Sợ bi kịch sẽ tái diễn trong sinh mệnh, vật càng đẹp lại càng không dám chạm vào.
“Tin nóng hổi, tin nóng hổi, Đội trưởng Đội trinh sát Ngô Thế Huân bị xử tử vì “phản Đảng“.” Cả buổi sáng, khắp đường phố Thịnh Kinh tràn ngập tin tức này, đám trẻ nhờ cái chết của một tên “phản đồ” mà kiếm được nhiều tiền hơn hẳn ngày thường.
Những người hoạt động cách mạng chưa bị bại lộ âm thầm mặc niệm cho sự hy sinh của Ngô Thế Huân, sinh thời loạn lạc, cũng chỉ đành chấp nhận.
Đoàn Gia Tân nghe nói là Phác Xán Liệt nổ súng bắn chết Ngô Thế Huân liền khoái chí như mở cờ trong bụng.
Toàn bộ diễn biến đều án theo kế hoạch của y.
Khử được Biên Bá Hiền, lại mượn tay Phác Xán Liệt giết chết Ngô Thế Huân, hôm nay lại dùng chân tướng giết người của Phác Xán Liệt để chia rẽ quan hệ hai người Phác, Kim.
Sau cùng, bản thân mình thành ngư ông đắc lợi.
Kim Chung Đại vì sợ mà không ra khỏi phòng đương nhiên không biết tin này. Đoàn Gia Tân cố ý ở trong tung tin, còn sai sử những người khác tới trước phòng Kim Chung Đại lớn tiếng rêu rao.
Nghe thấy ba chữ “Ngô Thế Huân”, Kim Chung Đại từ trên giường bật dậy, giày cũng không kịp mang, chân không lao ra khỏi cửa.
“Làm sao? Cậu nói Ngô Thế Huân làm sao?”
Cậu rõ ràng nghe thấy chữ “chết“.
“Chết rồi, tên phản đồ đó bị Chính phủ tiêu diệt rồi...!” người bên cạnh giọng điệu như đang tán gẫu, lại ít nhiều nghe qua quan hệ giữa Kim Chung Đại và “tên phản đồ” này không khỏi bật cười mỉa mai.
“Cút! Tất cả cút hết cho tôi!” Kim Chung Đại như phát điên, dùng hết sức lực gào thét về phía đám người kia, cảm xúc nhiều năm không bộc phát bỗng chốc bị châm ngòi, cậu hôm nay có thể sẽ không khống chế được, muốn đè những kẻ khua môi múa mép kia xuống đất đánh đến chết.
Kim Chung Đại nào ngờ tới, tin dữ cứ thế truyền đến.
Lặng yên không một tiếng động, Ngô Thế Huân đã không còn.
“Anh lừa gạt em, Thế Huân anh nhất định đang gạt em!”
Là người luôn tự nhấm nháp nỗi đau nhưng Kim Chung Đại hôm nay tựa như không còn quen với loại cảm xúc này, quỳ rạp xuống đất gào khóc thê lương.
Làm sao cứ thế mà biến mất được chứ?
Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà, không phải nói chờ anh thành công, em sẽ đi theo anh sao?
Không có anh, trên đời này sẽ không còn ai đối xử tốt với em nữa.
“Thế Huân à, em sai rồi, em hối hận rồi.”
Kim Chung Đại đánh vào lồng ngực mình, hối hận mình do dự để Ngô Thế Huân ôm nuối tiếc mà chết, cậu đến hôm nay vẫn chưa cho hắn một câu trả lời xác đáng.
Nhìn bộ dạng mất kiểm soát của Kim Chung Đại, Đoàn Gia Tân dương dương tự đắc đi tới, còn hào hứng vỗ tay thật vang.
“Là người xấu gặp báo ứng, đáng lẽ phải vỗ tay mới đúng, có đáng để rơi lệ không?” lời nói Đoàn Gia Tân có gai, nhắm ngay trái tim Kim Chung Đại ghim vào.
Không thể nhịn được.
Bất kể ai bôi nhọ danh dự của anh ấy, tôi đều sẽ không tha thứ.
Kim Chung Đại nắm chặt nắm đấm, đẩy ngã Đoàn Gia Tân cả người đều mặc gấm lụa xuống đất, đấm liên tiếp không chút lưu tình lên mặt y, bóp cổ y.
Trong khi đó lại thì thào, “Tao phải xé nát miệng mày....xé nát...”
Hai người vật lộn dưới đất.
Đoàn Gia Tân thấy Kim Chung Đại đã hoàn toàn phát điên rồi, muốn lôi kéo sự chú ý của cậu tới chỗ khác.
“Ha ha...Kim...Kim Chung Đại...mày nhất định không biết....là...ai...giết...Ngô thế Huân...” Đoàn Gia Tân xoa xoa gương mặt sưng húp đau nhức, thở không ra hơi nói.
Nghe thấy lời này, động tác Kim Chung Đại mới dừng lại.
“Là Phác Xán Liệt!”
“Ha ha ha ha, mày nhất định không ngờ tới đúng không? Người mày rất yêu giết người rất yêu mày, thật sự là vở kịch hay nha, ha ha ha ha...”
Nghe nói thế, Kim Chung Đại ngồi cứng đờ dưới đất như người mất hồn.
Là Xán Liệt giết Thế Huân?
Anh ấy giết Thế Huân?
Cả người như đang tan rã, nước mắt không còn kiềm được mà xối ướt gò má.
Người cậu yêu giết người yêu cậu.
Thế giới này quả thật điên cuồng đến không ngờ.
Phác Xán Liệt, anh hận tôi đến mức này sao? Cho nên mới làm hại người vô tội?
“Đúng rồi, tao muốn nói cho mày biết, Xán Liệt đã là nhân viên của Sở An ninh, giết phần tử xấu như Ngô Thế Huân thì không phạm pháp đâu...”
Lời châm chọc khiêu khích của Đoàn Gia Tân quả thực như muốn đem Kim Chung Đại đóng đinh tại chỗ không cách nào nhúc nhích. Mình quả nhiên là loại quê mùa nông cạn, không biết một chút tin tức gì, hóa ra Phác Xán Liệt cũng đã thay công đổi việc.
Vậy cũng tốt, Bá Hiền không còn, Tiểu Ma Cô trở về quê, Ngô Thế Huân mất rồi, Phác Xán Liệt cũng đã bỏ đi, mình còn ôm khư khư trái tim đầy thương tổn này thì có ích gì?
Kim Chung Đại cảm thấy mình thật sự đúng như lời người khác.
Khắc tinh.
Cậu khắc chết Ngô Thế Huân rồi.
“Ha ha...ông trời ơi...ông thật sự có mắt như mù, để cho loại người tàn bại như tôi sống tạm bợ qua ngày, lại tước đoạt mạng những người vô tội....tại sao không để tôi chết đi! Tại sao?”
Kim Chung Đại ngửa mặt lên trời gào thét, nhưng thứ cậu nhận lại chỉ là những tiếng sấm rền trời.
“Phác Xán Liệt đâu? Tao muốn tìm anh ta!” Kim Chung Đại quay người lại nắm cổ áo Đoàn Gia Tân, hét lớn.
“Đương nhiên là ở trong phòng anh ấy. Sao? Muốn đi hỏi tội người mày yêu?” Đoàn Gia Tân điềm tĩnh giễu cợt.
Kim Chung Đại xông vào phòng Phác Xán Liệt, đôi mắt sung huyết đáng sợ nhìn chằm chằm vào Phác Xán Liệt vẫn đang mặc trên người bộ đồng phục.
“...Chung Đại...?”
Lần đầu tiên, Phác Xán Liệt nhìn thấy trong đôi mắt người kia đối với mình không còn là ánh mắt thân mật mà mang theo thần sắc như kẻ thù muốn giết mình ngay tức khắc.
“Phác Xán Liệt, anh muốn hận tôi cho dù phóng ngựa tới, tôi cũng không hề oán hận. Nhưng tại sao anh lại hại chết Thế Huân. Anh ấy là người vô tội!”
Phác Xán Liệt á khẩu không thể trả lời, hoàn toàn chính xác, anh bỏ qua cảm thụ của Kim Chung Đại, thậm chí còn cảm thấy một súng mà Ngô Thế Huân cầu xin mình đã giúp hắn giải thoát.
“Anh, tên cầm thú này, tôi hận anh! Tôi hận anh!” Kim Chung Đại cuối cùng chẳng màng tới cái khác, giờ phút này toàn bộ đau khổ đều hóa thành nắm đấm đánh lên người Phác Xán Liệt.
“Anh không phải muốn tôi thừa nhận là tôi đã giết Biên Bá Hiền sao? Được, tôi nhận. Anh ấy là do tôi giết. Tôi hận anh ấy, tôi hận tất cả các người! Dựa vào cái gì tôi phải nhìn các người hạnh phúc, duy chỉ có mình tôi đau khổ! Tới đi! Anh giết tôi đi! Cầm súng của anh bắn xuyên qua đầu tôi đi!”
Kim Chung Đại thấy súng ngắn treo bên hông phải Phác Xán Liệt, nhào tới lấy họng súng chỉa vào thái dương mình.
Phác Xán Liệt quýnh quáng vội giựt đuôi súng kéo lại.
“Anh không phải muốn tôi chết sao? Nhanh lên, bắn tôi đi! Tôi là kẻ giết Biên Bá Hiền!”
Nếu như không có lời nói của Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt giờ phút này nhất định sẽ cực đoan tin lời Kim Chung Đại, nói không chừng sẽ nổ súng thật. Thế nhưng mà, lời nói kia đã in dấu rất sau trong lòng anh, anh biết rõ, Kim Chung Đại chỉ là nói nhảm.
“Kim Chung Đại! Em tỉnh táo một chút lại cho anh!” Phác Xán Liệt nắm bả vai Kim Chung Đại, lay mạnh, “Đúng, anh dùng cây súng này giết Ngô Thế Huân, nhưng hắn ta bán đứng Chính phủ, cuối cùng đều khó thoát khỏi cái chết.. Chỉ có điều, may mắn là chết trong tay anh nên mới bớt chịu khổ.”
“Anh, tên cầm thú này!” Kim Chung Đại dùng sức tát Phác Xán Liệt một cái. Điều này khiến Phác Xán Liệt có chút tức giận.
“Em không phải luôn miệng nói yêu anh sao? Một người em không yêu chết thôi, làm gì lại nổi điên như vậy?” lời vừa ra khỏi miệng, Phác Xán Liệt lại ý thức được mình đã sai rồi. Rõ ràng có thể giải thích đàng hoàng nhưng vì cái gì mở miệng ra lại toàn làm tổn thương.
Có lẽ là yêu ma trong lòng đang tác quai tác quái.
Hoặc có lẽ chính mình thật sự quá ngây thơ, bị Ngô Thế Huân lừa gạt, người hắn không chiếm được, người khác cũng đừng hòng nghĩ tới. Cho nên mượn tay mình chết đi, để Kim Chung Đại cả đời này đều không thể quên đi oán hận.
Là thế phải không?
Ha ha.
Phác Xán Liêt bắt đầu tự giễu...thì ra anh vô tình bước vào một thác ghềnh, vốn dĩ có người nắm sợi dây kéo, anh liều mạng lao về hướng ngược lại, hôm nay, sợi dây quả nhiên đã bị người kia buông lỏng tay ra, chỉ còn mỗi mình đau khổ mò mẫm, vùng vẫy.
“Phác Xán Liệt, đều tại tôi bị ma quỷ ám nên mới quá yêu anh. Hôm nay tôi đã thấy rõ, đoạn nghiệt duyên này nếu không chặt đứt chỉ khiến tôi càng thêm sống không bằng chết. Anh giết Ngô Thế Huân, tôi hại chết Biên Bá Hiền, haha, hai ta không ai nợ ai nữa.”
“Ha ha...hai ta không ai nợ ai nữa!”
Nói xong, một búng mau xông lên, Kim Chung Đại phun ra máu đỏ tươi dính vào cả súng lục và đồng phục Phác Xán Liệt, đặc biệt dễ khiến người khác chú ý. Sau đó, cậu nặng nề ngã xuống trước mặt Phác Xán Liệt, không một tiếng động.
“Chung Đại! Chung Đại!”
Phác Xán Liệt cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp nát, nhìn người kia sắc mặt tái nhợt bất tỉnh trước mặt mình, lớn tiếng gọi.
Chết rồi.
Lòng tôi chết rồi.
Đừng đánh thức nó nữa, cứ để nó cùng chuyện cũ chết đi thôi.
***
Năm năm sau, Phổ Hải.
Đây là một thành phố không ngủ, không có phiền não u sầu, cũng là một trong những sân khấu lớn tập hợp văn hóa Tây phương. Có lẽ ở nhưng nơi khác, cục diện chính trị vô cùng hỗn loạn nhưng lại không chút nào ảnh hưởng đến sự phát triển của Phổ Hải.
“Thần lão bản, hôm nay là ngày giỗ lần thứ năm của Ngô đội trưởng, anh thấy Thương hội Triều Sán của Tôn Hội trưởng mời có cần từ chối không?” trong nháy mắt, Đô Khánh Tú, đứa trẻ non nớt này nào cũng đã trổ mã vô cùng tuấn tú. Cậu nhìn qua người ngồi trước gương ngẩn người, nhẹ giọng hỏi.
Đô Khánh Tú biết rõ, hằng năm vào đúng lúc này, Thần lão bản đều ngồi một mình, suy ngẫm về mọi thứ, bộ dạng như vậy làm người khác nhìn thấy cũng đau lòng. Một người cùng lắm chỉ lớn hơn cậu hai tuổi lại giống như đã trải qua rất nhiều thăng trầm, bể dâu.
“A Tú à, người chết rồi không thể sống lại, mà người sống chỉ có thể sống thật tốt mới là an ủi lớn nhất đối với người đã mất, biết chưa?” người được gọi “Thần lão bản” đứng dậy, lấy trong ngăn kéo ra ba cây nhang, đốt lên rồi giơ lên trước linh vị cúc cung cúi người ba cái, rồi vái vái.
“Thế Huân, năm năm rồi. Anh đi đã năm năm rồi đó...” nói xong lấy nhang cắm vào trong lư hương, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên thay đổi khẩu khí, “Á Tú, tìm cho tôi cái áo khoác ngoài đẹp nhất đi, bữa tiệc của Tôn hội trưởng tối này có thể không từ chối được.” nói xong, khóe miệng cong lên vẽ ra một nụ cười mê hoặc kẻ khác.
Tại Phổ Hải, nhắc tới Thần lão bản, không ai không biết, không ai chưa từng nghe qua.
Nghe nói là một Đào nổi tiếng của một Đại lê viên đến từ Thịnh Kinh, đúng lúc “Nam Lâu” Phổ Hải có mắt nhìn người, nhìn ra được viên ngọc quý, liền ký kết với người có chất giọng tuyệt hảo này, từ đó về sau tiếng tăm lừng lẫy ở Phổ Hải.
Hơn nữa, con cháu gia đình giàu có ở Phổ Hải cũng biết, Thần lão bản này tuy là đàn ông, trang điểm lên cực kỳ xinh đẹp mà chuyện trên giường cũng vô cùng điêu luyện. Người này tựa như một con bươm bướm nhẹ nhàng bay múa, cho dù người có tiền có quyền cũng khó lòng chiếm được sự nhiệt tình của người ấy.
Người khác đều biết một “Thần” tuyệt vời hôm nay nhưng mấy ai có thể hiểu được những đau khổ đã từng trải qua của một Kim Chung Đại đã chết.
-Kim Gia, Phổ Hải-
“Nghe nói hôm nay Thiếu gia về.” một người hầu đang đi bên cạnh một tỳ nữ lên tiếng.
“Thiếu gia đi du học cũng năm năm rồi, e là Lão gia nhớ đến phát điên mất.” các tỳ nữ khác nghe thế, liền nhao nhao che miệng nói chen vào.
“Hi hi, mại dô mại dô....” gã hầu thần thần bí bí đứng trên sảnh giơ tay ra, nháy mắt ra hiệu với nhóm tỳ nữ “Ai nói Thiếu gia lát nữa xuống thuyền sẽ về phủ thì đứng bên này, ai nói thiếu gia không về phủ ngay thì bên này.” một lúc dùng cả hai tay, bọn tỳ nữ bắt đầu nhao nhao suy tính.
Trong lúc đó, ngoài cổng hình như vang lên tiếng kèn xe hơi, sau một hồi ồn ào, gã hầu cùng bọn tỳ nữ tụ lại, nhoài người ra bệ cửa sổ trên tầng hai nhìn xem lát nữa Thiếu gia có từ trên xe bước xuống hay không.
Một cái chân thon dài bước xuống, tất cả mọi người đều nín thở. Những người đã chọn phe nóng lòng muốn thấy nửa thân trên của Thiếu gia nhà bọn họ nhanh chóng xuất hiện.
Ngay sau đó, mấy cái vali da lớn ló ra cửa xe trước, cuối cùng một người đàn ông cao ráo bước xuống, kết quả tự nhiên đã rõ.
“Cậu Dân, Chung Nhân thiếu gia của chúng ta đâu rồi?” Lão quản gia vội vàng chạy tới giúp người tên “cậu Dân” này xách hành lý.
Người đàn ông cao ráo nhún vai tỏ vẻ bất lực.
“Thiếu gia vừa xuống thuyền đã chạy mất rồi, nói nhiều năm không có quay về Phổ Hải, muốn đi dạo chơi một lát.” người đàn ông cao ráo này tên Lý Thái Dân, là trợ lý của Kim thiếu gia- Kim Chung Nhân. Bởi vì Kim Chung Nhân chỉ mới mười ba tuổi đã đi du học, sợ cậu chưa trưởng thành sẽ gây rắc rối bên ngoài, Kim lão gia đã sắp xếp cho Lý Thái Dân lớn hơn Kim Chung Nhân năm tuổi đi cùng.
Người tên Lý Thái Dân này không chỉ làm việc gọn gàng, khả năng cũng vô cùng tốt, nên Kim lão bản rất thích.
“Haizz Lão gia lại phải càm ràm nữa rồi, đợi lâu như vậy, Tiểu thiếu gia ham chơi vẫn bỏ chạy không thấy bóng dáng, một chút cũng không hề thay đổi.” Lão quản gia cười ha hả vuốt vuốt chòm râu, cùng Lý Thái Dân nhìn nhau cười.
“Chà, quả nhiên nhiều năm không thấy, trò chơi mới ở Phổ Hải đã nhiều hơn nhiều rồi.” Kim thiếu gia Kim Chung Nhân, người đang được mọi người tìm kiếm lúc này đang đi dạo trên đường.
Đột nhiên, từ trong một tòa nhà xây dựng theo phong cách cổ xưa truyền ra tiếng ca Hí khúc du dương êm tai, bỗng chốc hấp dẫn cậu.