“Thế Huân!” Kim Chung Đại vội vàng đứng dậy, giữ chặt Ngô Thế Huân đang muốn đi tới chỗ hai người kia đang ngồi, vẻ mặt ủ rũ, “Đừng đi được không?”
Từ trong đồng tử màu nâu của người nọ, Ngô Thế Huân nhìn thấy một đầm nước gợn lên sóng lớn, đang lao nhanh tới như muốn cuốn hắn vào rồi nuốt chửng. Kim Chung Đại cắn chặt môi dưới, tay cũng nắm cổ tay hắn thật chặt.
“Chung Đại, em nhìn anh!” hai tay Ngô Thế Huân ôm đầu Kim Chung Đại, buộc đôi mắt nhấp nháy của người trước mặt nhìn vào mắt mình, “Em yêu Phác Xán Liệt sao?”
Chỉ sáu chữ kèm theo nghi vấn lại chắc chắn như một khẩu súng ở trong trái tim đang ngổn ngang trăm mối của Kim Chung Đại mở chốt, bắn ra một lỗ thủng vừa to vừa tròn còn mang theo cả máu.
Thấy Kim Chung Đại không có phản ứng, Ngô Thế Huân tiếp tục hỏi, “Vậy, em yêu anh sao?”
Thực ra, Ngô Thế Huân biết rõ, đáp án này tuyệt đối là một câu phủ định. Thế nhưng hắn không khống thể nổi bản thân mình dùng loại phương thức có phần cưỡng ép cùng tàn nhẫn để khiến Kim Chung Đại đối mặt với toàn bộ sự thật.
Phác Xán Liệt yêu Biên Bá Hiền, cho nên, không muốn để em đau lòng khổ sở, có lẽ em nên thử yêu anh.
Những câu hỏi dồn dập khiến Kim Chung Đại không còn sức lực, so với việc trả lời những vấn đề này, thứ làm cậu sợ hơn chính là bị Phác Xán Liệt phát hiện ra quan hệ giữa cậu và Ngô Thế Huân.
“Anh chỉ là cho rằng, trải qua những sóng gió trước kia, ở trong lòng em anh đã có chút địa vị. Thế nhưng lại không nghĩ tới, em vẫn là không quên được...”
“Không không không, anh cho em thêm chút thời gian nữa có được không? Em đang cố gắng khắc chế bản thân.”
Biết rõ con người thực sự của Ngô Thế Huân, Kim Chung Đại cũng không đành lòng cự tuyệt hắn, bản thân chỉ là một con hát nhỏ bé, có tài đức gì mà được một nhân vật như hắn ưu ái. Nghĩ lại những lời Phác Xán Liệt từng nói với mình, mỗi chữ đều có gai, cả người cậu đã sớm đầy vết thủng đau nhức rồi, rốt cuộc còn muốn kiên trì đến khi nào mới tới tận cùng?
Ngô Thế Huân nhìn lông mày Kim Chung Đại nhăn nhíu lại, trong lòng phần lớn là đáng tiếc. Nhưng thôi, hắn hiểu mình đã sớm coi thời gian là sự hy sinh vô giá trị rồi, mặc kệ hao phí bao nhiêu chỉ cần nhận lại một chút hồi đáp cũng đủ đã khiến hắn thỏa mãn.
“Đi, dù sao hai người họ cũng rút hết nhuệ khí của em rồi. Hôm nay, có anh bên cạnh em, cũng phải đòi lại mới được.” ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua phía Phác, Biên đang tận hưởng thế giới của hai người, Ngô Thế Huân dứt khoát nắm tay Kim Chung Đại, bàn tay cậu không biết có phải vì sợ hãi hay không mà có chút lạnh.
Những câu không thể không nói này của Ngô Thế Huân lại khiến Kim Chung Đại bỗng “sôi trào” trong một khoảnh khắc nào đó, một hòn than nóng hổi chạm vào vũng nước lạnh, “xèo” bốc lên khói dày đặc. Với tư cách là một người phàm có thất tình lục dục, nói cậu chưa từng ganh tỵ, tủi thân là hoàn toàn không có khả năng. Giống như khi đó Đoàn Gia Tân lợi dụng lòng đố kỵ trong lòng cậu mà châm lửa, Kim Chung Đại cảm thấy, một mực thỏa hiệp và nhượng bộ khiến bản thân rơi vào thảm cảnh cả người đâu đâu cũng là vết thương.
Cậu không muốn, cũng không muốn cứ như vậy mà sống. Ngô Thế Huân trở thành chỗ dựa của cậu, tuy có vài phần trẻ con nhưng lại khiến cậu thực sự cảm nhận được hương vị hạnh phúc.
Không phản đối nữa, mặc kệ người kia nắm tay mình đi về phía đôi bích nhân kia.
Xán Liệt à, thật ra em cũng có người yêu thương.
Em cũng không phải không đáng một xu.
Mỗi bước đi đều mang theo lời độc thoại nội tâm, theo ánh mắt Kim Chung Đại bắn về phía Phác Xán Liệt.
[Tôi nói rồi, tôi sẽ không thích cậu.]
Lời nguyền rủa văng vẳng bên tai như muốn khiến con người ta trở nên điếc đặc, Kim Chung Đại sắp bị chết chìm lại vùng vẫy thoát ra khỏi ghềnh nước, người trên bờ đưa đôi bàn tay ấm áp, nắm thật chặt kéo cậu lên, là Ngô Thế Huân.
“Thật là trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.”
Chỉ một câu đã phá vỡ yên tĩnh giữa bốn người. Hai người Phác, Biên ngồi cứng đờ tại chỗ, ánh mắt không hẹn mà cùng ngơ ngác dừng lại nơi mười ngón tay Ngô Thế Huân và Kim Chung Đại đan xen.
Bình tĩnh lại trước, Biên Bá Hiền lập tức thu lại nụ cười lạnh nhạt. Nhưng chỉ có Phác Xán Liệt, ánh mắt ngày càng chăm chú hơn, muỗng nĩa trong tay cũng trở thành công cụ chịu lực tốt nhất của anh.
“Cảm phiền cho thêm hai cái ghế ở đây, cảm ơn!” Ngô Thế Huân lịch sự hướng về phía nhân viên phục vụ nói.
“Tôi nghe Chung Đại nói, hôm nay là sinh nhật của cậu. Chỉ là tôi vừa mới từ Hán Quan trở về Thịnh Kinh nên không kịp chuẩn bị lễ vật cho cậu. Vậy hôm nay cứ để Ngô mỗ làm chủ bữa ăn này đi.”
Trên mặt bàn có vẻ ôn hòa, mà dưới bàn, Ngô Thế Huân cầm tay Kim Chung Đại đang cầm thành nắm, đầu ngón tay khẽ cào nhẹ lên mu bàn tay cậu, ra hiệu cậu lên tiếng.
“Cảm ơn hảo ý cùa Ngô Đội trưởng, Phác mỗ mặc dù chỉ hát tuồng nhưng từ trước tới nay làm việc đều quan minh lỗi lạc, tiền kiếm được sạch sẽ, xài cũng thoải mái. Bữa ăn này không phiền ngài bận tâm.”
Một cuộc chiến không khói súng cứ vậy khai hỏa, Biên Bá Hiền đương nhiên nghe được mùi công kích có mùi thuốc súng từ trong lời nói của Phác Xán Liệt. Thủ đoạn của Ngô Thê Huân bọn họ đã từng được lĩnh giáo, hôm nay cũng không muốn sinh thêm rắc rối nữa liền vội đá chân đối phương dưới bàn ý nói anh kiềm chế một chút.
Ngô Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt, nở nụ cười.
Tên nhóc này tuổi vẫn còn trẻ, chưa trải thế sự, to xác nhưng tâm trí lại như đứa con nít. Có điều nhìn biểu lộ kinh ngạc cùng sắc mặt tối sầm của Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân cũng không so đo nữa.
“Cho nên...xin cả gan hỏi một cậu, Ngô Đội trưởng ngài vừa ý Chung Đại của chúng tôi rồi sao?” Biên Bá Hiền nhìn hai người trước mặt, đều cảm thấy như đang mơ, cậu không rõ từ lúc nào Kim Chung Đại lại có quan hệ với Ngô Thế Huân, đặc biệt khi nghĩ tới chuyện tình báo trước kia lại càng thêm lo lắng.
“Không sợ cười nhạo mà nói, tôi còn phải cảm ơn hai người đã giúp tôi phát hiện ra tri âm trong đời.” Ngô Thế Huân cố ý ôm bả vai gầy gò của Kim Chung Đại, giờ phút này, Kim Chung Đại bất ngờ phối hợp với hắn, tỏ vẻ thẹn thùng.
Toàn bộ đều rơi hết vào mắt Phác Xán Liệt.
Giống như bị phản bội, Phác Xán Liệt không nghe thấy bất cứ những gì bọn họ đang đối thoại, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ Kim Chung Đại biểu hiện trước mặt Ngô Thế Huân.
Mày tỉnh táo lại, Phác Xán Liệt, hai người họ có quan hệ gì thì liên quan gì tới mày?
Nhấc chén rượu lên, cũng không quan tâm rượu mạnh tới đâu, cứ thế rót vào miệng tựa như đang cấp bách tìm nước lạnh để dập tắt lửa giận.
Biên Bá Hiền cười khổ quan sát một loạt biểu hiện khác thường của Phác Xán Liệt.
Nếu cậu ấy không có trong lòng anh, cho dù người ta lấy dao kề cổ anh cũng sẽ không phản ứng.
Huống hồ cũng chỉ là mấy lời vụn vặt thôi mà?
Xán Liệt à, hành vi của anh đã bán đứng anh.
Bữa tiệc ăn mừng sinh nhật cuối cùng lại trở nên khổ tâm, lúng túng, trước mặt mỗi người đều bị một tấm màn chắn lại, ngồi đờ đẫn trên bàn ôm trong lòng tâm sự của riêng mình, nhìn cả bàn thức ăn vốn nóng hổi, nghi ngút khói cho đến khi mỡ cũng dần dần đông lại.
Tâm tình Kim Chung Đại hơi phức tạp, cậu không muốn phá hư sinh nhật Biên Bá Hiền, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của họ bị Ngô Thế Huân làm không vui, trong lòng lại có chút khoan khoái.
Mãi cho đến khi nhân viên phục vụ đem bánh sinh nhật đưa lên bàn, Kim Chung Đại lúc này mới chủ động nâng chén rượu trong tay, hòng hóa giải bớt chút không khí ngượng ngùng này.
“Tiểu Bạch sư huynh, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của anh, chúc anh thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Em mời anh một chén.” Kim Chung Đại ngửa đầu lên, uống một hơi cạn sạch chén rượu, “Trước kia học được một câu tiếng Tây Dương, nói sinh nhật vui vẻ là 'ai lớp du' nên Chung Đại em cũng chỉ nói được câu chút sứt sẹo này thôi.”
Nghe xong lời này, Phác Xán Liệt lập tức ngẩng đầu nhìn Kim Chung Đại.
Suy nghĩ bị kéo về cảnh tượng mừng sinh nhật cho cậu ngày đó.
Ngô Thế Huân cười ha ha, “Cái đồ ngốc này, ai nói với em tiếng Tây Dương “sinh nhật vui vẻ” là 'ai lớp du' vậy? Câu em vừa nói là 'anh yêu em'!” nhanh chóng kéo Kim Chung Đại ngồi xuống, cười vỗ đầu đối phương.
Cái gì?
Nhất thời hai người như bị hóa đá, Phác Xán Liệt và Kim Chung Đại mất tự nhiên mà đỏ mang tai.
Đó không chỉ đơn giản là làm trò ngu ngốc, trong lòng Kim Chung Đại còn có cảm giác bất lực và buồn cười.
Hóa ra, từng là đã từng, Phác Xán Liệt từng nói bậy nói bạ với mình “lời yêu thương” như vậy.
Mà Phác Xán Liệt càng không biết nói gì, ngồi ở đây thêm giây phút nào với anh mà nói, tất cả đều là dày vò. Mọi chuyện đều diễn biến theo chiều hướng kỳ quái, để anh có chút bối rối.
Một lần nữa, thứ đang chờ đợi bọn họ là một lần yên tĩnh khác. Trong tiệm cơm, chỉ duy nhất ở bàn này, bầu không khí đặc biệt kỳ lạ, khi thì đông cứng giống như trầm mặc không nghe được tiếng hít thở của bất kỳ ai, khi thì như những con rối đang bị những sợi dây điều khiển hoạt động.
“Hôm nay dừng ở đây thôi, tôi uống nhiều rượu rồi, không thoải mái lắm.” cuối cùng Phác Xán Liệt cũng không thể nhịn được nữa, phá vỡ cục diện bế tắc. Anh tựa như một cái túi chứa đầy khí, sự tồn tại của Ngô Thế Huân chính là thứ bơm đầy khí vào cơ thể anh, khiến anh phải kìm nén đến mức tối đa, mà mỗi lời mỗi chữ Kim Chung Đại nói ra lúc nào cũng như mũi kim nhọn, đâm thủng anh, kế tiếp chính là nổ tung.
Biên Bá Hiền cảm thấy Phác Xán Liệt như vậy có chút mất mặt, vội kéo cổ tay anh lại ý bảo anh không nên quá kích động.
Kim Chung Đại vờ vuốt tóc không nhìn tới hai người đang va chạm thân thể. Ngô Thế Huân đương nhiên hiểu rõ, thuận tiện lấy tay kéo đầu người nọ dựa vào vai mình.
Em đến anh đi.
Ngô Thế Huân cong khóe miệng, nhìn chăm chú hai người đối diện.
Trong lòng Biên Bá Hiền bỗng phát lạnh, Ngô Thế Huân này không chỉ nguy hiểm mà còn đáng sợ. Cậu không biết Kim Chung Đại lựa chọn ở bên cạnh hắn rốt cuộc là đúng hay sai, liền mượn chút rượu, Biên Bá Hiền vẫn là nói ra hết những nghi vấn đang nghẹn trong lòng.
“Ngô Đội trưởng, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Tôi coi Chung Đại như em ruột của mình, nếu như anh có thể làm em ấy hạnh phúc tôi đương nhiên không có gì để nói, nhưng theo tôi biết, anh...” Biên Bá Hiền cố giảm âm thanh xuống, đến thời điểm mấu chốt vẫn còn do dự.
“Hôm nay là sinh nhật cậu, nói cái gì cũng được, tôi đều tiếp nhận.” Ngô Thế Huân lạnh nhạt mỉm cười trả lời Biên Bá Hiền.
Biên Bá Hiền suy tư một hồi, cảm thấy vẫn nên đem chú ý chuyển dời lên người Kim Chung Đại mới thỏa đáng, “Chung Đại, tuy lời nói khó nghe, nhưng em vì Ngô Đội trưởng mà làm những chuyện kia. Anh trước sau luôn lo lắng. Hơn nữa, những việc đó rất có khả năng sẽ đẩy các người vào tình cảnh nguy hiểm, Ngô Đội trưởng, nếu anh thật lòng muốn tốt cho Chung Đại, nên thu tay lại.”
Lời vừa nói ra, trái tim Kim Chung Đại bỗng 'thình thịch' thắt lại. Cậu không ngờ Biên Bá Hiền sẽ nói ra những lời này trước mặt mọi người. Dù sao cũng là nơi công cộng, bất kể ai nghe được đều thêm nguy hiểm cho Ngô Thề Huân. Huống chi hôm nay Phác Xán Liệt cũng ở đây, anh ấy như vậy không phải lại làm thêm nhiều người biết bí mật này sao?
Không đợi Ngô Thế Huân trả lời, Kim Chung Đại đã lên tiếng trước, “Bá Hiền sư huynh, nếu anh có lòng muốn tốt cho em, nên tuân thủ lời hứa thay em giữ bí mật chứ không phải nói ra ở chỗ này.” trong lời nói còn mang theo rất nhiều bất mãn.
“Thế nhưng mà Chung Đại, em biết rõ chuyện này một khi bị vạch trần, hậu quả không thể lường được đâu!” thấy bộ dạng bướng bỉnh của Kim Chung Đại, Biên Bá Hiền càng lo lắng hơn. Trong lòng cậu, Ngô Thế Huân hôm nay là phản động khoác lên bộ áo ngoài của quan chức Chính phủ Dân Quốc. Những người hoạt động phản cách mạng của Đảng ngầm như họ nếu bại bộ chỉ có con đường chết. Biên Bá Hiền không rõ rốt cuộc người đàn ông giống như cây anh túc trước mắt này có cho Kim Chung Đại uống thuốc mê hay không mà có thể khiến cậu ấy cam tâm tình nguyện liều mạng như vậy.
Ngô Thế Huân không nổi giận, hắn biết rõ bị hiểu lầm là điều khó tránh khỏi. Hôm nay tình hình của bọn họ cũng không quá lạc quan. Biên Bá Hiền lo lắng cũng là lẽ thường, nhưng hắn không thể nhiều lời. Hắn không dám cam đoan xung quanh hắn có người cùa cấp trên phái đi theo dõi hay không, chỉ có thể thừa dịp chuyện còn mơ hồ chưa rõ tranh thủ rời đi.
“Tiểu Biên lão bản nói quá rồi. Ngô mỗ chẳng qua là cho vay lãi hơi cao một chút để đầu tư hòng phát tài thêm thôi. Không đến mức nguy hiểm như cậu nói đâu. Hơn nữa ở đây đông người nhiều miệng, chúng ta không nên nói chuyện về những vấn đều riêng tư này.” Ngô Thế Huân cố ý tăng thêm ngữ khí, ra hiệu Biên Bá Hiền chú ý.
Lời đã đến nước này, Biên Bá Hiền cũng ý thức mình vừa rồi quá hấp tấp, theo lời Ngô Thế Huân mà nhân nhượng. Từ đầu tới cuối, chỉ có Phác Xán Liệt buồn bực ngồi đó không lên tiếng, trong lòng ngoại trừ khinh thường còn có căm hận.
Người này, bề ngoài ăn bận áo mũ chỉnh tề, bên trong lại làm những chuyện vô liêm sĩ. Anh không rõ rốt cuộc Kim Chung Đại trúng tà gì lại đi theo hắn, càng nghĩ càng phẩn nộ. Một nhân sĩ phản động lại có thể vững vàng trên địa vị cao như vậy, thật sự là một con cáo xảo quyệt. Chóp mũi Phác Xán Liệt phát ra tiến 'hừ'.
Ngô Thế Huân à, anh nên cầu xin ông trời nhiều lên, đừng để cho người khác nắm được thóp của anh!