Phù Sinh Mộng Chi Thương Hải

Chương 3: Chương 3




Phục Nghệ sắc mặt canh âm, còn chưa nói gì, Trầm Thương Hải trước tiên nở nụ cười: "Đa tạ Thỉ Nha tiên sinh quan tâm. Phục vương thận trọng như phát, Thương Hải có phải gian tế hay không, trong lòng Phục vương tất có định đoạt, tiên sinh không cần lo lắng."

"Ha ha ha, nói thật hay! Chỉ bằng ngươi một phân can đảm cơ trí, bản vương cũng không nỡ giết ngươi."

Thấy Thỉ Nha thở ra như trút được gánh nặng, Phục Nghệ cười nói: "Trầm Thương Hải, ngươi quả không uổng là người đảm lược, cư nhiên đem đại tướng quân trung thành tận tâm của ta thu phục, tài hoa bực này giết chẳng phải uổng phí? Vật tẫn kỳ dùng, nhân tẫn kỳ tài. Ngươi ở lại trong quân bản vương làm quân sư, tương lai công diệt Hạ Lan sẽ không thiếu ngươi một đời vinh hoa phú quý."

Thỉ Nha vừa mừng vừa sợ. Đại vương từ trước đến nay mắt cao hơn đỉnh, lần này không những không truy cứu Trầm Thương Hải tội mạo phạm chống đối, tronglời nói còn cực kỳ coi trọng, đúng là hỉ sự.

Trầm Thương Hải cũng là ngẩn ngơ, lập tức khéo léo từ chối: "Đa tạ Phục vương yêu quý, Thương Hải mặc dù bất tài cũng sẽ không làm cung tiễn trong tay Phục vương tàn sát bách tính vô tội." Thấy Phục Nghệ sắc mặt chợt âm trầm, y lại nhẹ nhàng bỏ thêm một câu: "Thương Hải ngược lại muốn khuyên Phục vương, người chết không thể sống lại, dù có tạo thêm sát nghiệt cũng không cứu được ái nhân của Phục vương trở về."

(Thù Nhi: thế này mà là từ chối khéo à =.= có mà cho cái tát zô mặt ảnh ý)

"Câm miệng!" Một tiếng hét to cơ hồ phá thủng màng tai Trầm Thương Hải. Phục Nghệ toàn thân lệ khí ngút trời, chậm rãi đi về phía luân y, nhãn thần lãnh khốc tựa bả đao muốn đem Trầm Thương hải cắt thành mảnh nhỏ: "Người bản vương yêu ngươi cũng dám vọng gia nghị luận?"

Thỉ Nha mặt không chút máu, quỳ mạnh một gối xuống đất: "Nếu Thỉ Nha không nói lỡ Trầm công tử sao có thể biết được, Thỉ Nha nguyện thay công tử chịu phạt." Thật nhanh rút loan đao nhắm chính cánh tay mình đâm, lập tức huyết chảy như suối, hắn lông mày cũng không động. Thấy Phục Nghệ vẫn âm nghiêm mặt, hắn khẽ cắn môi, rút đao hướng xuống đùi tái đâm.

"Đủ rồi!" Phục Nghệ phi cước đá rơi đao trong tay Thỉ Nha, buồn bực a, hắn cư nhiên lại đi che chở cho một ngoại nhân, nhưng dù sao cũng là thần tử tri kỷ, thấy Thỉ Nha trên cánh tay lưu lại đầy huyết, chung quy cũng không đành lòng, kéo ống tay áo Thỉ Nha xuống trát trụ vết thương.

Hắn quay đầu lại, mâu trung hung ác nham hiểm càng tăng lên. Trầm Thương Hải này đến trong doanh một ngày, không ngờ đem Thỉ Nha theo hắn hơn mười năm thao túng vu tâm, người này nếu không thể sử dụng, quyết không thể lưu lại.

Hắn dò xét, đơn giản nắm lấy bả vai Trầm Thương Hải, lạnh giọng nói: "Bản vương bất quá là quý trọng tài hoa của ngươi, hiện tại hỏi ngươi một lần cuối, có nguyện ý vì bản vương tận sức hay không?"

Xương bả vai bị niết ẩn ẩn đau, Trầm Thương Hải miễn cưỡng lộ ra một tia mỉm cười: "Phục vương nếu lấy cái chết uy hiếp, thứ cho Thương Hải khó tòng mệnh."

Phục Nghệ cũng không trông cậy vào việc y sẽ nhận lời, nhưng không nghĩ đối mặt với sinh tử, Trầm Thương Hải còn có thể mỉm cười mà chống đỡ, không khỏi sinh ra cảm giác thất bại.

Hắn cư nhiên ngay một thư sinh văn nhược nho nhỏ cũng không chinh phục được? Khí phách uy nghiêm ngày xưa của hắn ở đâu? Lẽ nào cũng như người nọ cùng bị mai táng trong băng tuyết?

Ngực như có cái gì xáo trộn làm đau nhức tê liệt. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Trầm Thương Hải, nghĩ như thế nào mới làm cho vẻ mặt trấn định thản nhiên kia triệt để tan vỡ. Bỗng nhiên buông tay, ngược lại khẽ nâng sợi tóc mai Trầm Thương Hải thưởng thức, nhìn hai gò má y vì cử chỉ vô cùng thân thiết này mà nhàn nhạt đỏ ửng ——

Hắn mỉm cười, ánh mắt lãnh mà tàn khốc: "Bản vương không giết văn nhân, bất quá cũng sẽ không lưu một người vô dụng trong doanh trướng. Dù sao mấy việc nặng ngươi cũng làm không được, không thể làm gì khác hơn là tống ngươi đi binh doanh. A, vậy sẽ có người đối với ngươi nổi lên hứng thú, cũng không chỉ dừng lại như binh sĩ ngày hôm qua."

Cái gì?! Trầm Thương Hải khiếp sợ ngửa đầu, sắc mặt trắng bệch.

Thỉ Nha há to miệng, thấy Phục Nghệ ôm lấy Trầm Thương Hải ra khỏi lều nhỏ, tròng mắt hắn cũng trừng đến cơ hồ muốn rơi ra khỏi hốc mắt. Này không giống tác phong trước sau nhất quán của đại vương a! Dù là muốn trách phạt, đại vương cũng không đến mức dùng thủ đoạn hạ lưu bực này làm nhục một nhược chất văn nhân.

Còn đang cân nhắc, bỗng nhiên phát hiện Phục Nghệ đã đi đằng xa, hắn liền vội đuổi theo.

Đại quân vốn định sáng sớm nhổ trại lên đường, trướng bồng đang dỡ được nửa chừng thì Thỉ Nha tướng quân đột nhiên rời đi, bọn hắn như rắn mất đầu.

"Người này dám đối với bản vương bất kính, các ngươi hãy hảo hảo giáo huấn hắn, chỉ cần lưu hắn một hơi thở. Mặc cho các ngươi xử trí." Phục Nghệ đem Trầm Thương Hải ném về phía phó tướng, xoay người nghênh ngang rời đi.

Thỉ Nha cũng không dám nói nhiều, đành phải lén lút đối vị phó tướng đang không hiểu gì hết kia lắc lắc tay, đuổi theo Phục Nghệ quay về vương trướng.

"Ngươi còn muốn vì hắn cầu tình?" Phát hiện Thỉ Nha còn muốn nói gì, Phục Nghệ ở ngoài trướng dừng cước bộ, lạnh lùng quay đầu lại vẻ mặt không hờn giận: "Ta tuyệt sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban, ngươi không cần uổng phí tâm cơ."

Sau khi chứng kiến cái chết của tình nhân, đại vương tâm như tử thủy rốt cục lộ ra bên ngoài biểu tình lạnh lùng. Thỉ Nha cũng không biết là nên vui hay buồn, cân nhắc một hồi chính là vẫn lo lắng cho Trầm Thương Hải, cầu tình: "Đại vương, y bất quá chỉ là một một người đọc sách cổ hủ, đại vương hà tất cùng y chấp nhặt ni? Huống chi y cơ thể yếu đuối, quất roi mấy cái cũng có thể đi nửa cái mạng, mà những thô nhân kia mỗi người đều muốn nữ nhân đến phát điên rồi, vạn nhất thực sự..."

Câu sau khó có thể mở miệng, hắn dừng một chút, nhìn lén Phục Nghệ, tuy rằng trên mặt mây đen dày đặc, nhưng cũng không có dấu hiệu giận tím mặt, hắn tăng lên vài phần dũng khí: "Đại vương kỳ thực là tức y quá thẳng thắn sao? Aiz, thứ cho Thỉ Nha nói thực lòng, Vô Song công tử đã không còn tại nhân thế, đại vương tội gì phải—— "

"Thỉ Nha!" Phục Nghệ quát chói tai, trong mắt tơ máu ngang dọc: "Cả ngươi cũng chỉ trích ta? !"

"Thần không dám!" Thỉ Nha bổ nhào mà quỳ xuống: "Thần chỉ là lo lắng đại vương, không muốn đại vương cả ngày sa vào chuyện cũ, một chút cũng không có thú vui trên đời. Thần vì hàng vạn hàng nghìn thần dân Bắn Nguyệt quốc cầu xin, thỉnh đại vương lấy giang sơn làm trọng."

Những lời này bình thường chỉ quanh quẩn trong lòng hắn cũng không dám biểu lộ ra ngoài. Lúc này tựa như nút thắt đã được tháo gỡ, hắn cũng thông suốt rồi, liên tiếp dập đầu cầu xin: "Đại vương, ngươi cũng đừng tái lừa mình dối người! Ngươi biết rõ Vô Song công tử chết cũng tốt, sống cũng tốt, cũng chưa từng thật lòng yêu ngươi, đại vương cần gì phải giận chó đánh mèo người ngoài ni?"

Phục Nghệ song quyền khớp xương niết khanh khách rung động, chung quy cũng không đánh Thỉ Nha, đầu vai thả lỏng, trái lại buồn bã lắc đầu cười: "Ta đã từng cắt tóc lập thệ vĩnh viễn không phản bội. Cho dù hắn đối ta là hư tình giả ý nhưng ta thương hắn là thật lòng chi tâm, sẽ không thay đổi."

Hắc y trong gió ào ào tung bay, hắn nhìn bầu trời đầy tuyết mông lung phương xa, thần sắc ngơ ngẩn thống khổ. Thỉ Nha không khuyên được gì, giữa không trung chỉ nghe được những hô hấp trầm thấp.

Sau một lúc lâu, Thỉ Nha mới thấp giọng nói: "Thần không nên vọng gia nghị luận, chỉ cầu đại mở một đường tha cho Trầm công tử, miễn cho người ngoài nói đại vương ỷ mạnh hiếp yếu..." Nhìn sắc mặt Phục Nghệ, cẩn cẩn dực dực nói: "Huống hồ y là do đại vương phân phó thần cứu trở về từ trong tuyết, cũng coi như hữu duyên, coi như Vô Song công tử trên trời an bài.

"Đại vương chẳng lẽ không phát hiện được Trầm công tử khí độ thong dong, cùng Vô Song công tử có vài phần rất giống?"

Phục Nghệ trầm mặc, thân ảnh cao lớn tràn ngập vẻ từng trải kiềm chế bình tĩnh, một lúc lâu sau mới lạnh lùng hừ nói: "Vô Song là nhân vật anh hùng bực nào, hắn một Trầm Thương Hải nho nhỏ cũng muốn đánh đồng?"

Thỉ Nha vì cứu người mới sốt ruột tin khẩu hồ yết, bản thân cũng biết rõ cứng rắn đem Vô Song công tử thanh nhu như nước, kinh tài tuyệt diễm cùng với kẻ đọc sách kia xả cùng một khối là quá mức gò ép, chỉ mong có thể làm đại vương nổi lòng thương tiếc một chút.

Nghe Phục Nghệ bác bỏ không chút khách khí liền xấu hổ không ngớt, còn muốn khuyên nữa đã thấy Phục Nghệ vung ống tay áo sải bước hướng triêu binh doanh đi tới, hắn kinh hỉ lẫn lộn. Xem ra chính mình nói một phen cũng không uổng phí nước miếng.

Còn chưa đến gần đã thấy nơi Trầm Thương Hải bị ném xuống vừa rồi đã bị nhóm binh sĩ vây kín ba tầng trong ngoài. Có người di động, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười bay ra. Bên trong vòng tròn một binh sĩ quát to một tiếng: "Con mẹ nó thật là thoải mái —— "

Phục Nghệ khuôn mặt tuấn tú lập tức đen lại, thân thủ bắt trụ mấy người binh sĩ phía trước quăng ra ngoài. Vừa nhìn thấy là đại vương, mấy người đang cười đùa liền nhất tề dạt sang hai bên tạo thành lối đi.

Trong đám người ở giữa, tên vừa kêu to thấy đại vương vẻ mặt giận dữ xông tới, sợ đến mức nửa câu sau liền nghẹn lại trong cổ họng. Trầm Thương Hải ngồi xếp bằng trên mặt đất cũng kinh ngạc ngẩng đầu.

"... Các ngươi đang làm cái gì? ..." Phục Nghệ chất vấn nửa chừng liền thay đổi, trừng mắt nhìn Trầm Thương Hải bàn tay nhỏ còn đang đặt trên bắp chân binh sĩ kia.

"Chân hắn lúc hành quân bị trật, ta giúp hắn nắn lại." Trầm Thương Hải không nhanh không chậm trả lời một hồi mới thay binh sĩ buông ống quần, căn dặn hắn trở về dùng nước nóng ngâm hai lần liền không còn trở ngại. Binh sĩ kia trong lòng tràn đầy cảm kích.

Phục Nghệ ngưng mắt nhìn nụ cười Trầm Thương Hải, một lát sau mới hừ một tiếng, đối binh sĩ bốn phía nói: "Các ngươi còn vây ở chỗ này nhìn cái gì? Lập tức nhổ trại đến Thanh Long quan hợp lực!"

"Tuân lệnh đại vương, nhổ trại hội sư!" Sau đó Thỉ Nha triêu hướng về phía phó tướng còn đang không hiểu đánh cái ánh mắt. Vị phó tướng kia cũng coi như thông minh, lập tức hiểu ý, hô một tiếng truyền xuống quân lệnh: "Nhổ trại hội sư..." Tiếng hô tựa tầng tầng tuyết lãng cuồn cuộn vang tận mây xanh.

Nhìn tất cả mọi người bận rộn thu thập, Phục Nghệ kéo Trầm Thương Hải, ghé vào lỗ tai y chậm rãi nói: "Bản lĩnh của ngươi thật không nhỏ, ngay cả thủ hạ binh sĩ của ta cũng dụ dỗ được rồi, hắc hắc!" Đôi tay tưởng như không chút khí lực này nhưng thật ra càng ngày càng ẩn chứa nhiều khả năng ngoài dự liệu của hắn, làm hắn không thể ôm lòng khinh thị nữa.

"Không dám, Thương Hải chỉ là biết chút y thuật mà thôi." Trầm Thương Hải giọng nói trấn định, bên tai cũng nhiễm một mảng phiếm hồng. Hắn hai chân mềm nhũn vô lực, bị Phục Nghệ kéo phía sau, trọng lượng toàn thân liền không thể tránh được tất cả đều đặt trên tay đỡ bên hông hắn, cơ thể cũng khống chế không được dựa vào Phục Nghệ khuôn ngực rộng lớn.

Đôi tay kia rộng lớn hữu lực, cơ hồ như chiếc vòng sắt chế trụ eo nhỏ y. Phục Nghệ khí tức phun tại phía sau tai y, mang theo vị đạo dương cương nồng đậm.

Bộ dạng này không tránh khỏi có điểm ái muội...

"Phục vương, có thể hay không trước tiên buông Thương Hải ra?" Y mất nhiều công phu mới mạc danh kỳ diệu nhè nhẹ rung động, nhắc nhở chính mình bảo trì lãnh tĩnh. Nam nhân phía sau là hổ lang Tây Vực hùng bá một phương, lại bị y liên tiếp dùng ngôn ngữ mạo phạm. Nếu ứng đối có điểm sơ suất, y khả năng có thể bị phơi thây trong quân doanh sát khí tứ phía này.

Phục Nghệ địa vị, quyền thế, thể lực, khí phách... đồng dạng đều có thể tùy tiện đem y đập chết đơn giản như giết một con kiến hôi. Y duy nhất có thể cùng hắn chống lại chỉ có tài trí cùng cốt khí không chịu khuất phục.

Y cảm giác được Phục Nghệ khắp nơi đều muốn buộc mình cúi đầu thần phục. Đây chính là điểm y có thể dựa vào.

Duy chỉ có Phục Nghệ đối với việc bắt y hàng phục mới hứng thú, hắn chính là dựa vào tài năng cùng ngạo khí kế tục chu toàn xuống dưới.

Trầm Thương Hải biểu hiện đắc việt cơ trí, không úy kỵ đến uy nghiêm của Phục Nghệ, dục vọng buộc y cúi đầu cũng sẽ càng mãnh liệt. Chỉ cần Phục Nghệ không chán trò chơi chinh phục này, y tin rằng mình tạm thời tánh mạng không có gì nguy hiểm.

"Ngươi sợ?" Phát hiện mình đụng chạm gần gũi lại làm cho nam tử ngày thường bình tĩnh tự nhiên lộ ra một chút xấu hổ không thể che giấu, Phục Nghệ liên tục gặp thất bại tâm tình cuối cùng cũng có chút tốt lên.

Dù sao Trầm Thương Hải vẫn có nhược điểm. Nếu đổi lại là người bên ngoài, nói không chừng thực sự sẽ thuận thế dùng điều này để làm nhục đối thủ, bất quá hắn từ trước đến nay không có thói quen dùng sức mạnh đến cưỡng chế ý chí người khác.

Loại thủ đoạn này thắng chi bất võ, chỉ tổn hại đến anh danh. Hắn hiện tại đột nhiên cảm thấy thật may mắn vì Trầm Thương Hải mới vừa rồi tự bảo vệ bản thân, không bị binh sĩ lăng nhục. Bằng không khi hắn tĩnh hạ tâm, nhất định hối hận mình vì tức giận mà đưa ra quyết định hoang đường.

Trầm Thương Hải nghe được Phục Nghệ trong lời nói ẩn chứa hàm ý, lựa chọn thông minh nhất bây giờ là không nói gì.

Quật cường quá mức cũng không phải chuyện tốt, vạn nhất làm cho Phục Nghệ mất kiên nhẫn, không muốn tiếp tục trò chơi nữa thì sợ rằng y chỉ có nước tử vong. Dĩ thối vi tiến(1), không vì mất thời cơ nho nhỏ mà yếu thế mới có thể kéo dài ván cờ này, lại không đến mức làm đối phương thẹn quá hóa giận lật ngược bàn cờ.

(1) Lấy lui làm tiến

Đương nhiên, việc Phục Nghệ đối với tình nhân cũ chấp nhất, y không chút nào lo lắng Phục Nghệ sẽ đối với mình có ý tưởng hành vi không an phận. Con đường này có thể nói là hữu kinh vô hiểm.

Thấy người trước ngực đỏ mặt nửa ngày không lên tiếng, Phục Nghệ rốt cục thay mình lấy lại điểm mặt mũi quốc quân, đối với việc Trầm Thương Hải lúc trước nói thẳng chống đối cũng không so đo. Trong lòng vẫn có chút quý trọng Trầm Thương Hải tài hoa, suy nghĩ nên từ từ chậm rãi hóa giải ý định kiên quyết của y, khiến y cam tâm tình nguyện vì Bắn Nguyệt quốc dốc sức.

Nửa nén hương sau, đại quân khởi doanh.

Phó tướng dắt hãn huyết bảo mã tới trước mặt Phục Nghệ, lại bảo binh sĩ đem luân y của Trầm Thương Hải đẩy lại đây.

"Không cần." Phục Nghệ ôm lấy Trầm Thương Hải nhảy lên lưng ngựa, cười chế nhạo cái người đang có vẻ hoảng hốt kia: "Chưa từng cưỡi qua ngựa sao? A, nhớ kỹ phải nắm chặt y phục ta. Rất nhiều chuyện năng ngôn thiện nói không thể làm được, hắc hắc..."

Trầm Thương Hải ánh mắt dừng lại trên hai chân mình, đây chính là căn bệnh từ nhỏ đến lớn làm y trong lòng một mảnh đau nhức, ngực chua chát, còn chưa có phản bác, từ phương xa truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng duyên dáng, y theo bả vai Phục Nghệ quay đầu nhìn lại.

Lệ Cơ phu nhân khoác áo lông chồn màu tro, cùng mấy bà vú già cưỡi tọa kỵ chuẩn bị xuất phát. Đôi mắt đẹp trợn tròn nhìn chằm chằm Trầm Thương Hải, thật là khó hiểu vì sao đại vương lại cho người Trung Nguyên này ngồi chung ngựa. Tọa kỵ của đại vương nàng còn chưa có may mắn ngồi quá đâu!

Trầm Thương Hải nhận ra tia địch ý trên mặt Lệ Cơ, nhịn không được cười khổ. Y cũng không nghĩ bị ngạnh tha lên ngựa, cùng chen chúc trên một con ngựa với nam nhân tràn ngập cảm giác áp bách này a!

Lướt qua Lệ Cơ, Trầm Thương Hải trông thấy đội ngũ cuối cùng, Thỉ Nha áp tải mã xa tám con ngựa kéo thì không khỏi giật mình.

Mã xa tứ phía mành gấm buông xuống vây kín không kẽ hở. Hơn mười người kỵ binh dưới sự thống lĩnh của Thỉ Nha bao quanh canh giữ phạm vi xe ngựa, thần sắc thận trọng phảng phất như trong mã xa chở bảo vật vô giá.

Bên trong là cái gì? ... Trầm Thương Hải hiếu kỳ còn muốn nhìn nữa, Phục Nghệ dùng sức kẹp lấy bụng ngựa, tuấn mã phóng đề phi túng, vó ngựa vung lên khắp bầu trời đầy tuyết.

Cái loại cảm giác phong trì vân tường vọt lên này, Trầm Thương Hải bình sinh chưa bao giờ thể nghiệm qua. Cảnh tuyết rơi bao la trắng xóa thật nhanh hiện lên trước mắt, y choáng váng, xoay người nắm chặt áo Phục Nghệ.

Nam nhân này nhất định là khi y không thể cưỡi ngựa, cố ý dùng biện pháp này dọa y, áp chế nhuệ khí mà!

Giữa Bắn Nguyệt quốc và Hạ Lan hoàng triều ranh giới trong lúc đó là những ngọn núi cao hiểm trở liên miên, là lá chắn tạo nên từ thiên nhiên, đại quân Bắn Nguyệt chỉ còn cách chọn tuyến nam lộ. Đây vốn là lưỡng địa thương nhân lui tới tự do, nhưng Hạ Lan hoàng triều năm trước xâm chiếm Bắn Nguyệt quốc, liền tại thương lộ này kiến quan thiết tạp, phái trọng binh gác.

Nơi Phục nghệ đến chính là cửa thứ nhất mới bị đánh hạ—— Thanh Long quan.

Lính gác tường thành trông thấy Phục Nghệ vương kỳ đón gió phấp phới, tiếng hoan hô như sấm động, mở lớn cửa thành nghênh đón đại quân nhập quan.

Phục Nghệ cưỡi ngựa lướt qua, hai bên đường phố vẫn lưu lại mùi máu nhàn nhạt, sát khí trong gió thượng tồn, có thể tưởng tượng được tình thế lúc ấy thảm liệt như thế nào.

Tướng sĩ tất cả đều phục thủ quỵ lập(2) thành hai hàng bên đường, nhìn không chớp mắt. Áo giáp leng keng, đao thương ánh nhật, bừng bừng nhất phái khắc nghiệt.

(2) Thu tay cúi người chăng @@

Trầm Thương Hải lần này rốt cuộc cũng được chân chính kiến thức cái gọi là thiên quân vạn mã uy nghiêm khí tượng, không khỏi cảm thấy kính nể. Có thể thống lĩnh hồ binh Tây Vực nhanh nhẹn thiện chiến, Phục Nghệ không hổ là dung mãnh nổi danh.

"Hách!! Tới rồi." Phục Nghệ con ngươi xanh thẳm thủy chung vẫn đang lưu luyến trên mặt Trầm Thương Hải, đương nhiên không bỏ qua vẻ khâm phục chợt hiện rồi biến mất của y, biết Trầm Thương Hải cuối cùng đối với thế trận nổi lòng kính nể chi tâm, có chút suy nghĩ.

"Phục vương thiện chiến, danh dương Tây Vực, Thương Hải trong lòng chưa bao giờ có ý nghĩ coi thường." Trầm Thương Hải giọng mũi êm tai, trong không khí yên lặng chỉ nghe tiếng vó ngựa, phá lệ rõ ràng.

Không dám khinh thị, không có nghĩa là sợ hãi. Ngôn ngữ ẩn chứa sắc sảo làm Phục Nghệ sắc mặt trầm xuống, nhưng chợt cảm thấy Trầm Thương Hải tiếng nói có chút run rẩy——

Hắn sợ lãnh... Chú ý tới người trong lòng chỉ mặc kiện áo vải thô, rõ ràng chống không lại tuyết lạnh thấu xương cùng với việc vừa mới đi chặng đường cuồng phong mà nhẹ nhàng run. Phục Nghệ "phần phật" vung lên áo choàng đen tuyền bao lấy Trầm Thương Hải, kẹp chặt bụng ngựa phóng nhanh về hội quán phía trước.

Nếu là đông lạnh phá hư Trầm Thương Hải, hắn có thể sẽ mất đi một đối thủ đấu trí suốt chặng đường a!

Hội quán nguyên là dinh thự của tướng thủ thành Thanh Long của Hạ Lan hoàng triều. Sau khi Bắn Nguyệt đánh hạ Thanh Long quan, tướng lĩnh thủ thành vì nghênh đón đại vương đã sớm quét tước đến hạt bụi nhỏ cũng không có, trong phòng đều đốt noãn lô, miễn làm đông lạnh đại vương cùng nữ quyến tùy quân.

Phục Nghệ truyền lệnh đại quân trở về vị trí, bế Trầm Thương Hải xuống ngựa, thu xếp cho y một gian phòng nhỏ.

Lệ Cơ phu nhân liếc mắt e ngại trước mặt Phục Nghệ không dám phát tác, ngầm trừng Trầm Thương Hải vài lần liền dẫn vú già đi về sương phòng nghỉ ngơi.

Trầm Thương Hải được vú già chuyên hầu hạ y đích thân đẩy luân y ly khai. Nghe tiếng bánh xe lộc cộc, Thỉ Nha đốc thúc mười mấy binh sĩ đem mã xa rèm gấm cũng đẩy vào hội quán, bám theo Phục Nghệ vào phòng ngủ.

Thấy Trầm Thương hải ánh mắt hiếu kỳ, Thỉ Nha đôi lông mày rậm nhíu chặt, nhìn Trầm Thương Hải lắc đầu, thần tình mang theo cảnh cáo.

Trong mã xa nhất định cất giấu đại bí mật!

Trầm Thương Hải lẳng lặng thu hồi ánh mắt đi ra đại sảnh, ngón tay đông lạnh đến ửng đỏ.

Y vốn tưởng rằng Phục Nghệ sau khi lợp quân sửa soạn sẽ trực tiếp đi đến Chu Tước quan, vậy mà ở trong phòng nghỉ ngơi thật lâu đều không có động tĩnh. Buổi trưa cư nhiên có binh sĩ tới thỉnh y tới đại sảnh dùng cơm.

Trầm Thương Hải chậm rãi thúc luân y, tới nơi đã thấy Phục Nghệ cao tọa vị trí chủ vị, Thỉ Nha cùng phó tướng kính bồi hai bên.

Lệ Cơ ngồi bên người Phục Nghệ, thấy Trầm Thương Hải tới tham gia náo nhiệt, mặt cười lạnh lẽo, nhưng không hơi sức đâu quan tâm, truy vấn vị tướng thủ thành phía dưới: "Ngươi nói Vân tướng quân truy sát quân địch ra khỏi thành đến nay còn chưa trở về? Vậy ngươi thế nào lại không phái người đi tìm?"

"Hồi bẩm đại vương, phu nhân, mạt tướng đã phái binh sĩ tìm kiếm chung quanh nhưng chỉ phát hiện được thi thể tùy tùng của tướng quân ở phụ cận Ung Dạ tộc, không thấy hành tung Vân tướng quân..."

Tướng lĩnh chỉ sợ làm Lệ Cơ tức giận, cẩn cẩn dực dực lựa từ nói. Lệ Cơ gấp đến độ nắm trụ ống tay áo Phục Nghệ: "Đại vương, người nhất định phải giúp nô tỳ tìm được Phi đệ a! Vân gia chỉ còn hắn là nam nhân."

Phục Nghệ vẫn bất động thanh sắc, chỉ khẽ chau mi, còn chưa nói gì đã nghe mấy binh sĩ vẻ mặt vui mừng từ bên ngoài tiến vào: "Vân tướng quân đã trở về..."

"Phi đệ!" Lệ Cơ đi xuống nghênh đón nam nhân trẻ tuổi dáng đi khập khiễng chậm chạp: "Chân của ngươi thế nào bị thương? Có nặng lắm không?"

Thực sự là oan gia ngõ hẹp! Trầm Thương Hải cười khổ, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy ánh mắt nam nhân trẻ tuổi tàn bạo quét trên người y.

"Ngươi cư nhiên không có ngã chết? Thế nào lại đến nơi này?" Thanh niên nhân kinh nghi chỉ vào Trầm Thương Hải, ngay cả thỉnh an Phục Nghệ cũng chẳng quan tâm.

"Các ngươi nhận thức?" Lệ Cơ hiếu kỳ đặt câu hỏi, đau lòng đệ đệ nhà mình chân bị thương, muốn dìu hắn ngồi xuống.

Thanh niên nhân thế nhưng lại bỏ qua nàng, kéo chân hùng hổ nhằm về phía Trầm Thương Hải: "Ngươi đây là tự chui đầu vào lưới!"

Trầm Thương Hải nhẹ nhàng thở dài, Phục Nghệ tiếng nói trầm thấp vang lên uy nghiêm bức người: "Vân Phi, dừng tay! Trước mặt bản vương ngươi há có thể tùy tiện dương oai?"

Vân Phi nắm tay huy vũ tại không trung bỗng dừng lại. Tuy nói tỷ tỷ Lệ Cơ đang thụ ân sủng, nhưng Phục Nghệ ngự hạ cực nghiêm, là người tuyệt không làm việc thiên tư. Dáng vẻ kiêu ngạo thoáng cái hạ thấp, xoay người hướng Phục Nghệ nửa quỳ hành lễ.

"Mạt tướng tham kiến đại vương. Hồi bẩm đại vương, người Trung Nguyên này chính là tay sai của Hạ Lan hoàng triều, hơn mười mấy binh sĩ của mạt tướng đều chết trong tay hắn. Mạt tướng vì nóng lòng mới nhất thời mất đi cấp bậc lễ nghĩa, thỉnh đại vương thứ tội."

Lời vừa nói ra, Phục Nghệ cùng mọi người hai mắt nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc đồng loạt rơi trên người Trầm Thương Hải——văn nhược thư sinh tay trói gà không chặt, hai chân tê liệt, ly khai xe đẩy đường cũng đi không được nửa bước, muốn giết chết con kiến cũng là cả vấn đề, làm sao mà giết hơn mười hồ binh Tây Vực nhanh nhẹn dũng mãnh cường kiện?

Vân tướng quân chỉ sợ là nhận sai người rồi? Mọi người không cho là đúng, chỉ có Phục Nghệ là không lộ ra thần khí hoài nghi, con ngươi băng lam sâu thẳm nhìn về phía Trầm Thương Hải thật sâu, động chúc yếu ớt. Trầm Thương Hải chỉ cảm thấy hai hồ nước lạnh lẽo kia làm y tâm trí rối loạn...

"A ——" Phục Nghệ dời khỏi khuôn mặt hơi thất thần của Trầm Thương Hải, phất tay ý bảo Vân Phi đứng lên, mang theo mỉm cười hỏi: "Hắn có bản lĩnh gì lại có thể giết thủ hạ ngươi?"

Vân Phi móc từ trong ngực ra một ống đồng sắt nhỏ đen nhánh nhìn không chớp mắt: "Đại vương, đây là ám khí hắn dùng ngày đó giúp đỡ Hạ Lan cẩu Thiên hộ giết binh sĩ Bắn Nguyệt ta." Hai tay cầm viên đồng cung kính trình lên.

"Mạt tướng ngày đó truy sát tên Âu Dương cẩu Thiên hộ tới đầu Ung Dạ tộc, cẩu Thiên hộ kia vốn đã thúc thủ chịu trói, ai ngờ người này xuất hiện dùng ám khí phóng ra thiết châm giết binh sĩ ta, cứu cẩu Thiên hộ, hại mạt tướng bị cẩu Thiên hộ chém một đao trên đùi."

Hắn mồm miệng thông minh, thấy Thỉ Nha cùng phó tướng thần tình càng ngày càng ngưng trọng, trong lòng biết mọi người đã tin hơn phân nửa, đắc ý ác độc liếc Trầm Thương Hải một cái.

"Không giết người này chính là đại tai hoạ ngầm. Thỉnh đại vương ân chuẩn mạt tướng xử tử hắn để an ủi những binh sĩ tử vong."

"..." Trầm Thương Hải chậm rãi thở dài, con ngươi trong vắt mênh mông cuồn cuộn như biển rộng nhìn thẳng vào Vân Phi: "Ngươi rõ ràng cũng nhìn thấy thiết châm chỉ là bắn trúng tứ chi binh sĩ ngươi, tuyệt đối không thể làm bọn hắn mất mạng, giết thủ hạ ngươi là một người khác..."

Bất quá còn có Âu Dương Lân... y thầm than, không hề thay bản thân biện giải. Dù sao y bang trợ Hạ Lan hoàng triều đối phó tướng sĩ Bắn Nguyệt là sự thực khó cãi, huống chi Vân Phi ngôn ngữ toàn tâm toàn ý muốn y đi vào chỗ chết.

Câu nói kia chính là thừa nhận y là hung thủ. Mọi người đều động dung.

Phục Nghệ lộ ra mỉm cười sâu xa khó hiểu, thưởng thức ống đồng tinh tế trong tay: "Bằng một ống đồng nho nhỏ cũng có thể giết hạ hơn mười binh sĩ, thật muốn hảo hảo nghiên cứu một phen."

"Đại vương nói đúng lắm, mạt tướng thấy ám khí này lợi hại mới nhặt về." Vân Phi vội vã phụ họa, kỳ thực là ngày đó vây bắt một tên Âu Dương Lân thua trận lại để toàn quân bị diệt, hắn trở về vô pháp báo cáo kết quả nhiệm vụ, liền đi tìm ống đồng Trầm Thương Hải bỏ lại làm chứng cứ, vạn nhất bị đồng liêu chất vấn khiển trách sẽ nói ám khí này khó phòng, vãn hồi được chút mặt mũi.

Phục Nghệ đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thân ống tròn, nhìn Trầm Thương Hải tự tiếu phi tiếu nói: "Bản lĩnh của ngươi quả nhiên không làm bản vương thất vọng. Trầm Thương Hải a Trầm Thương Hải, bản vương càng ngày càng không muốn tổn thương ngươi."

"Đại vương? !" Vân Phi vô cùng kinh ngạc, đại vương đối với mấy người liên quan tới Hạ Lan hoàng triều xưa nay căm thù đến tận xương tuỷ, tuyệt không nương tay. Thế nào vài ngày không gặp tính tình lại đột nhiên thay đổi?

Hắn oán hận trừng mắt Trầm Thương Hải, lại thấy y trên mặt một chút vui mừng vì bảo toàn được mệnh cũng không có, trái lại hiện lên vài phần bất đắc dĩ.

"Đả thương ngươi ai sẽ thay đại quân Bắn Nguyệt ta chế tạo vũ khí hoàn mỹ như vậy? Ha hả..."

Phục Nghệ tiếng cười từ tính dễ nghe làm Trầm Thương Hải dự cảm bất hảo trong lòng trở nên chân thực. Tiếng cười hàm chứa sát khí vô hình cường liệt không thể bỏ qua, tâm y phút chốc trầm xuống.

Lẽ nào hắn thật muốn công cụ giết chóc tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành?

Một bữa này đối với Trầm Thương Hải mà nói giống như Hồng Môn Yến. Phục Nghệ thỉnh thoảng sát khí tóe ra, y hầu như ăn không vô.

"Ngươi cho là ăn như thế có thể chống đỡ được giá lạnh Tây Vực sao?" Phục Nghệ mắt lạnh nhìn một lúc lâu, phát hiện Trầm Thương Hải chỉ chọn thức ăn chay, hơn nữa tựa như chuồn chuồn lướt nước(hời hợt) lướt qua thức ăn, thảo nào thể trạng văn nhược như vậy.

Hắn kéo xuống nửa cái đùi dê trong khay bạc phóng trước mặt Trầm Thương Hải: "Ăn hết, không cho phép còn thừa!"

Trầm Thương Hải nhịn không được cười khổ —— Phục Nghệ là muốn y no chết sao?

"Đại vương..." Lệ Cơ nghĩ không ra Phục Nghệ trước mặt nàng luôn luôn băng lãnh nghiêm mặt dĩ nhiên lại quan tâm người khác, còn hạ thấp địa vị chia thức ăn cho người Trung Nguyên này, không khỏi tâm sinh oán hận. Định đối Phục Nghệ hờn dỗi đã thấy hắn hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Trầm Thương Hải, căn bản không để ý tới âm thanh nàng hô hoán.

Này ——

Nàng hơi kinh hãi. Sớm biết đại vương ái nam sắc, trước đây từ Trung Nguyên dẫn theo tình nhân trở về, đem một đám phi thiếp các nàng quẳng ra sau đầu.

Cũng may tình nhân kia đã bỏ mệnh dưỡi tiễn của Hạ Lan, nàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tận tâm tận lực hầu hạ đại vương. Lần này có vinh hạnh cùng hắn tùy quân xuất chinh, mơ hồ sau đó sẽ đứng đầu hậu cung, nàng còn chờ mong khi đại quân trở về, đại vương sẽ sắc phong nàng làm vương hậu đâu! Nhưng tình trạng trước mắt này đại vương tựa hồ đối với thư sinh họ Trầm càng ngày càng cảm thấy hứng thú...

Tuy rằng lúc này chỉ là một người què, bất quá khuôn mặt thì... Nàng toan tính cẩn thận chu đáo, phải thừa nhận rằng Trung Nguyên quả nhiên vật trong bảo khố, địa linh nhân kiệt, ngay cả nam tử dung nhan da thịt cũng phi thường tỉ mỉ, không thua mỹ nhân Tây Vực chút nào. Hơn nữa người què này tuy rằng không thể so với tình nhân trước đây của đại vương thần thái khiếp người, nhưng quanh thân lại tản ra loại khí chất điềm tĩnh.

Nàng ai oán phiêu liếc mắt Phục Nghệ, nghe được Vân Phi bên cạnh trong cổ họng lẩm bẩm định lên tiếng, nàng dưới gầm bàn nhẹ lắc tay Vân Phi, ý bảo hắn đừng nhiều lời nữa.

"Còn không mau ăn?" Phục Nghệ không vui nhét một ngụm thịt dê vào miệng người nọ. Rõ ràng có thể giải quyết hết chỗ thức ăn, nhưng y lại bộ dạng mè nheo, còn có vẻ mặt biểu tình muốn nôn! Cuộc đời không thể kéo dài, hắn cười lạnh nói: "Bảo ngươi ăn một chút cũng miễn cưỡng như vậy, lẽ nào muốn bản vương tự mình uy ngươi?"

"Phốc!" Đột nhiên nghe đại vương toát ra một câu kinh người, Thỉ Nha một ngụm nước trà phun lên mặt phó tướng. Phục Nghệ nhãn thần nghiêm khắc bắn tới, hắn liền chật vật cúi đầu.

Trầm Thương Hải cũng thiếu chút nữa bị thịt dê trong miệng nghẹn khuất, chăm chú nhìn đôi lam mâu nửa ngày mới xác định Phục Nghệ không phải có ý định trêu chọc. Nhưng nói kiểu này cũng quá làm người mơ màng đi... Nghĩ tới, trên mặt lại có chút phát nhiệt.

Thấy Trầm Thương Hải thần tình xấu hổ, Phục Nghệ ngẩn ngơ, đôi mắt băng lam chậm rãi xẹt qua một tia phức tạp, khóe môi khẽ gợi, không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.