ ràng trên người nàng căn bản là không có tiền, chỉ có quà cáp lúc cha còn sống đã cho nàng, hiện tại vật phẩm quý trọng duy nhất trên người nàng, là một cái vòng ngọc mẹ nàng cho làm của hồi môn, từ nhỏ mẹ đã bảo nàng mang ở trên người.

Cảnh Liệt vừa nhắc tới như vậy, Mạnh Ngọc Hoa cũng hiểu được có điểm không tốt. Khi còn sống đúng thực là lão gia đã chi không ít tiền cho mẹ con bọn họ, đặc biệt hơn hai tháng trời Liễu Chi Hà ngã bệnh sau này, số lần danh y đến xem rất nhiều, ít nhất cũng mất mấy trăm lượng bạc.

“ Như vậy cũng được, mười lượng bạc vốn là tính cho nàng liền tiết kiệm, còn nữa, nhất định phải cho người giám thị nàng, không cho phép nàng mang bất cứ món đồ gì thuộc về Cảnh gia khi rời đi!”

Tiền trước kia xài thì cũng đã xài rồi, huống hồ nếu muốn nàng trả lại mấy trăm lượng bạc, liền chỉ bằng vào một tiểu cô nương như nàng, chỉ sợ cả đời cũng không trả nổi, hiện giờ quan trọng nhất, chính là nàng phải lập tức rời đi, từ đó cùng cảnh gia không còn bất cứ quan hệ nào.

Cung Tiểu Ảnh nhìn nhìn Đại phu nhân, nàng biết Đại phu nhân không suy nghĩ truy cứu số tiền nàng đã dùng khi còn tại Cảnh gia, là bởi vì nàng không thể chờ đợi được muốn đuổi nàng đi. Nhưng mà, dưới đáy lòng, nàng vẫn có một tia cảm kích, bởi vì nàng so với Cảnh Liệt còn có một chút điểm nhân tính hơn.

“Nương, không thể liền tính như vậy , chớ quên chúng ta là Thương gia, tuyệt sẽ không làm những chuyện thâm hụt tiền. Tính toán sơ sơ, mẹ con bọn họ ít nhất tiêu hết hơn một ngàn lượng bạc của Cảnh gia chúng ta.” Lời nói của Cảnh Liệt, gằn từng tiếng cũng giống như lưỡi đao sắc bén, mà nàng thì giống như một chú cừu con đợi làm thịt.

“Nếu không thì muốn thế nào!” Mạnh Ngọc Hoa suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ muốn bán nó cho Di Xuân Viện. Đúng đó, như vậy còn có thể thu lại không ít tiền!” Nhìn khuôn mặt hồ ly tinh xinh đẹp kia, xác thật thích hợp vào ở những địa phương đó.

Mặc dù bà có điểm kì quái Cảnh Liệt từ trước tới nay mặc kệ chuyện trong nhà, hôm nay sao lại nhúng tay vào chuyện này. Nhưng từ trước tới giờ bà không biết suy nghĩ trong lòng của con mình, cho nên phỏng đoán là vì Cảnh Liệt cũng giống bà, đều cực kì chán ghét mẹ con Liễu Chi Hà, đặc biệt căm giận Cung Tiểu Ảnh. Chỉ là không nghĩ tới đứa con suy nghĩ còn chu đáo hơn so với bà. Hắn vừa lên tiếng liền đỡ tổn thất một đống tiền!

Nghe được chính mình có thể bị bán cho Di Xuân viện, Cung TiểuẢnh kinh ngạc không thôi!

Nàng có thể đi tìm Cường đại thẩm hay là Cường đại ca, chỉ là nàng không muốn giống như hàng hóa bị bán tới Di Xuân viện, nữ nhân tiến tới đó, cả đời này liền xong rồi!

“ Không, không nên, xin không bán ta tới Di Xuân viện.” Âm thanh Cung Tiểu Ảnh run rẩy mở miệng, bởi vì nàng không muốn bị người bán đến Di Xuân viện.

Mặc dù nàng không muốn mở miệng cầu xin bọn họ thả nàng ra cỡ nào, nhưng nàng càng không muốn bị người đem bán vào Di Xuân viện.

Cuối cùng nàng cũng sợ hãi, cũng phải lên tiếng cầu xin hắn. Cảnh Liệt rất vừa lòng nhìn thấy sự bối rối trên gương mặt xinh đẹp kia của Cung Tiểu Ảnh.

“ Ngươi yên tâm, ta cũng không có muốn đuổi ngươi ra khỏi Cảnh phủ!”

Chẳng những hắn sẽ không đuổi nàng rời khỏi Cảnh phủ, còn có thể để nàng tới bên cạnh hắn. Trước đây nàng làm cho cuộc sống của hắn không có được sung sướng, cho nên bây giờ, hắn sẽ cùng nhau trả lại cho nàng.

Hơn nữa hiện tại so với trước kia hắn càng muốn nhìn thấy, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia không còn nụ cười.

Đối với nàng, hắn đã nghĩ tốt phải làm như thế nào!

Lời Cảnh Liệt vừa nói ra, không chỉ là Cung Tiểu Ảnh, liền ngay cả Mạnh Ngọc Hoa cũng kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Liệt.

“Liệt nhi, không đuổi nàng đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn cho nàng ở lại chỗ này sao? “ Đến tột cùng hắn muốn thế nào? Bà không có khả năng cho phép Cung Tiểu Ảnh tiếp tục ở lại đây!

“ Đúng, ta chính là muốn nàng ở lại Cảnh phủ của chúng ta, nhưng mà nàng không còn là.... tiểu thư nữa, nàng chỉ là một đứa nha hoàn!”

Đầu tiên, hắn muốn cho tất cả người trong kinh thành biết, Cung Tiểu Ảnh nàng không còn là.... nghĩa nữ của Cảnh phủ, từ nay về sau, nàng chỉ là một tôi tớ trong Cảnh phủ mà thôi.

Phải giữ nàng lại làm nha hoàn? Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc nhìn Cảnh Liệt.

Nhìn thấy đôi mắt tràn ngập đố kị cùng trả thù kia, đại khái nàng đã hiểu tại sao hắn lại muốn nàng trả tiền, không phải vì muốn lưu nàng lại làm nha hoàn sao. Thì ra hắn một mực ghi hận chuyện nàng được cha yêu thương, nhưng lại phát sinh chuyện hắn hiểu lầm nàng mật báo với cha, mới có thể hại hắn rời nhà một năm. Nàng còn nhớ rõ một năm trước, hắn nói tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng...

“ Không, ta không đồng ý cho nó ở lại, nó nhất định phải rời khỏi Cảnh phủ của chúng ta!” Nghe được Cảnh Liệt mở miệng muốn giữ tiểu hồ ly tinh kia lại, ánh mắt Mạnh Ngọc Hoa sắc bén nhìn về phía Cảnh Liệt.

Đột nhiên bà có dự cảm không tốt, Liệt nhi hắn sẽ không là..... cho dù thế nào, bà tuyệt đối không thể để Cung Tiểu Ảnh ở lại!

“ Nương, ta nói, là cho nàng ở lại làm nha hoàn, cũng không phải...”

“ Mặc kệ làm nha hoàn hoặc là làm cái gì, ta chính là muốn nàng rời khỏi đây!” Mạnh Ngọc Hoa cực lực phản đối đề nghị của Cảnh Liệt. Vốn bà còn tưởng rằng Liệt nhi chán ghét nàng, chỉ là hiện tại như vậy, xem ra, hắn quả thật là đang bảo vệ Cung Tiểu Ảnh không bị bà đuổi đi.

Mạnh Ngọc Hoa hung hăng nhìn Cung Tiểu Ảnh, từ lúc nào mà Liệt nhi lại lưu ý cái.... tiểu hồ ly tinh này như vậy đâu?

“ Nhưng ta đã quyết định phải giữ nàng lại, làm nha hoàn của ta!” Thái độ Mạnh Ngọc Hoa đã kiên định, nhưng Cảnh Liệt lại càng kiên quyết hơn so với nương của hắn.

“ Cái gì?! Làm nha hoàn của ngươi?” Mạnh Ngọc Hoa tức khắc từ trên ghế đứng lên, căm tức nhìn Cảnh Liệt. “ Ngươi đừng nói với ta, ngươi đã bị con tiểu hồ ly tinh xinh đẹp trước mắt này mê hoặc? Phải chăng ngươi đã quên, là nó làm hại ngươi bị cha ngươi phái tới Hàng Châu một năm?”

Từ đầu đến cuối Cung Tiểu Ảnh chỉ lẳng lặng đứng ở một bên nhìn.

Cảnh Liệt mê nàng? Đại phu nhân thật sự là suy nghĩ nhiều quá. Bởi vì chuyện hắn chán ghét nàng, cơ hồ người từ trên xuống dưới của Cảnh phủ đều biết hết. Hắn căn bản là muốn báo thù, muốn hành hạ nàng, nên mới giữ nàng lại!

Lời nói của nương hắn giờ phút này, làm trong nội tâm của Cảnh Liệt nổi lên rung động không nhỏ, Cảnh Liệt liếc mắt xem Cung Tiểu Ảnh ngây ngốc ở một bên, sau đó phủ nhận:

“ Ta giữ nàng lại, chỉ vì muốn nàng bồi thường chỗ ngân lượng mà chúng ta tổn thất, ít nhất nàng cũng phải trả lại Cảnh phủ một ngàn lượng!”

“ Cho dù xài trên người nàng bao nhiêu bạc chúng ta cũng liền nhận, coi như làm một cuộc buôn bán thất bại, ta không cần nó bồi thường, ta chỉ muốn nó rời khỏi Cảnh phủ ngay lập tức!” Hiện tại bà đã mặc kệ Cảnh Liệt muốn tính toán như thế nào, dù sao, bà nhất định phải khiến cho Cung Tiểu Ảnh rời đi.

“ Không được, ta đã quyết định phải giữ nàng lại!” Trong giọng nói cường ngạnh của Cảnh Liệt có chút ý tứ hàm xúc không cho người phản đối.

Nghe được giọng của con mình kiên quyết như vậy, bà giật mình ngây ngẩn cả người. Trước kia bà không thân thiets với con mình, từ sau khi hắn đi Hàng Châu trở về, trở nên càng âm trầm, bà lại càng không thể nói được mấy câu với hắn. Bởi vậy, trước kia không biết hắn, hiện tại lại càng không đoán ra đến tột cùng hắn đang suy nghĩ cái gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.