Phu Rất Yếu Ớt

Chương 37: Chương 37: Phu của ta đang làm kẻ sai vặt




Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Cùng phu ‘mây mưa’, là chuyện khiến Asai Yui mệt nhất đời này, không có một trong.

Sau khi tiểu quái thú công chúa điện hạ tỉnh tỉnh mê mê bị nuốt sạch hoàn toàn, hậu tri hậu giác bỗng nhiên nhớ tới có phải mình đã quá ngu ngốc hay không.

Lời ngon tiếng ngọt đâu? Dịu dàng che chở đâu? Tòa nhà lớn và một đống hạ phó đâu? Phục trang đẹp đẽ món quà vô giá đâu?

—— cái gì cũng không có mà sao mình lại bị lừa đi thế?

Buồn bực…

Buồn bực quá…

Yui chùm kín chăn, nhích tới nhích lui, nàng đã sớm tỉnh dậy, nhưng đối phương còn chưa có phản ứng nên nàng cũng không biết nên làm gì.

Nên làm gì sau khi làm chuyện ấy? Câu đầu tiên giữa hai người phải là cái gì?

—— phu quân đại nhân, tối hôm qua chàng biến thành bạch tuộc nhiều chân.

—— nàng phát hiện thấy thế à.

Đối thoại kiểu gì!

“Tỉnh rồi à.”

Phu đã nhìn nàng ngủ say rất lâu, từ lúc phát hiện hơi thở nàng không đều, hắn đã biết Yui tỉnh. Mang ý định trêu chọc, phu tính nhìn xem tiểu quái thú muốn làm cái gì. Cũng đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ đâu, tiểu quái thú chùm kín như thế chắc sẽ rất nóng, nghĩ nghĩ, phu tốt bụng mở miệng.

“… Ừ.”

Yui ôm chăn. Cả người khó chịu, toàn thân vô lực, không hề muốn cử động. Phu tuy mở miệng, nhưng mà nàng vẫn… không dám nhìn phu.

Có lẽ là tính tình của con gái quấy phá? Kỳ thật, bề ngoài nàng có vẻ không câu nệ gì nhưng nội tâm vẫn là cô gái nội liễm ngượng ngùng.

“Đừng chùm kín mít thế.”

Phu đưa tay kéo chăn trên người Yui ra, không hiểu bọc mình lại như vậy để làm gì.

“Ta biết chứ!”

Yui không nghĩ tới phu lại làm chăn xốc lên, thứ bảo vệ mình hình như bị rút ra, khiến Yui luống cuống, nhanh chóng giãy trên giường.

“Asai Yui.”

Phu hơi mất nhẫn nại. Hắn mạnh tay hơn, đương nhiên, khiến cả áo ngủ mà Yui vất vả túm được cũng bị xốc lên theo.

Da thịt trắng nõn bại lộ, dấu vết xanh tím nhanh chóng châm lên hơi thở mờ ám trong phòng.

Đôi mắt phu hơi tối sầm lại.

“Lão lưu manh!”

Yui hung tợn nói. Thấy tình hình nguy hiểm, nàng nhanh chóng lấy quần áo mặc vào.

“Còn dám bắt nạt bản công chúa nữa thì… bản công chúa sẽ rời nhà trốn đi đấy!”

“Được thôi, cứ trốn đi.”

Phu buông tay ra, lui sang một bên, hoàn toàn không coi lời đe dọa của Yui ra gì.

Yui bật dậy, thở phì phì chạy ra ngoài cửa.

Hắn bình tĩnh như vậy chỉ là nắm chắc nàng không dám làm gì thôi, hừ hừ, nàng thông minh mà, nàng sẽ chạy ra ngoài cho phu xem.

Cực kỳ kiên định tính toán, nhưng mới chạy được vài bước, Yui vừa ra ngoài phòng, đã lập tức kinh ngạc.

“Nơi này là…”

Cảnh tượng này là sao! Đình viện và khu nhà sao mà khác trước kia thế? Mờ mịt nghi hoặc nơi này là chỗ nào… Yui nhìn trái nhìn phải, vẫn không rõ ra sao.

Trước nhà là cây anh đào to lớn, Yui vừa nhấc mắt nhìn, thiếu chút nữa bị màu sắc xinh đẹp mỹ lệ làm mê mắt.

Khắp đình viện đều là màu hồng nhạt, rất rất nhạt, nhạt đến mức khó có thể nhìn ra ngay được. Trong đình viện có rất nhiều cây anh đào to được gieo trồng, nhiều loại hoa như cẩm được trồng lên, cực kỳ sáng lạn. Đóa hoa chồng chất lên nhau, bay múa đầy trời, một tầng lại một tầng phô dày trên mặt đất, dưới chân đều là mùi hoa.

Yui không để ý đến cảm giác mát dưới chân, kinh ngạc vươn tay ra, một cánh hoa rơi xuống đầu ngón tay. Xúc cảm mềm mại, mùi hương thoang thoảng, tất cả đều đang nói cho Yui đây không phải ảo giác.

Mùa này sao lại có anh đào chứ… Nhất định là phu lại làm cái gì đó! Yui nhìn dòng suối chảy róc rách trong đình viện, cảnh tượng tốt đẹp như vậy mà lại không chân thật, như là cảnh trong mơ vậy.

Thẩm mỹ của phu cũng thật lạ, nhưng mà… rất xinh đẹp là được.

“Về sau sống ở đây.”

Phu không nói nhiều, thấy Yui thích thú, liền tính toán đem nơi này làm chỗ ở.

Đây từng là nơi ở của một vị tiên nhân lánh đời, sau khi tiên nhân mọc cánh thành tiên, nơi này vẫn có linh khí nồng hậu lưu lại, đối với cơ thể không ổn định của Yui mà nói, là hoàn cảnh tĩnh dưỡng tốt nhất.

Phu là yêu quái, lại là tập hợp thể của đống yêu quái uế vật, trời sinh mang theo tử khí và chướng khí, thể chất như vậy đối với người thường mà nói là không có khả năng tiếp xúc lâu. Yui tuy được Thiên Sinh nha cứu một lần, nhưng nàng vẫn là người thường. Linh khí có thể làm trung hoà một phần chướng khí và tử khí, trước mắt, đây là biện pháp duy nhất.

Duy nhất, lại không lâu dài.

Phu cúi đầu. Trong lòng bàn tay, ngọc thạch cơ hồ đã hoàn toàn phục hồi vầng sáng màu đen nhàn nhạt như cũ… Xúc cảm lạnh lẽo, màn đêm tối đen yên tĩnh.

—— ngọc Tứ Hồn.

Còn một mảnh nữa là hoàn thành, hoàn thành, là có thể thực hiện được một nguyện vọng.

“Ngọc Tứ Hồn? Cái thứ này vẫn còn à, ta cảm thấy không thoải mái cho lắm.” Yui không trả lời phu, vừa quay đầu lại, ánh mắt đã bị ngọc Tứ Hồn trong tay phu hấp dẫn.

Vừa rồi là ai đòi rời nhà trốn đi? A, thật có lỗi, nàng quên mất rồi.

Yui lấy đi thứ trong tay phu, so lên mặt trời để nhìn. Ngọc Tứ Hồn vừa tiếp xúc đến Yui, khí màu đen dần nhập vào Yui từ đầu ngón tay, phu không nhiều lời, chỉ yên lặng lấy lại.

“Keo kiệt.”

Yui nghĩ là phu không muốn nhường cho ai xem, nàng bĩu môi hứ một tiếng. Từng nghe Kagura nói Ngọc Tứ Hồn trân quý, nhưng dù trân quý đi nữa thì cũng không quan trọng. Yui không thiếu gì cả, lấy thứ này cũng vô dụng, hơn nữa thứ này còn kéo theo nhiều cừu hận.

“Có được ngọc Tứ Hồn đầy đủ là có thể thực hiện một nguyện vọng, nàng muốn thứ gì, Yui?”

Phu thưởng thức đồ vật trong tay, có vẻ lơ đãng hỏi Yui.

“Ta muốn… hạt dẻ?”

Yui nghĩ nghĩ, thử trả lời.

Phu đen mặt.

“Căn phòng lớn, quần áo xinh đẹp?”

Nàng cứ cảm thấy hình như phu hy vọng nàng nói ra điều gì đó rất vĩ đại.

Mặt phu càng đen.

“Vậy chàng muốn cái gì.”

Như thế nào cũng không đúng, chẳng lẽ mình là cái người tục tằng không chí hướng à?

“Ta à…”

Hiện tại, phu quả thật không khát vọng ngọc Tứ Hồn như trước nữa. Ngọc Tứ Hồn là tập hợp của yêu vật, tất nhiên có thói hư tật xấu của yêu vật, còn về nguyện vọng, hắn luôn cực kỳ cẩn thận. Đám người Inuyasha sớm hay muộn cũng sẽ tìm đến, các mảnh Tứ hồn sẽ được tập hợp đầy đủ, không thể tránh né mặt đối mặt, tới lúc ấy, hắn chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có nhiều vấn đề.

“Coi như hết, cái gì chúng ta cũng có cả, bỏ thứ này đi.”

Hiển nhiên tiểu công chúa không hiếm lạ thứ này.

“Bỏ…?”

Đây đúng là một câu nói ngốc nghếch hiếm có.

Ban đầu là vì sao muốn có ngọc Tứ Hồn? Bán yêu gầy yếu hy vọng được mạnh lên? Trái tim con người hèn mọn khát vọng cái thứ xa xôi vốn không thuộc về mình?

Lâu ngày, ngay cả chính mình cũng không biết mình muốn cái gì.

Phu nhìn ngọc Tứ Hồn tối như mực… Thứ mà lũ yêu thi nhau cướp đoạt mà lại trở nên có cũng được mà không có cũng được như thế sao?

Nguyện vọng của mình là cái gì?

Ánh mắt phu sâu thẳm.

“Ngọc Tứ Hồn, phải đầy đủ.”

Yui nhìn phu.

“Không có nhiều người hầu, không có các loại y phục xinh đẹp, đồ ngọt cũng sẽ ít có như trước… Cuộc sống như vậy, nàng bằng lòng sao?”

Nếu hắn không thể trở thành kẻ mạnh, thì hắn không thể cho nàng cuộc sống sung túc như vậy. Tiểu công chúa khờ dại ngây thơ, sống an nhàn sung sướng đã lâu, nếu không còn được sống như vậy nữa, liệu nàng còn vui vẻ nữa không?

“Ách?”

“Quá ngốc.”

Phu nói trắng ra.

“Chàng nói gì chứ, ta vẫn còn rất tức giận đấy!”

Yui hiểu được đối phương đang khinh bỉ, lập tức mất hứng.

“Được rồi được rồi, cho chàng một cơ hội, ta muốn ăn bánh hạt dẻ, loại mà trước kia ta từng ăn ấy.”

Phu lầm bầm một lúc, cuối cùng làm ra một con rối bằng đất, thuần thục quấn sợi tóc của mình lên.

“Không chịu đâu, chính chàng đi lấy mới tính.”

Yui biết phu lại muốn nhàn hạ, chết sống không cho phép.

“Ngu xuẩn.”

Phu nói, tay lại cất con rối đi.

**

Bên trong con đường núi mòn. Nghe nói, những người đi qua đây đều biến mất. Khi bọn họ được tìm thấy, thì họ đã cứng đờ, trở thành một cái xác trống rỗng.

Đi lại quanh đây sẽ mất linh hồn của mình. Lời đồn này đã lan truyền rất lâu, làm không một ai dám bước đến nơi này.

Phía cuối đường, có một con sông sâu không thấy đáy. Sương mù dày đặc màu trắng bao phủ quanh năm, phong cảnh lờ mờ không rõ. Mơ hồ có thể thấy được trong con sông là một cô gái đang nổi lơ lửng.

Mái tóc dài màu đen múa theo dòng nước gợn, làn da trắng nõn đến mức gần như trong suốt. Dòng nước nhẹ nhàng vuốt hai má của nàng, gương mặt tái nhợt hơi xanh xao, da thịt mỏng manh yếu ớt, dường như ngay cả sức nước chảy cũng có vẻ quá nặng nề.

Một lúc sau, trùng tử hồn màu trắng bay tới từ bốn phương tám hướng, vội vàng bỏ lại một vầng sáng nho nhỏ rồi rời đi.

Các vầng sáng dần dần nhập vào cô gái, như là bị hấp thu vậy.

Đó là linh hồn của người chết.

Nhóm trùng tử hồn dùng chúng nhồi vào cái xác trống rỗng của cô gái.

Không biết qua bao lâu sao, cô gái rốt cục mở mắt, đó là một đôi mắt thông thấu nhìn rõ hết thăng trầm phồn hoa.

“Inuyasha…”

Nhẹ nhàng lẩm bẩm, giọng nói mờ ảo lại rõ ràng.

Cô gái trôi nổi, chậm rãi dừng ở bờ sông. Trùng tử hồn ngậm cung tiễn của cô gái, nàng nhẹ nhàng cầm lấy.

Trong nháy mắt vừa chạm vào, linh khí tuôn ra bức người, dù là lúc nào đi nữa, nàng vẫn cường đại như thế.

Trùng tử hồn quay chung quanh cô gái, như là đang nói điều gì đó.

“Thật sao.”

Cô gái lấy ra lá bùa trong lòng, nhẹ nhàng đọc chú ngữ, một con ngựa cháy lửa màu trắng xuất hiện ở trước mặt nàng.

Không hề do dự, nàng đi về phía mà trùng tử hồn chỉ dẫn.

**

Yui nhàm chán cầm quạt giết côn trùng.

Đám sâu bay tới bay lui mà phu nuôi trông không được vệ sinh cho lắm, Yui không nhịn được định xử lý hết cái đám kêu ong ong kia.

Nàng muốn ăn bánh hạt dẻ trước kia, nên phu đành phải quay về nhà tòa thành Asai trộm đồ rồi. Căn nhà to như vậy mà chỉ còn lại mình Yui, cực kỳ nhàm chán.

Đợi phu về thì bảo hắn mang mình đi ra ngoài chơi, nghĩ vậy, Yui lại bắt đầu quật côn trùng.

Một con hai ba con bốn con…

Gió bỗng nhiên nổi lên.

Nhiều đóa hoa thổi tới che đi tầm mắt.

“Sao thế…”

Yui dùng tay áo ngăn trở gió mạnh, lẩm bẩm.

Cũng ngay lúc đó, cánh cửa cổng bỗng nhiên bị mở ra, rầm một tiếng như đang phát giận.

“Sao đi nhanh thế —— ủa ủa, sao lại là ngươi?”

Yui vẫn còn cầm cây quạt trong tay, nhìn thấy người đến, không khỏi sửng sốt.

“Có, có chuyện gì à…”

Dù nói như vậy, nhưng trong lòng lại có một tia phức tạp xẹt qua. Yui lắc đầu, theo bản năng cúi đầu sửa sang lại y phục, nhóm trùng bên người bỗng nhiên đập cánh mạnh rất mạnh.

“Đừng nháo nữa.”

Yui xua xua nhóm côn trùng hình như đang bay múa ở trước mặt nàng, cảm thấy không khí lập tức căng thẳng. Nàng nhìn nhìn người đối diện, lại cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nàng biết rõ ràng ngàn chữ vạn từ trong lòng mình chỉ là một câu.

Tình địch đến!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mọi người nói xem tiểu công chúa có bị ‘xử lý’ không đây?

Phu vẫn còn đang trộm bánh hạt dẻ, bận lắm.

Spoi:

“Nói đi, đánh nhau mãi cũng không giải quyết được gì, ngài có biện pháp nào giải quyết không?”

“Đơn giản nhất, Naraku không thể có được ngọc Tứ Hồn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.