Phu Rất Yếu Ớt

Chương 22: Chương 22: Phu của ta mất tự nhiên




Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

===<<< Đúng là tiểu yêu tinh đáng ghét ~ mau tới bắt ta đi ~

“Phì ——xin lỗi ta không cố ý, ta thật sự nghiêm túc —— phì ha ha ha ha…”

Vốn là lúc nên đứng đắn, Yui lại không ngừng cười được.

Tâm tình lập tức tốt lên. Bỗng nhiên cảm thấy, hết thảy cố gắng đều có hồi báo, bỗng nhiên phát hiện, phu của mình vẫn là người ấy.

Vốn còn lo lắng sợ hãi, lại chỉ vì một động tác nhỏ bé lại làm Yui biết được rằng dù phu biến thành dáng vẻ nào, dù phu là yêu quái hay là con người, dù hắn đã làm chuyện gì kỳ quái… Đối với Yui mà nói, hắn vẫn chỉ là cái tên đã tùy ý mình kéo giật tóc phu lúc đang đọc sách.

Cảm giác rất an tâm…

Phu không phải kẻ tốt, nhìn thái độ hắn đối đãi với Kikyou bọn họ là biết. Kỳ diệu là, Con người luôn ích kỷ. Giống như đám cơ thiếp của phụ thân ích kỷ vĩnh viễn tranh đoạt sủng ái, giống như mẫu thân ích kỷ hy vọng con mình được trượng phu yêu thích, giống như phụ thân đại nhân ích kỷ hy sinh nàng làm đám hỏi gả xa. Nhà quý tộc vốn luôn vô tình, ích kỷ, giống như có thể tranh thủ lấy được một chút ấm áp.

Phu ấm áp, bởi vì hiếm có, cho nên trân quý. Yui không được giáo dục nhiều đạo lí đối nhân xử thế, khi đã nhận định, nàng sẽ không muốn buông tay ra, trước kia là thế, hiện giờ lại càng không có khả năng.

“Câm miệng, Asai Yui, đừng để ta nói lần thứ hai.”

Hình như phu hơi mất bình tĩnh, sắc mặt khó coi đủ kiểu.

“Nhưng mà chàng…” đã nói lần thứ hai.

Yui thấy sắc mặt phu không tốt, lập tức nuốt lời còn lại xuống. Không sao, ở bên ngoài thì cứ để phu kiêu ngạo một chút đi, ôi dào, đúng là tự tôn của người đàn ông —— không, yêu quái đàn ông.

Phu mặt ngoài lạnh nhạt nhưng hiện giờ rất phiền não.

Hắn vốn thật sự muốn giết Asai Yui. Tách rời bộ phận con người trong mình ra, thứ nguy hiểm nhất – trái tim đã không còn ở trong cơ thể hắn nữa, hiện tại hắn chỉ đơn thuần là Naraku mà thôi, là yêu quái hoàn toàn, sinh ra từ ác niệm. Hắn không hề bị bất cứ kẻ nào áp chế, hắn quyết ý đến mức ngay cả Kikyou cũng không hề nương tay giết, vì cái gì không thể tiếp tục xử lý Asai Yui?

Rõ ràng, đối với Kikyou, con người bình thường như Asai Yui rất đơn giản.

Nhưng hắn lại không giết được nàng.

Nói cách khác… Hắn không hạ thủ được?

Thật buồn cười, sao hắn lại không hạ thủ được? Sao hắn lại có thể bởi vì một người bình thường mà không hạ thủ được?!

Yui kéo ống tay áo phu, màu đen đôi mắt trong sáng.

“Phu quân đại nhân đang tính kế hoạch gì thế?”

Phu mất tự nhiên, vẻ mặt không vui, khẳng định có vấn đề gì đó.

“Câm miệng, ta đã nói rồi, đừng để…”

“Đừng để ta nói lần thứ hai chứ gì.”

Đáy lòng Yui bỗng nhiên cảm thấy khinh bỉ phu. Được rồi, phu đã hơn năm mươi tuổi, tuổi già, trí nhớ cũng kém.

“—— Naraku!! Ngươi!!”

Yên tĩnh trong chốc lát, yêu quái chó luôn nhiệt huyết xuất hiện những lúc không nên xuất hiện nhất. Hắn hét lớn một tiếng, lời của phu bị đánh gãy.

Vì sao Inuyasha kích động như vậy? A đúng rồi, yêu quái chó bị thất tình.

Phu giết mối tình đầu thầm mến thất bại của mình, yêu quái chó cũng thất tình theo, tình hình này thật phức tạp.

“Hừ.”

Đúng lúc, phu tìm được một nơi để phát tiết khó chịu. Hắn ghét bỏ hất tay Yui ra khỏi người mình, ánh mắt xấu xa nhìn về phía cẩu xù lông đang xông lên.

Inuyasha đáng thương, luôn bị chơi đùa, dáng vẻ nhảy lên nhảy xuống kia làm người ta có chút bất đắc dĩ. Ở trong mắt Yui, phu đang cầm một cái cây cỏ đuôi chó, sau đó vẩy vẩy xung quanh yêu quái chó.

Kikyou là một người trong trẻo lạnh lùng, Inuyasha hoạt bát quá độ, xem ra, gu của Kikyou…

“Naraku.”

Tiểu cẩu cẩu thật ngốc, nhưng đại cẩu hung mãnh thì không giống thế.

Lúc bác yêu quái—— không, yêu quái quý công tử Sesshoumaru tới nơi, chỉ một câu, toàn bộ khí thế khai hỏa, lập tức khiến Yui hơi khẩn trương.

Người nọ không cần nhiều lời đã khiến tất cả mọi người im bặt, co rúm người lại vì lạnh.

“Ách… Cẩn thận một chút.”

Đối phương quá mạnh mẽ, Yui theo bản năng kéo phu. Phu mang vẻ mặt yếu ớt so sánh với yêu quái tiên sinh tỏa khí phách, nhìn thế nào cũng thấy bên ta yếu hơn. Mà, phu sống chán quá, yêu quái tiên sinh người ta dù thế nào cũng có tọa kỵ và người hầu, còn phu thì chẳng có gì cả. Kagura và Kanna thì không biết đi nơi nào, những lúc như thế này, tốt xấu cũng phải bổ sung số lượng lên sàn đấu chứ.

“Sesshoumaru đại nhân đấy à.”

Không trốn không tránh, những lúc đối mặt với Sesshoumaru, phu lễ phép rất nhiều.

“Thế này nghĩa là ngài định…”

“Nhận lấy cái chết.”

Yêu quái tiên sinh đại khái cũng không phải yêu quái dễ tính, vừa lên sân liền ghét bỏ đá văng Inuyasha ra sau đó cùng phu đấu võ.

Yêu quái tiên sinh hẳn là thuộc tính yêu quái thành thị, tuy hắn lạnh lùng, nhưng có lễ phép, dáng vẻ đẹp đẽ, lúc đấu võ vẫn có khí chất, hắn và kẻ âm trầm như phu hình thành sự đối lập rõ ràng.

Quả nhiên, làm yêu quái cũng phải học tập cho tốt, bằng không, không thể thoát ly được mùi quê thì rất đáng xấu hổ.

Phu không dấu vết đẩy Yui ra sau, sau đó xông lên đỡ đòn.

Kỳ thật, nếu chỉ là nói đánh nhau, phu trông có vẻ đáng khinh.

Mỗi một động tác của yêu quái tiên sinh sắc bén mà ngắn gọn, tuyệt không thừa thãi, cố tình, phu cơ hồ ra đòn rất xấu. Nơi này chọc một cái, nơi kia lại dùng xúc tua sờ mấy lượt, nghĩ cái là biết, yêu quái tiên sinh càng thêm tức giận.

Đây là trận quyết đấu giữa tiểu lưu manh và tiểu mỹ nhân!

【 Naraku, đồ chết tiệt! Chết đi! 】

【 Sesshoumaru đại nhân ngươi tới đây đi đến đây đi, nhanh tới bắt ta đi nào. Đúng là tiểu yêu tinh đáng ghét ~ mau tới bắt ta đi ~~~】

—— Rất xin lỗi, có cái gì đó đang suy nghĩ quá nhiều.

Nghiêm túc mà nói, khác với yêu quái chó, hiện tại phu có vẻ cẩn thận hơn, đương nhiên, cũng chỉ là so sánh mà thôi, hắn vẫn công kích đáng khinh như cũ.

Phu tính toán làm cái gì? Yui mới đầu tò mò đến vây xem, càng ngày càng lạnh nhạt.

Phu đến Bạch Linh sơn du lãm vài ngày rồi ngoại hình biến hóa, còn giết chết đối tượng thầm mến của mình, nhất định là đã quyết định điều gì đó, chỉ là hiện giờ, mấy thứ bẩn bẩn bốn phía* và xúc tua của phu làm Yui cảm thấy đầy ác ý.

*(Tojikachan: Chắc ý Yui là chướng khí =)))))

Hai người càng đánh càng lợi hại, ngay cả yêu quái chó bị đá văng ra cũng không cam lòng gia nhập hỗn chiến. Ba yêu quái đánh nhau, kém quá xa lúc đùa giỡn yêu quái chó, lực phá hoại hiện tại không cùng một đẳng cấp với lúc ấy.

Khắp nơi đều là cát bay đá chạy, cuồng phong thổi quét, ngay cả bầu trời cũng đổi màu.

Yui cúi xuống, nheo mắt lại. Nhóm người Kagome cũng trốn sang một bên, lo lắng nhìn về phía Inuyasha.

Không khẩn trương như nhóm người Kagome, kỳ thật Yui rất muốn hô to: phu cố lên! Chỉ là thấy mọi người nghiêm túc, Yui cảm thấy nàng tất yếu phải hàm súc một chút.

Đúng rồi, hình như cô Kagome thích Inuyasha.

Mình thích phu, trước kia phu thích Kikyou sau lại thay đổi thất thường giết nữ pháp sư đại nhân, Inuyasha thích nữ pháp sư đại nhân, cô Kagome thích Inuyasha… Phức tạp quá.

Vẫn không rõ vì sao phu lại muốn đả thương người mình từng thích, nếu một người có thể làm hại đối tượng mình từng yêu say đắm, vậy thì, khi bản thân Yui trở thành ‘từng’, không biết liệu cũng bị…

Đang tích cực vây xem, rầm một tiếng, hình như Yui nghe thấy có cái gì đó bị nát?

Ách… Tan nát cõi lòng à?

Nhìn xuống xem thế nào.

“Ủa —— Á!!”

Khi dưới chân Yui trống rỗng, lúc rơi xuống rồi, nàng mới nhận ra, mình thật ngu xuẩn, đó không phải là tan nát cõi lòng, mà là tiếng vang của mặt đất dưới lòng bàn chân bị lở rơi xuống vực…

“Phu nhân cẩn thận!!”

Sango không kịp giữ chặt Yui, vội vàng liệng mạnh Phi Lai Cốt muốn ngăn trở Yui đang rơi xuống. Nhưng hướng gió rất loạn, làm chếch đi phương hướng mà nàng ném Phi Lai Cốt.

Mọi người kinh ngạc hét lên, Yui không kịp nói gì đã ngã xuống.

Thất kinh cũng không kịp, thẳng tắp rơi xuống, ngay cả âm thanh phịch cũng không có.

Phía dưới, chính là sông chướng khí màu đen sâu không thấy đáy…

Chú ý tới tất cả, phu bỗng nhiên ngừng lại.

Như đang hoảng hốt điều gì, công kích của hắn đình trệ một khắc.

“Các ngươi…”

Nhìn về phía trống rỗng, Asai Yui đã chết? Thật buồn cười, không bị mình giết chết, lại chết dễ dàng ở thời điểm buồn cười như thế?

Cảm giác mất mát trong lòng ùn ùn kéo tới.

Làm sao nàng ta dám… Ngay cả chuyện mình khó giải quyết lại bị kết thúc buồn cười như thế, tức giận dần dần dâng lên.

A-sai-Yui!

Chướng khí màu đen lan tràn, giờ phút này, hắn hỗn loạn tới cực hạn…

“Đáng chết, đồ chết tiệt Naraku kia!”

Inuyasha rất áy náy khi thấy Yui bị rơi xuống, nhưng hiện giờ ngoài việc đánh nhau với đầu sỏ gây nên, hắn thật sự không có biện pháp gì.

Kikyou bị rơi xuống, đã chết? Còn Yui chỉ là người thường, càng không có hy vọng.

“Chết tiệt…? Inuyasha, có vẻ như hôm nay ta không có thời gian dây dưa với các ngươi rồi.”

Phu nói xong, cười lạnh chói tai một tiếng.

Hắn không rõ vì cái gì mình lại rất tức giận như thế, nhưng hắn vẫn hiểu phần nào.

Asai Yui luôn gây ra mấy chuyện mất mặt những lúc hắn không chú ý, hắn rất không cam lòng. Hắn muốn tìm được nàng ta, cho dù chết cũng muốn nghiền xương nàng ta thành tro.

Asai Yui, chỉ có hắn mới có thể giết chết.

Xẹt một cái, phu biến mất.

“Phía dưới, là chướng khí đúng không… Naraku muốn làm cái gì?”

Kagome lo lắng nói, vừa rồi nhìn thấy Naraku nhảy xuống, nàng cơ hồ không thể tin nổi, lập tức nàng hiểu nhất định là hắn có âm mưu gì đó, cho nên mới…

Tâm tình phức tạp, nhưng dù sao Kagome vẫn là người thiện lương.

“Chẳng lẽ cô Kikyou cùng phu nhân đều…”

Mọi người lắc lắc đầu, con sông dơ bẩn như vậy, căn bản không thể sống sót.

“Hy vọng họ có thể… Nhưng mà…”

Kagome bỗng nhiên mở miệng.

“Vì sao Naraku lại nhảy xuống?”

Vấn đề này có lẽ rất cao thâm, nhất thời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Spoi:

“Thứ màu đen đó…”

“Là chướng khí.”

“Chướng khí?”

Bản năng sờ sờ trong lòng, lông chim màu trắng đã hoàn toàn bị ăn mòn, Yui hoảng sợ. Lông chim màu trắng hiểu quạ đối với vô số tiểu yêu quái thế mà lại hoàn toàn bị ăn mòn, thứ chướng khí này đáng sợ đến thế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.