Phu Rất Yếu Ớt

Chương 8: Chương 8: Phu của ta thật đáng sợ




Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

===<<< Naraku nhìn qua tâm tình không tồi.

Sau khi trở về, phu lại sinh bệnh.

Nguyên nhân à, chạng vạng ngày đó dầm mưa, cho nên phu vốn suy yếu lại phải nằm ở trên giường.

Phu thật yếu ớt giống như búp bê vậy, cứ thế này, nếu gió nổi mưa to thì phải làm sao bây giờ?

Sau ngày đó, phu vẫn buồn. Yui tạm thời cũng không bỏ được mặt mũi xin lỗi phu, cho nên hai người đến bây giờ, vẫn rất hòa khí.

Rất hòa khí mới là kinh khủng, cứ luôn cảm thấy dưới sự hòa thuận bình thản như vậy, có cái gì đó rất ghê gớm.

Bởi vì như thế, phu không muốn Yui ở bên cạnh cho lắm.

—— keo kiệt.

Khi Yui lần thứ ba phát hiện phu lại ngủ, hoàn toàn không muốn phản ứng lại mình, ở trong lòng thầm nghĩ phu lòng dạ hẹp hòi.

Đây là cái gọi là bạo lực vô hình phải không?

Yui nhìn phu trên giường bệnh, quyết định cũng muốn hung ác trừng phạt hắn —— chọc mặt.

Hừ, ái tên vừa đáng giận vừa keo kiệt chỉ có khi ngủ mới thành thật đáng yêu một chút.

Ta chọc…

Phu đột nhiên mở mắt.

Tay Yui vẫn còn đang giơ ra, lập tức cứng ngắc.

“Yui đang định làm gì vậy?”

Đôi mắt màu đỏ nhìn về phía Yui.

Màu đỏ như máu nhìn mình chằm chằm, Yui quay đầu đi, làm bộ không nghe thấy. Màu sắc quá thâm trầm này… Cứ cảm thấy đôi mắt phu gần đây trở nên càng ngày càng đỏ.

“Làm gì à? —— phu quân đại nhân muốn uống thuốc không?”

Yui ngu ngốc, cách dời đề tài thật đúng là…

“Thân thể ta không khoẻ, nàng rời đi đi.”

Phu lại đang đuổi người.

“Vậy chàng uống thuốc trước đã.”

Yui quyết định không nháo với phu keo kiệt, nàng là công chúa có ý chí.

“Thuốc này vô dụng.”

Phu nhắm mắt lại.

“Vô dụng? Vậy được rồi.”

Yui lúc này mới nghĩ đến bệnh của phu vẫn chưa khỏi hẳn, lần trước bị máu yêu quái ảnh hưởng, phu đến giờ vẫn còn khó chịu.

Nhớ tới chuyện phu tốt xấu gì thì cũng đã cứu mình một lần, Yui cũng không nhiều lời, đặt chén thuốc xuống, ngoan ngoãn rời đi.

Phu gần đây rất hung ác, không thể trêu vào.

Yui rời đi, bên ngoài còn có Asako đang chờ mình, nàng quyết định trở về bảo Asako làm vài món điểm tâm ngọt nàng thích để làm dịu đi tâm tình khó chịu vài ngày nay.

Mới vừa đi đến sân trước phòng phu, Yui liền gặp phải một người mà nàng không muốn gặp nhất —— không, yêu quái.

“Naraku, ai cho phép ngươi tới?”

Thời tiết chuyển ấm, yêu quái này vẫn mặc áo lông, không nóng sao.

Chẳng lẽ tên yêu quái nông thôn tên Naraku này là khỉ đầu chó hoặc là khỉ biến thành?

Nơi này là phòng phu, là nơi được phòng thủ sâm nghiêm nhất trong thành Hitomi, sao người này ngay cả lời chào cũng không có đã đến rồi?

—— cái tên nông thôn không quy củ.

Vừa rồi bị lạnh nhạt ở chỗ phu, Yui chống lại Naraku, vẻ mặt không tốt.

“Thiếu chủ phân phó.”

Người nọ trả lời hiển nhiên không thể làm cho Yui vừa lòng.

“Phu quân đại nhân? Phu quân đại nhân bảo ngươi làm cái gì?”

Yui kỳ quái.

“Chuyện này, không phải là vấn đề mà phu nhân cần biết.”

Lúc nói đến từ ‘phu nhân’, giọng điệu của Naraku hơi khác.

Yui bị nghẹn.

Vì sao nàng cứ cảm thấy gần đây luôn bị người ta bắt nạt thế?

Ngay cả tên yêu quái nông thôn này cũng bắt nạt mình, thật đáng giận!

Yui xoay người định chạy đi, không nghĩ tới yêu quái nông thôn lại mở miệng.

“Phu nhân… Có vẻ như gần đây tòa thành sẽ náo nhiệt lên.”

“Náo nhiệt?”

Yui không rõ đối phương có ý gì.

“Asako?”

“Công chúa, nghe nói các hạ thần mời một nhóm thầy trừ yêu cực kỳ nổi danh tới, làm như thế, không chỉ vấn đề của Thiếu chủ được giải quyết, mà đám yêu quái quanh đây cũng sẽ phải thu liễm.”

Asako trả lời.

“Thầy trừ yêu?”

Không có vấn đề gì mà, xem thái độ của yêu quái nông thôn này, hình như có vấn đề khác?

“Rốt cuộc là thế nào?”

“Công chúa… Nghe nói trong nhóm thầy trừ yêu ấy… có một cô gái rất xinh đẹp… Thiếu chủ… thái độ đối với nàng ta có vẻ ôn hòa.”

Asako lắp bắp nói.

Yui bởi vì thường thường chỉ ở trong phòng, rất nhiều tin tức không linh thông, hơn nữa thầy trừ yêu không được vào nội đình, Yui càng không biết.

“Người nọ —— bệnh của phu quân đại nhân đâu thấy khởi sắc gì.”

Yui có vẻ bắt sai trọng điểm.

“Công chúa không biết, nghe nói trong tòa thành có rất nhiều yêu quái, nghe nói Thiếu chủ luôn ốm yếu là do yêu khí quấn thân.”

Asako nhỏ giọng nói.

“Cho nên nhóm thầy trừ yêu đó phải tiêu diệt toàn bộ yêu quái trong và ngoài thành Hitomi.”

“Yêu quái? Tọa phu đồng tử* à?”

*(Tojikachan: Hay còn gọi là Zashiki warashi, một loại tinh linh trong truyền thuyết, là thần ở trong gia đình và nhà kho. Zashiki warashi thường trêu đùa người trong nhà, mang đến may mắn cho người nhìn thấy nó)

Yui khó hiểu.

“Nói đến chuyện phải trừ bỏ yêu quái, trước mặt chẳng phải là có một tên sao?”

Yui nhìn về phía Naraku, tên yêu quái nông thôn này nhìn qua cũng có hại đi.

“Này, các thầy trừ yêu đến đây, ngươi không trốn đi liệu có ổn không?”

“Là phu nhân mới đúng. Yêu quái hung ác như vậy, phu nhân bị ăn mất thì làm sao bây giờ? Phải biết là, máu thịt của các cô gái trẻ tuổi đối với yêu quái mà nói là không thể cưỡng lại.”

Giọng nói của Naraku rất trầm, nghe làm người ta nổi da gà.

“Ăn thịt người, ví dụ như ngươi? Đừng cho là ta không biết ngươi có ý định xấu xa gì.”

Yui lầm bầm nói.

Yêu quái nông thôn nào có lợi hại như vậy.

“Ý định xấu xa? Naraku ta chỉ là muốn an phận đi theo Thiếu chủ.”

Naraku vẫn cúi đầu, áo choàng lông trắng dầy che khuôn mặt, không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn.

“Vậy sao ngươi không tôn kính bản công chúa.”

Tên yêu quái này lúc nào cũng khinh thường người khác, vì sao phu phải lưu hắn lại chứ.

Mà cái tên Naraku này rốt cuộc trông như thế nào thế, thật muốn nhìn một chút, có phải hai cái đầu mặt mũi hung tợn v.v… hay không.

“Cũng không mạo phạm.”

Đối phương vẫn dùng giọng điệu như vậy.

“Vậy sao…”

Yui nheo mắt lại. Trông nàng cực kỳ giống một con hồ ly nhỏ.

“Asako, đình viện của chúng ta hai ngày nay nên cắt tỉa hoa cỏ nhỉ.”

“Đúng vậy, công chúa.”

Asako bỗng nhiên hiểu được công chúa của mình định làm gì, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Vậy Naraku, mời ngươi an phận giúp bản công chúa cắt tỉa toàn bộ vườn hoa và quét tước đình viện sạch sẽ đi.”

**

“Được rồi, nơi này, nơi này, còn cả nơi này nữa, chuẩn bị toàn bộ cho tốt nhé.”

Ngồi ở hành lang, nhìn yêu quái nông thôn đứng trong vườn, Yui vui vẻ ăn điểm tâm.

“Cố lên nhé ngài yêu quái ~ ”

Nàng thậm chí còn vẫy vẫy tay.

“Công chúa, làm vậy hình như không tốt lắm.”

Asako khuyên can, tốt xấu gì thì cũng là người bên cạnh Thiếu chủ, làm vậy có vẻ quá đáng.

“Có vấn đề gì sao —— món này ăn ngon thật, Asako, lần sau làm nhiều hơn một chút nhé.”

Yui thỏa mãn ăn, thậm chí vui vẻ vẫy chân dưới hành lang.

Naraku đứng trong vườn, trong tay là một chiếc kéo làm vườn do Yui nhét vào tay.

Liếc mắt nhìn cô gái ngồi ở hành lang ăn điểm tâm, hắn thờ ơ thưởng thức chiếc kéo trong tay.

“Cố lên nhé —— yêu quái nông thôn ~ ”

Không nghĩ tới, Yui lại hô lên suy nghĩ trong đầu.

Naraku đến gần các cây hoa, vươn áo choàng lông trắng định cắt tỉa.

Còn chưa chạm đến hoa, đã thấy một luồng sương mù màu đen tản ra, ngay lập tức, các cây hoa bị héo rũ.

Thời gian rất ngắn ngủi, sau khi Yui hoàn hồn, mới phát hiện cả khu vườn đã trụi lủi.

Trên mặt đất, toàn là thi thể khô héo của hoa cỏ.

Mà Naraku, chỉ một mình đứng đó, giống như việc vừa xảy ra không có quan hệ gì đến hắn vậy.

“Ngươi làm cái gì thế?”

Yui khẩn trương hỏi.

Nhảy xuống, đến gần khu vườn, Yui nhìn hoa cỏ đầy đất mà đau lòng.

“Phu nhân, ta là yêu quái, sao có thể giống người thường.”

Ngữ khí của hắn thật đánh đáng đòn đủ loại.

“Ngươi…”

Yui nhớ tới sương mù đen phía trước, như hiểu được chuyện gì.

“Sương mù đen trên người ngươi là cái gì?”

“Chướng khí, giống như vậy.”

Naraku lại vươn tay chạm vào hoa héo bên cạnh, toàn bộ hoa cỏ bị biến thành bột phấn.

“Ngươi…”

Yui bỗng lui ra sau hai bước.

“Ngươi đừng có tới đây, mau tránh ra mau tránh ra.”

Yêu quái nông thôn thật hung ác… Huhu…

“Chẳng phải ngươi bảo ta cắt tỉa khu vườn sao.”

Ngữ khí của Naraku hơi giương lên một chút.

“… Ngươi thế này là vô nhân đạo hủy diệt thì có.”

Vẻ mặt Yui đau khổ.

“Phu nhân thật là thay đổi thất thường.”

“Này, kẻ thay đổi thất thường là ngươi thì có, cái tên yêu quái nông thôn kia!”

Yui không nhịn được phản bác.

Vì sao trong thành Hitomi lại có sát khí hình người như thế chứ.

“Yêu quái nông thôn?”

Ngữ khí của đối phương thay đổi.

“Chính là những kẻ như ngươi đấy.”

Yui không phát giác ra.

“Phu nhân cho rằng Naraku ta xuất thân đê tiện phải không?”

Vấn đề này… Vì sao độ ấm chung quanh lại giảm xuống?

“Xuất thân? Không không, là vấn đề tu dưỡng, không liên quan đến xuất thân. Yêu quái cũng có yêu quái thành thị đấy.”

Yui nghĩ như vậy.

“Yêu quái thành thị?”

Hừ lạnh.

“Chính là xinh đẹp, phong nhã, có khí chất có hàm dưỡng.”

Yui nói, tóm lại chính là ngược lại đối với người—— không, yêu quái trước mặt.

“Văn Xa yêu phi*? Thì ra phu nhân thích loại này.”

*(Tojikachan: tiếng Nhật là Fugurumayoubi, là nữ quỷ hóa thân từ xe đẩy dùng để chuyển thư từ trong hoàng cung thời kì Nara (710-794) của Nhật, sinh ra từ nỗi tương tư, tình cảm của các cô gái qua các bức thư, đặc điểm là vô cùng đẹp đẽ, phong hoa tuyệt đại)

Naraku mở miệng.

“Ta cuối cùng cảm thấy ngươi đang châm chọc ta… đúng không?”

Yui bình thường đọc sách không nhiều, nhưng về Văn Xa yêu phi thì nàng cũng có nghe qua. Nhưng Yui cảm thấy hình như mình lại bị chế giễu.

“Đương nhiên không.”

“Hừ.”

Yui nhìn về phía Naraku, bỗng nhiên có chút hứng thú.

“Này, ngươi làm thế nào thế? Làm hoa cỏ đều héo rũ ấy.”

“Đây là năng lực của yêu quái nông thôn.”

Này, đã vậy lại còn thản nhiên thừa nhận!

“Thật lợi hại…”

Yui thốt ra.

Chưa bao giờ nghĩ tới thế giới yêu quái như thế nào.

Kỳ thật yêu quái cường đại hơn con người rất nhiều phải không?

“Còn cần cắt tỉa vườn hoa không, phu nhân?”

Nhìn thấy Yui thất thần, Naraku nhắc nhở.

“… Bỏ đi, cám ơn.”

Nàng thật không muốn giống khu vườn hoa khô này…

“Phu nhân khách khí quá.”

Tâm tình Naraku trông có vẻ không tồi.

Đừng hỏi Yui làm sao mà nhìn ra biểu cảm của hắn dưới chiếc áo choàng lông trắng kia, đó là trực giác.

Spoi:

“Các yêu quái vì muốn cướp ngọc Tứ hồn nên đã tập kích thôn của các thầy trừ yêu, nơi đó… đã bị hủy.”

Yui cảm thấy rất đau lòng.

Một thôn, toàn bộ người đã mất…

“Tên bán yêu đã tập kích thôn tên là —— Inuyasha.”

“Sango?”

Yui muốn nói gì đó.

“Xin phu nhân đừng nói nữa, ta nhất định phải đi báo thù!”

Sango rất kích động, không chịu nghe bất cứ lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.