Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 24: Chương 24: Chương 23




Yên tĩnh, không một tiếng động.

Hết thảy đều ngưng trọng vào khoảnh khắc Biên Bá Hiền ngừng thở.

Tất cả mọi người vây quanh cổ thi thể lạnh lẽo của Biên Bá Hiền đều thẫn thờ, người vốn một khắc trước còn sống khỏe mạnh mà bây giờ đã lìa xa trần thế.

Kim Chung Đại gào thét, xé nát ruột gan.

Hình ảnh Khỉ Ốm và Biên Bá Hiền chết đan xen vào nhau khiến đầu cậu đau như muốn nứt ra, chỉ còn cách dập đầu liên tục xuống, mượn nỗi đau từ thể xác để giải tỏa hết những tuyệt vọng đang muốn nổ tung trong lòng.

“Rốt cuộc là ai?”

“Rốt cuộc là ai hại chết cậu ta?”

Quá nhiều đả kích dồn tới khiến Lý Viên Chủ không thể chịu đựng được nữa, gã quét mắt một lượt qua tất cả mọi người ở đây, ngón tay chỉ thẳng vào Biên Bá Hiền vẫn còn chưa nhắm mắt.

Mọi người lắc đầu tới tấp.

“Ai phụ trách đạo cụ đao kiếm?” Gã lại nghiêm nghị quát lớn.

“Hình như...hình như là...Kim Chung Đại....” có tiếng nói yếu ớt phát ra từ trong đám người.

Ánh mắt mọi người đều đồ dồn về phía Kim Chung Đại.

Mang theo hung ác cùng gai góc, chuẩn bị lấy ngọn cờ “chính nghĩa” để thảo phạt cậu một lần nữa.

“Lại là cái tên xui xẻo này!”

“Tôi nói rồi, một ngày nào đó cậu ta cũng sẽ khắc chết hết những ai bên cạnh cậu ta.”

“....”

Nếu như thanh kiếm ở trong tay mình lúc này, Kim Chung Đại muốn tự kết liễu mình. Thế nhưng, lần này thật sự không liên quan tới cậu. Nếu cứ vậy chết đi, không phải sẽ càng bị người ta dèm pha rằng “sợ tội tự sát” sao?

“Không phải tôi!!! Tôi không biết gì hết!”

“Ha ha, không phải mày...” xung quanh đều là những âm thanh thảo luận mồm năm miệng mười nhưng những lời đó đều không có tính công kích mạnh liệt như Phác Xán Liệt, “Lần đó cũng nói không phải mày làm, ha ha...Nhưng mà mày đừng quên, mày không phải chưa từng làm chuyện dơ bẩn.”

“Kim Chung Đại, tôi không tin cậu.”

“Từ đầu đến cuối, một chút cũng không.”

“Đúng đó, lần trước là cậu hạ dược Bá Hiền sư huynh làm anh ấy mất tiếng, lần này nhất định lại là cậu.”

“Viên Chủ, loại người này không phải nên giao cho Đội trinh sát xử lý sao?”

Người xem cuộc vui vĩnh viễn đều mang bộ dạng “dù sao cũng không liên lụy tới mình”, nghĩ hết tất cả các loại biện pháp xấu xa, nói hết các loại ngôn ngữ thâm độc để xả hết những áp lực thường ngày của mình. Vào những thời điểm như thế này, nói nhiều hơn một câu sẽ thoải mái hơn một phần.

“Ha ha...Đội trinh sát?” trên mặt Phác Xán Liệt toàn là phấn màu vẽ mặt Bá Vương, còn dính cả vết máu Biên Bá Hiền đỏ thẫm nhìn càng thêm đáng sợ, “Các người chẳng lẽ không biết quan hệ giữa Kim Chung Đại và Đội trưởng Đội trinh sát sao? Chính là thứ đê tiện ngày đêm phóng đãng dưới thân tình nhân của cậu ta!”

[Thứ đê tiện.]

Kim Chung Đại chỉ cảm thấy một trận choáng váng, ba chữ ác độc như viên đạn xuyên thẳng qua lồng ngực cậu, đâm xuyên qua cả những kiên cường mà cậu đang có.

Xán Liệt à, thực ra em dù bị oan uổng cũng không cảm thấy khổ sở.

Em khổ sở chính là anh dùng loại từ này để mô tả em.

Em thực sự rất ti tiện sao?

Ha ha, có thể chứ.

Vì ti tiện nên mới vì anh cùng người trong lòng anh mà nằm dưới thân kẻ khác chịu khuất nhục.

Bá Hiền ơi, em nói kẻ đáng chết phải là em mới đúng, anh cứ vậy mà đi thì em làm sao tiếp tục sống đây?

Đương lúc mối quan hệ của Kim Chung Đại và Ngô Thế Huân bị phơi bày, bốn phía ngoại trừ tiếng khinh khi tăng lên thì không nghe được gì khác. Mọi người đối với việc này trong lòng đều biết rõ, nhưng mấu chốt là nó chụp lên người ai, chỉ vì đó là Kim Chung Đại bị người người phỉ nhổ nên càng khiến người ta thêm kinh tởm.

“Viên Chủ, tôi thấy việc này cũng không liên quan đến Kim Chung Đại. Đừng nên trách lầm người vô tội.” Trịnh sư phụ nghe chuyện chạy tới, muốn giúp Kim Chung Đại giải vậy.

“Xin chỉ giáo?”

Trịnh sư phụ lượm thanh kiếm lên bỏ lại vô vỏ kiếm rối ước lượng, sau đó tay vuốt chòm râu nói, “Khi đó, tôi và Kim Chung Đại ở hậu đường kiểm kê vật phẩm cho xuất diễn hôm nay, theo tay tôi đi ra ngoài thanh kiếm đã nặng chừng đó, chỉ là không ngờ kiếm khi đó đã bị người ta đánh tráo. Nếu như Kim Chung Đại muốn động thủ thì không cần phải đổi lại một lần nữa. Nếu nói như vậy, chẳng phải tôi mới là tội nhân hại chết Tiểu Biên sao?”

Lý Viên Chủ cẩn thận xem xét thanh kiếm kia, như vậy xem ra lời Trịnh sư phụ nói cũng có lý.

“Đó là do cậu ta trước đó đã lén lẻn vào hậu đường đổi.” vẫn có người không bỏ qua, không buông tha, tin chắc rằng Kim Chung Đại chính là hung thủ.

“Không thể nào. Vốn dĩ những thứ này đều được sắp xếp trong phòng trang điểm, tôi thấy dạo này trời hay mưa, sợ ẩm ướt nên mấy hôm trước tôi mới phân phó cho mấy tiểu nhị đem gom toàn bộ đến hậu đường, lúc đó đều là tiểu nhị của tôi tự mình vận chuyển. Sợ mất vật phẩm nên tôi còn khóa cửa phòng. Nhưng ai biết bọn họ chất lộn xộn, hôm nay hậu đường lại mưa dột, tôi mới tìm bọn họ đến giúp một tay. Hơn nữa, chìa khóa hậu đường chỉ mình tôi có, thử hỏi cậu ấy làm sao đi vô trong?” Trịnh sư phụ nhớ lại.

Kim Chung Đại không lên tiếng, cậu cảm thấy bất kỳ một chữ nào tự thanh minh cho mình đều sẽ không được ai tiếp nhận, may mà còn có Trịnh sư phụ hỗ trợ làm sáng tỏ.

“Cái đó mới kỳ lạ, thanh kiếm này tự động bị đánh tráo được sao?” Ly Viên Chủ nghe xong cũng thấy có đạo lý, nhưng cũng không thể không có kết quả.

“Viên chủ, việc cấp bách trước mắt là an táng Tiểu Biên cho đàng hoàng, cũng không thể để mọi người vây quanh thi thể cậu ấy. Hung thủ nhất định không phải Kim Chung Đại, về phần là ai, người đang làm thì trời đang nhìn, hắn trốn không thoát đâu!”

Trịnh sư phụ mặc dù không nói rõ, nhưng ông đã tự lọc ra được người mình cảm thấy nghi ngờ nhất trong đầu rồi.

Ông chắc chắn đó là một âm mưu đen tối.

Về chuyện trước kia của Biên Bá Hiền và Kim Chung Đại, ông ít nhiều cũng có nghe qua.

Nghe được kết quả này, ai ai củng cảm thấy vô cùng mất hứng. Tất cả đều cảm thấy theo lẽ thường hết thảy nên đổ hết lên đầu kim Chung Đại, lại không nghĩ cậu có thể tránh được một kiếp này, không hiểu sao lại có thể rửa sạch tội danh. Giống như vừa tan kịch, không còn hào hứng, một số thì giúp Lý Viên Chủ lo liệu tang sự cho Biên Bá Hiền, số còn lại thì quét dọn sân khấu nội đường đầy máu.

Sợ là sau này, không ai dám lên đây hát nữa.

Oan khuất oán khí quá nặng.

Chỉ có Phác Xán Liệt, tựa như một cái xác không hồn, không nói không ngủ, canh giữ linh đường Biên Bá Hiền liên tiếp mấy ngày.

“Bá Hiền ơi, em nhất định đang trừng phạt anh...”

“Anh biết anh sai rồi...anh không nên...”

“Em tỉnh dậy đi có được không? Anh cam đoan sẽ loại bỏ hết tất cả những tạp niệm kia mà thật tâm thật dạ yêu em...”

Như đang lẩm bẩm lời niệm chú, Phác Xán Liệt quỳ gối trước linh vị Biên Bá Hiền, nhìn khói hương nghi ngút, hai mắt đột nhiên mờ mịt.

Phác Xán Liệt cười khổ cảm thán Ông Trời đang trêu chọc mình, cũng bởi vì anh dao động, bởi vì “thứ đê tiện” anh mắng trong miệng mà rối loạn tâm tư, cho nên họ mới mang Biên Bá Hiền đi, muốn anh dùng cả đời còn lại vì bản thân “bất trung” mà sám hối.

Kim Chung Đại, cậu rõ ràng là ma quỷ trong mộng mị, quá đáng sợ!

Chiếm hết lý trí của tôi, kết thúc sinh mạng Bá Hiền.

Chẳng lẽ chúng tôi kiếp trước thiếu nợ cậu sao?

Tựa như mũi tên đã rời khỏi dây cung, kiếm ra khỏi vỏ, việc đã đến nước này, không còn cách nào vãn hồi được nữa.

Thời điểm Ngô Thế Huân nghe tin tìm tới, Kim Chung Đại đã khóc đến độ hai mắt sung huyết, nhìn đôi mắt cậu tan rã không còn chút ánh sáng, trong hơi thở chỉ còn lại tiếng khóc nức nở, thậm chí đầu gối vì quỳ trên sàn cũng đã bầm xanh bầm tím. Ngô Thế Huân thật muốn thay cậu thừa nhận rất nhiều bêu danh.

“Bá Hiền không đáng chết đúng không...đáng chết là em...”

“Đời bạc bẽo

Nhân tình ác

Mưa tiễn hoàng hôn hoa tan tác

Gió khô khan

Lệ đã cạn

Tâm sự muốn ngỏ

Độc thoại miên man.”

Còn có thể nói lời an ủi gì đây?

Ngô Thế Huân phiền não, hắn nào lường trước được cuộc đời Biên Bá Hiền cứ vậy mà vội vàng dừng lại ở tuổi mười tám rực rỡ, buổi tiệc sinh nhật không mấy vui vẻ ấy còn rõ mồn một trước mắt. Sinh tử chính là như vậy, con người ta nắm giữ không được, đoán cũng không ra.

Ngoại trừ vỗ về sau lưng giúp Kim Chung Đại ổn định tinh thần, Ngô Thế Huân không biết phải làm sao.

Thậm chí mà nói, tình cảnh của hắn hôm nay cũng không hề dễ chịu, vốn cho rằng đã tạm thời tránh thoát được nghi ngờ của cấp trên, nào biết lại bị kẻ khác đang âm thầm giở trò khiến hắn một lần nữa lại rơi vào bờ vực nguy hiểm. Chứng kiến kết cục của Biên Bá Hiền, Ngô Thế Huân đột nhiên lo lắng cho tương lai của chính mình. Nếu như cũng gặp phải bất trắc, biết đem Kim Chung Đại phó thác cho ai đây?

Lần này trở về Thịnh Kinh, thấy Vương Vận Phong một bộ mặt mũi đắc chí, Ngô Thế Huân liền cảm thấy kinh tởm. Chắc hẳn những gian khó của hắn hiện tại chính là do tên này sau lưng cố tình thao túng mà ra.

Thế nhưng giả dụ một ngày hắn không còn nữa, đưa mắt khắp cả Thịnh Kinh này thật sự không có một ai đáng tin cậy có thể bảo vệ Kim Chung Đại. Nghĩ vậy, chóp mũi hắn bỗng cay xè.

Sau tai nạn chết người ầm ĩ ở Quảng Đức Lâu, việc làm ăn ảm đạm đi nhiều. Huống hồ trước mắt, mất đi Đương kim Hoa đán, mà Kim Chung Đại lại hoàn toàn không có tinh thần, Lý Viên Chủ buồn rầu suy xét nên cho ai tiếp vị. Tính toán tới tính toán lui, tức thì cũng chỉ có thể đem Sinh đán Đoàn Gia Tân kiêm nhiệm để gánh vác.

“Ý của Viên Chủ chính là, cho tôi hát Ngu Cơ?” Đoàn Gia Tân rướn người, mỉm cười hỏi Lý Viên Chủ đang ngồi trên ghế thái sư.

“Cũng chỉ có cậu mới đủ trình độ hát tiếp, thời gian này cậu lo chuẩn bị cho tốt đi, đợi lo chuyện của Bá Hiền xong xuôi, tôi để cho cậu và Xán Liệt lên sân khấu tập luyện để thích ứng một chút.”

Thế nhưng mà Lý Viên Chủ nào biết được, Phác Xán Liệt chính là kiểu người tính tình chỉ toàn cơ bắp, dứt khoát cự tuyệt hát tiếp vở Hí quá nhiều phiền nhiễu này.

Huống chi, trong lòng anh đã hứa hẹn với Biên Bá Hiền từ lâu, cuộc đời này nếu không phải cậu ấy anh sẽ không hát.

Bá Vương đã mất đi Ngu Cơ rồi, vĩnh viễn hát không ra được loại phong vị đó nữa.

“Xán Liệt sư huynh, mặc dù Bá Hiền sư huynh chết khiến anh rất thống khổ nhưng anh cũng không nên đẩy Quảng Đức Lâu vào thế dầu sôi lửa bỏng mà không màng tới chứ.” Đoàn Gia Tân tức giận xông vào phòng Phác Xán Liệt, nhìn thấy Phác Xán Liệt gầy gò đi nhiều, khóe miệng cũng mọc lên không ít râu ria.

“Cậu là là ai? Tôi có hát hay không thì liên quan gì tới cậu?” Từ khi hạ táng Biên Bá Hiền xong, Phác Xán Liệt nói chuyện với ai cũng không hề kiêng dè thân phận Đại sư huynh nữa. Trước kia luôn suy tính lễ tiết nhưng lại khiến anh mất đi người thương, cho nên, hôm nay dù thế nào cũng sẽ tùy hứng làm xằng làm bậy, giống như tự làm tê liệt bản thân mình.

“Bá Hiền sư huynh thấy anh không sống khỏe mạnh, tử tế. Ở trên trời sẽ an tâm được sao?”

Đoàn Gia Tân muốn dùng lời nói để kích động anh, thế nhưng người nọ thậm chí cả mí mắt cũng không muốn giở lên để nhìn y một chút.

Đoàn Gia Tân cười lạnh trào phúng sự bất lực của mình cùng sự gàn bướng của Phác Xán Liệt.

Ha ha, Phác Xán Liệt ơi là Phác Xán Liệt, người bên cạnh anh, bất kể dùng cách gì, tôi đều tẩy sạch một chút cặn bã cũng không chừa lại. Lại không ngờ tôi đã làm tới nước này rồi, anh vẫn còn ngoan cố như vậy.

Nhưng mà, tôi sẽ không dừng tay đâu, Kim Chung Đại cũng như cái đinh trong mắt, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.

Toàn bộ đều phải chết.

Toàn bộ.

Đúng vậy, Đoàn Gia Tân cười nhếch mép nhìn một bên mặt Phác Xán Liệt, Đại sư huynh, mặc dù tâm có chết rồi, thì người cũng chỉ có thể là của mỗi Đoàn Gia Tân y.

Cái gì Kim Chung Đại, cái gì Biên Bá Hiền.

Đoàn Gia Tân y sẽ giẫm lên xương cốt của từng người, từng bước tới gần Phác Xán Liệt, vĩnh viễn cùng anh đứng ở Quảng Đức Lâu, hát những câu chuyện tình yêu rung động lòng người vốn nên thuộc về y mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.