Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 15: Chương 15: Chương 14




"Anh sẽ thả họ chứ?"

Kim Chung Đại không trả lời câu hỏi của Ngô Thế Huân, mà vẫn lo lắng đến an nguy của hai người kia như trước.

"Thả!"

Nghe nói như vậy, thân thể run rẩy kia mới dần dà thở đều đặn trở lại, đưa đôi mắt ngấn nước nhìn sang đôi mày kiếm đang chau lại của Ngô Thế Huân, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Không thể nói cảm tạ nhưng thực sự cũng không tính là hận.

Dù sao cũng là mình lựa chọn, chỉ cần có thể đổi được hai người kia bình an vô sự, Kim Chung Đại cậu cũng không có gì để nói.

"Em vẫn chưa trả lời tôi, có đi theo tôi hay không?"

Ngô Thế Huân nhìn thấy sắc mặt Kim Chung Đại tái nhợt, tay nhẹ nhàng đặt lên trán cậu, dùng ngón tay khẩy hàng lông mi dài thật dài của cậu.

Kim Chung Đại không biết phải làm sao. Đối với vấn đề nghiêm túc như vầy, nếu cự tuyệt ngược lại có thể đưa cậu vào tình cảnh nguy hiểm, nếu đồng ý có nghĩa là làm trái với lòng mình. Rõ ràng trái tim đã buộc chặt lên người người kia, không thể lấy xuống.

"Tôi sẽ không làm khó em, em có rất nhiều thời gian để suy nghĩ, tôi cũng có rất nhiều thời gian củng em dây dưa, thế nhưng Vật Nhỏ à..." Ngô Thế Huân đột nhiên ghét sát vào Kim Chung Đại, dọa đối phương lập tức cách mặt ra xa một chút, "Xã hội này vẫn cần phải nương nhờ kẻ mạnh mà sinh tồn đấy, cho dù không phải vì người kia, em cũng nên vì mình mà suy nghĩ. Dùng thân phận của em bây giờ, tương lai những người thèm khát em...sợ không phải chỉ là một người đơn giản như tôi đâu..."

Trái tim Kim Chung Đại như bị thít lại, lời Ngô Thế Huân nói đâm vào điểm mấu chốt, lông tơ không khỏi dựng đứng lên.

Đúng vậy, cậu chỉ mới bắt đầu đi trên con đường này đã gian nan như thế, sau này còn có bao nhiêu tình huống không thể biết trước mà cậu còn phải đối mặt nữa?

"Ngô Đội....à không...Thế Huân....xin anh cho tôi suy nghĩ thật kỹ..."

"Quả nhiên còn coi trọng người kia hơn cả bản thân mình..." Ngô Thế Huân kéo cằm cậu lên, có chút bất đắc dĩ nhìn Kim Chung Đại, "Khi đó, vì tên họ Phác kia em chưa nói hai câu đã vội vàng quyết định, ngược lại vấn đề của chính mình em còn suy trước nghĩ sau...bây giờ thật sự là...xem ra trước khi thả tên kia thực sự phải cho cậu ta nếm chút đau khổ, để không lãng phí tâm tư em dành cho cậu ta."

"Không! Van anh Thế Huân Tiên sinh, đừng làm anh ấy bị thương. Đây là tôi cam tâm tình nguyện, không liên quan tới anh ấy!"

"Tôi cũng nên cho cậu ta biết không có em làm sao cậu ta đổi lấy được tự do chứ..." Ngô Thế Huân biết rõ Kim Chung Đại sẽ nói "không", nhưng trong lòng dâng lên cơn bực dọc làm hắn không nhịn được, muốn chọc ghẹo một chút đứa nhỏ đáng thương này.

"Không không không! Xin anh chừng cho anh ấy biết!"

Mặc dù tôi cũng muốn anh ấy đối với tôi có chút áy náy, thế nhưng tôi thực sự muốn chính là tình yêu xuất phát từ đáy lòng chứ không phải từ sự thương hại và bố thí.

Huống hồ, nếu như Phác Xán Liệt biết rõ tôi luân lạc hầu hạ dưới thân nam nhân, nhất định sẽ ruồng bỏ, chán ghét tôi.

Dơ bẩn, thấp hèn như vậy.

Nào có thể so sánh được với Bá Hiền như ngọc ngà trong mắt anh ấy?

"Em đúng là ngu ngốc, em có nghĩ tới em giúp Biên sư huynh được một lần, còn có thể giúp được lần hai thậm chí nhiều lần hơn sao? Chẳng lẽ mỗi lần cậu ta gặp loại tình huống này em đều dũng cảm quên mình chạy tới hiến thân sao?"

Một câu vừa nói ra, Kim Chung Đại sững sờ cả người.

Thật sự cậu không nghĩ nhiều như vậy, thậm chí còn ngây thơ cho rằng chuyện này là lần cuối cùng rồi.

Đường tương lai rối loạn như vậy, cậu làm sao đi?

Lần tới, cậu cũng không chắc có thể gặp được người như Ngô Thế Huân hay không?

"Thế Huân Tiên sinh...tôi...tôi nên làm gì đây?" ngón tay Kim Chung Đại luồn trong mái tóc, dùng sức kéo, quá phức tạp, cậu không muốn nghĩ thêm nữa, tại sao lại cảm thấy mệt mỏi như thế?

"Cho nên, đi theo tôi, tôi bảo đảm cho em cùng người em muốn bảo vệ."

Ngô Thế Huân rất kinh ngạc chính mình tại sao lại có thể cùng với một con hát chung đụng chưa được mấy canh giờ đưa ra hứa hẹn.

Nhưng không lâu về sau, hắn mới chính thức hiểu rõ lúc đó là khoảnh khắc động tình, cũng sẽ không có cơ hội cho đối phương thêm bất kỳ cam đoan nào nữa.

Kim Chung Đại ngồi trên xe riêng của Ngô Thế Huân trở về Quảng Đức Lâu, cũng may, Lý Viên Chủ cũng coi như còn lưu lại chút lương tâm, một mực đốt đèn chờ cậu trở về.

"Chung Đại, cực khổ cho cậu rồi!"

Thật ra cũng chỉ là một câu lấy lệ mà thôi, con hát nào có chút tư sắc đều không phải trải qua những chuyện này, những đứa nhỏ này chung quy vẫn cần chút ít trải nghiệm mới có thể trưởng thành. Những chuyện mà Cổ Kim Minh, đương kim Hoa đán của Quảng Đức Lâu hiện tại, đã trải qua so với cậu còn bi thảm hơn nhiều. Vài ngày liên tiếp bị đưa đến khu Tô Giới của người Tây Phương, lúc quay về ngay cả đứng cũng trở thành vấn đề.

Lý Viên Chủ cũng không phải người đọc sách, chỉ là trong khoảnh khắc nhìn tới Kim Chung Đại, vừa định mở miệng dạy bảo cậu một câu "Không trải qua một phen lạnh thấu xương, làm sao hương hoa mai có thể xông vào mũi." nhưng lại cảm thấy không ổn, vì không muốn làm trò cười nên đành ngậm miệng.

Kim Chung Đại nằm trong phòng, rốt cuộc cũng không tài nào chợp mắt.

Bỗng nhiên nhớ đến một đến một đêm lạnh giá của nhiều năm về trước, Phác Xán Liệt đem mình ôm trong ngực, hơi ấm trên thân người kia từng chút từng chút sưởi ấm mình, mà hôm nay, phòng kín gió không thể lọt vào, giường chiếu vừa rộng vừa ấm thế nhưng chính mình ngoại trừ lạnh lẽo, cái gì cũng đều không cảm nhận được. Thậm chí còn trơ mắt nhìn người kia đem hơi ấm trong ngực cho người khác.

Phác Xán Liệt cùng Biên Bá Hiền tựa vào vách tường ẩm ướt, bọn họ không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu.

Biên Bá Hiền vừa trách mình nhát gan vừa chỉ biết thở dài với hành vi lỗ mãng của Phác Xán Liệt. Anh ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho mình, trách cứ lại càng không hay.

"Đi ra, Lý Viên Chủ của các người tới đón rồi."

Cho đến khi nhân viên cần vụ mở khóa sắt, lôi hai người ra, bọn họ cuối cùng mới hít thở được không khí trong lành bên ngoài.

"Các ngươi..." Lý Viên Chủ nhìn thấy hai người vừa bị nhốt một đêm, vừa tức giận vừa đau lòng.

Tương lai còn phải dựa vào hai người này chống đỡ sân khấu, nói không lo lắng là giả dối. Nhưng ai ngờ được Đại sư huynh chín chắn xưa nay lại có thể làm ra chuyện không lý trí như vậy, cũng không còn là đứa trẻ non nớt ngày nào, đòn roi gậy gộc cũng vô dụng. Hơn nữa, đánh hư rồi thì ai sẽ hát tiếp đây?

Ngô Thế Huân hờ hững nhìn Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền, ngược lại lại khiến Biên Bá Hiền càng thêm sợ. Cậu cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi sức mạnh của kẻ có quyền có thể điểu khiển được nhân sinh người khác, lúc này chỉ có thể an phận cúi đầu không nói lời nào.

"Lý Viên Chủ, tôi còn cần mượn Võ Sinh của ông một lát, ông cứ yên tâm tôi sẽ đưa người nguyên vẹn trở về."

Lý Viên Chủ cũng không dám phản bác, liền để Phác Xán Liệt lại, đưa một mình Biên Bá Hiền đi.

Trước khi đi, Biên Bá Hiền còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, lo lắng Phác Xán Liệt sẽ gặp chuyện không may. Nhưng Phác Xán Liệt hướng về phía cậu, khoát tay ra hiệu "chớ lo lắng, anh sẽ không chống đối Ngô Đội trưởng này nữa."

Ánh mắt hai người trao đổi toàn bộ đều rơi vào trong mắt Ngô Thế Huân, lại khiến hắn vừa buồn cười vừa tức giận.

Thật là tốt quá, hai người còn ở đây "liếc mắt đưa tình", lại không biết có một tên nhóc đáng thương vì các người đã phải trả giá như thế nào. Vì vậy, ánh mắt nhìn chăm chăm Phác Xán Liệt cũng hiện lên vài phần không hòa nhã.

"Quỳ xuống!"

Một câu đột ngột làm Phác Xán Liệt vô cùng uất ức, đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, huống chi đã quen diễn Bá Vương, làm thế nào chịu được nhục nhã như vậy. Thế nào cũng chỉ ngẩng đầu chứ không thể quỳ gối.

Ngô Thế Huân nháy mắt, nhân viên cần vụ đang áp giải Phác Xán Liệt đá mũi chân vào đùi anh, Phác Xán Liệt bị đau mà gầm lên một tiếng, kiêu ngạo cũng mềm nhũn ra, nửa quỳ dùng ánh mắt hung dữ quét qua gương mặt nhàn nhã của Ngô Thế Huân.

"Thấy tên tiểu tử cậu cũng coi như có chút cứng cỏi, đáng tiếc lại quá sức ngu muội vô tri." Ngô Thế Huân thong dong đưa nước trà vào miệng, liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt.

"Nếu không phải giữ chút mặt mũi cho người nào đó, tôi nhất định muốn dạy dỗ cậu nghiêm khắc một chút rồi. Chỉ là một kẻ không biết tự lượng sức mình, tôi có thể tra tấn cậu đến tàn phế. Trong ngục giam của tôi còn rất nhiều đồ chơi mới lạ mà cậu chưa từng thấy qua đâu, chỉ tiếc là tôi cũng không có dịp cho cậu nếm thử. Nếu giết chết cậu, tôi về sau không còn món đồ để tiếp tục chơi nữa."

Ngô Thế Huân hung hăng ném một cái, chén sứ trắng mới vừa còn trong tay đã bể nát trước chân Phác Xán Liệt.

"Tiểu tử, phép tắc của xã hội này từ đầu đến cuối, từ cổ chí kim đều không thay đổi, cá lớn nuốt cá bé. Cậu hôm nay quá yếu, cùng lắm cũng chỉ là một con hát vung đao trên sân khấu mà thôi. Muốn bảo vệ người khác, trước hết phải coi một chút mình có năng lực đó không đã. Đừng để cuối cùng phải để người tay không tất sắt đi thay cậu giải quyết hậu quả!"

Ngô Thế Huân cũng không muốn đem lời nói vạch trần. Nếu như Phác Xán Liệt đủ thông minh, lời này cậu ta tự nhiên có thể phân biệt rõ ràng, nhưng nếu như cậu ta thực sự không hiểu, mình cũng không cần phải nhiều lời. Người kia đã không muốn mình nói ra chân tướng, mình cũng không làm phức tạp thêm.

Hành vi lần này của Ngô Thế Huân khiến Phác Xán Liệt rất nén giận, quả thực vô cùng nhục nhã.

Cảm tạ Ngài "nhắc nhở", anh trong lòng mặc niệm vài lần, tương lai nhất định đem toàn bộ đòi lại.

Kim Chung Đại vờ như không có việc gì, đứng ở cửa sân chờ bọn họ trở về, chờ mãi vẫn không thấy Phác Xán Liệt, lại lo lắng phải chăng Ngô Thế Huân đổi ý rồi. Cho đến khi qua hơn nửa canh giờ, mới nhìn thấy Phác Xán Liệt nghiêm mặt bước vào đại môn.

"Đại sư huynh!"

Cũng không màn đến phía sau mình vẫn còn hơi đau, cậu vội chạy tới trước mặt Phác Xán Liệt dò xét xem đối phương có khỏe mạnh không.

"Chung Đại à..."

Chỉ vỏn vẹn cách nhau một đêm dày vò lại dài đằng đẵng lại tựa như đã trôi qua mấy năm. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Kim Chung Đại, Phác Xán Liệt vẫn cảm thấy có chút vui mừng, Thật may Tiểu sư đệ không bị cuốn vào cơn "ác mộng" này, thật sự vô cùng may mắn.

Chỉ có điều, trận kinh sợ "hư không" kia đã qua cũng phải cho qua, Hí vẫn phải hát tiếp.

Từ sau ngày đó, những người kia vẫn như thường lệ mỗi ngày lên sân khấu, lần lượt hát câu chuyện của kẻ khác, diễn cuộc đời người khác. Mà Ngô Thế Huân mỗi buổi diễn đều xuất hiện, ngồi ở vị trí tốt nhất ở sảnh lớn xa hoa trên lầu hai xem "Tiểu Quý Phi" của hắn nhiều lần say rượu nằm bụi hoa.

Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền biết rõ Tiểu sư đệ hôm nay danh tiếng đã lừng lẫy, lẵng hoa gửi tới cho cậu trong hậu trường ngày càng nhiều.

Nhưng có duy nhất một điều họ không biết, Kim Chung Đại mỗi đêm đều biến mất mấy canh giờ.

Về phần đi nơi nào, sợ là chỉ có Kim Chung Đại cùng Ngô Thế Huân biết rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.