Duyên khốn khó, tình cũng gian nan.
Kim công quán có thể nói rất tâm huyết cho bữa tiệc lần này, Kim lão gia tự mình tham gia vào đội ngũ tổ chức bận trước bận sau. Sau nhiều năm qua thì đây là cơ hội tốt nhất để giới thiệu với mọi người về đứa con trai bảo bối vừa du học trở về của ông- Kim Chung Nhân. Nói không chừng cũng có thể nhờ lần này mà chọn được con dâu vừa lòng đẹp ý vào nhà.
Mà Kim Chung Nhân ngoại trừ đọc thuộc lòng bài phát biểu sẽ nói với khách mời thì chỉ nghĩ tới người ở Nam Lâu sẽ như thế nào khi đến. Trong lòng cậu như có sợi dây đàn căng như sắp đứt, càng khó chịu là, có rất nhiều người tới phiền nhiễu, trêu chọc nó, khiến cậu đứng ngồi không yên.
“Thiếu gia, cậu không thoải mái sao?” Lý Thái Dân nhìn ra Kim Chung Nhân khác thường, quả thực giống như con kiến bị hơ lửa, cứ đi tới đi lui trong phòng.
“Không có...không có gì hết...”
“Sợ là đang nghĩ vị diễn viên kịch kia vì sao rề rà chưa tới đi...” Lý Thái Dân một lời nói trúng ngay nội tâm Kim Chung Nhân, tựa như bị chạm đến miệng vết thương, Kim Chung Nhân quýnh quáng phản bác.
“Không không không...em chỉ sợ lát nữa làm trò cười cho thiên hạ, anh cũng biết rồi, em rất ác cảm với mấy nơi vừa nghiêm túc lại trang trọng này.”
Đúng là như vậy, mấy năm du học nước ngoài, Kim Chung Nhân sợ nhất là bị Dương tiên sinh sắp xếp cho phát biểu trong khán phòng tròn, thứ hai là mỗi tuần học viện đi tới giáo đường Cơ Đốc Giáo làm lễ. Thời điểm tất cả mọi người phải tập trung tinh thần, thở cũng không dám thở mạnh, Kim Chung Nhân cảm thấy như bị phanh thây xé xác, hít thở không thông.
“Cậu cũng nên làm quen đi thôi, sau này đợi tới lúc cậu tiếp quản Kim gia rồi, còn rất nhiều thứ phải đối mặt.” Lý Thái Dân đứng lên, giúp sửa sang lại bộ âu phục hơi nhăn nhúm trên người Kim Chung Nhân, đúng lúc nhìn qua song cửa sổ thấy một chiếc xe hơi màu đen vừa chạy vào trong hoa viên.
Một người đàn ông có khuôn miệng mèo, cả người vận một bộ đồ màu trắng thuần khiết bước xuống xe.
Khóe miệng Lý Thái Dân bỗng nhếch lên một chút rồi trở lại bình thường.
“Thiếu gia, an tâm chuẩn bị đi, chuyện cậu lo lắng đảm bảo không xảy ra.” Lý Thái Dân bắt trúng tâm tư Kim Chung Nhân, vỗ vỗ vai cậu, sau đó đi tới cửa sổ kéo lên.
Đô Khánh Tú giúp Kim Chung Đại xách rương quần áo, theo sát bên cạnh Kim Chung Đại. Người của Nam Lâu cũng bắt đầu bốc dỡ đồ đạc cần thiết trên xe vận tải xuống rồi trang trí sân khấu.
Kim lão gia đứng ngay cửa Kim công quán, thấy bóng dáng người tới liền vội ra đón.
“Hóa ra là Thần lão bản ở Nam Lâu, ngưỡng mộ đã lâu, cậu đến tệ xá(1) đúng là thật vinh dự cho kẻ này.” khách sáo có qua có lại, Kim Chung Đại cũng lịch sự đáp lại. Nói nhiều hơn cũng mệt nhọc, hai bên cuối cùng cũng chỉ còn cười đáp lại.
“Thần lão bản, mời đi bên này, sân khấu kịch được bố trí ở biệt viện, cậu xem có cần chuẩn bị thêm gì thì tôi sẽ yêu cầu quản gia đi thu xếp.”
Kim Chung Đại cảm thấy vị Kim lão gia này lại hoàn toàn khác biệt với những nhà công nghiệp cậu từng tiếp xúc qua. Trước đây, những gương mặt đó đều lộ ra khí chất của nhà giàu mới nổi, vừa thô tục vừa ngu muội, ngược lại Kim lão gia lại toát lên vẻ vô cùng chính trực.
Cũng phải, thanh danh của Kim gia ở Phổ Hải cũng không phải chuyện một sớm một chiều, nếu không, năm năm qua cũng sớm trở thành một thành viên trong danh sách những “vị khách tới chơi nhà” của cậu rồi.
Bỗng nhiên, Kim Chung Đại cảm thấy có chút kính nể Kim lão gia, vốn là nụ cười lấy lệ cũng trở nên chân thành hơn nhiều.
Kim Chung Nhân đứng trên đầu cầu thang tầng hai, nhìn xuống người kia.
Vốn chỉ vì khát muốn ra ngoài tìm nước uống, lại bắt gặp hình ảnh Kim Chung Đại trò chuyện với cha mình.
Bây giờ, hòn đá không nặng không nhẹ trong lòng cũng coi như có thể bỏ xuống rồi.
Tâm trạng Kim Chung Nhân trở nên vui vẻ lên, bước chân cũng vô thức giống như đang nhảy múa.
Thời điểm khách khứa tới gần như đông đủ cũng đã chạng vạng tối. Trong tiệc rượu, Kim lão gia giới thiệu Kim Chung Nhân cho mọi người, đương nhiên cũng không thể thiếu bài phát biểu đã chuẩn bị trước đó.
Ai ai cũng cảm thấy vị Kim thiếu gia này hài hước thú vị, cũng có vẻ là một nhân tài. Không ít lão bản có con gái trong nhà cũng bắt đầu thầm tính toán.
Lúc này, người Nam Lâu đang ở biệt viện chuẩn bị, chuyện ở sánh chính cũng không mấy ai rõ.
Kim Chung Đại đang hóa trang, chợt nghe thấy Đô Khánh Tú đứng một bên kể một vài tin tức cậu thỉnh thoảng nghe ngóng được.
“Thì ra Kim thiếu gia là du học về, Kim lão gia muốn mượn lần này chọn cho con mình một người vợ môn đăng hộ đối.”
“À.” Kim Chung Đại không mấy hứng thú với mấy chuyện này, dù sao hát xong là xong việc.
Đô Khánh Tú thấy Kim Chung Đại không hào hứng lắm, nghĩ khả năng cao Kim Chung Đại vẫn còn nghĩ tới những chuyện ở Thịnh Kinh, muốn nói gì đó lại thôi.
Sau giờ ăn tối chính là lúc Nam Lâu biểu diễn Hí khúc.
Ở đây đa số người đều biết Kim lão gia mời Thần lão bản nổi danh ở Phổ Hải tới, mỗi người đều rất tập trung nghe.
Kim Chung Nhân cuối cũng cũng đạt được ý nguyện, ngồi xuống vị trí hàng đầu, nhìn chằm chằm vào sân khấu, cười đến mức không khép được miệng.
Hóa trang lên sân khấu, Kim Chung Đại thuộc về sân khấu. Đặc biệt là ở nơi này trong một đêm trăng thanh gió mát, tiếng hát cậu, vẻ đẹp của cậu, hương vị càng đậm đà.
Ngồi dưới khán đài không thiếu những người đàn ông từng có liên quan tới cậu, từ Thịnh Kinh trở về, đã một hồi lâu không thấy Kim Chung Đại, đám người này quả thực bị vẻ đẹp kia làm hoảng hốt, trong ánh mắt không chút che dấu dục vọng tham lam.
Thế nhưng đêm nay, Kim công quán là chủ, chắc hằn người trên sân khấu kia cũng đã sớm bị ai đó ở Kim công quán bỏ vào túi. Không kiềm chế nổi, những ánh mắt rực lửa kia lại như bị dập tắt.
Chỉ có Kim Chung Nhân, từ đầu tới cuối nhìn không chớp mắt, xem người xinh đẹp, duyên dáng nhẹ nhàng bay múa trên sân khấu, tựa như một con bướm xinh đẹp chỉ có thể tìm thấy trong giấc mơ, bay vào biển hoa đang nở rộ trong trái tim mình.
“Đẹp, thật sự rất đẹp.” Kim Chung Nhân vỗ tay cảm thán, Lý Thái Dân ngồi bên cạnh cậu, cảm thấy người này như đã rơi vào tay giặc, gã muốn kéo lại, thế nhưng nói cho cùng mình cũng không có quyền hỏi đến. Gã cũng phải thừa nhận trong lòng, “Quý Phi” trên sân khấu này thực sự vô cùng sống động.
Đúng vậy, tối nay Kim Chung Đại hát ca khúc đã lâu không đụng tới- “Quý Phi say rượu“. Vốn định nói Kim công quán mở tiệc chiêu đãi là chuyện vui, chi bằng hát ra những bài nhẹ nhàng dí dóm như “Hoa Điền Thác”, đến cuối cùng cậu lại đổi ý định, hát bài này.
Đúng là kỹ năng kiếm tiền của cậu, đám người ở Phổ Hải chưa bao giờ lãnh hội qua Thần lão bản diễn Quý phi say rượu. Mọi người bên dưới hoan hô cổ vũ đến mê say. Điều này cũng cho Kim lão gia đủ mặt mũi, xem ra ý kiến của Kim Chung Nhân mời người Nam Lâu tới hát Hí khúc cũng không tệ.
Tiệc chiêu đãi kết thúc, quản lý Nam Lâu đi tìm Kim lão gia kết toán tiền thù lao, Kim Chung Đại tẩy trang, thay lại bộ đồ trắng lúc tới. Gió đêm thổi có chút lạnh lẽo, Kim Chung Đại chậm rãi bước dọc hành lang đình viện Kim công quán, quấn chặt cổ áo, chờ mọi người chuẩn bị xong rồi lên đường rời đi.
Sau buổi diễn, Kim Chung Nhân đi tìm cậu, cho dù chỉ là nói vài câu bâng quơ cũng hài lòng.
Thấy cậu một mình đi về hướng hoa viên, Kim Chung Nhân liền theo sát phía sau.
Kim công quán này quá rộng, so với Ngô phủ ngày trước còn phức tạp hơn nhiều, Kim Chung Đại đi tới đi lui một hồi cũng bắt đầu thấy bối rối. Đột nhiên nhận ra mình tại sao lại nhớ tới chuyện cũ ở Thịnh Kinh, đình đài lầu gác ở Ngô phủ cùng những ký ức đen trắng ấy, dưới ánh trăng sáng trong, lạnh lẽo khiến cậu trông vô cùng cô tịch.
Kim Chung Nhân nghĩ có lẽ cậu lạc đường nên ba bước thành hai chạy nhanh tới phía trước, nào biết đúng lúc người phía trước quay đầu đi ngược về đường cũ, hai người cứ vậy va vào nhau. Kim Chung Nhân sợ đối phương té, liền chủ động ân cần ôm lấy eo người thấp hơn mình một chút kia.
Mượn ánh trăng u ám, Kim Chung Đại thấy rõ người ôm mình, đối phương thở hổn hển, hơi thở phun lên trên mi cậu, có chút ngứa ngáy.
Ồ, đây không phải là thiếu gia Kim công quán sao?
Thì ra cũng không khác gì đám người kia.
Nghĩ vậy, Kim Chung Đại cười, đổi lại vẻ mặt như cũ của mình, một vẻ mặt cần có để đối phó với vị công tử này.
“Thần lão bản, anh không sao chứ?” Kim Chung Nhân đợi đến khi hai người đã giữ được thăng bằng, ân cần hỏi thăm.
Dưới ánh trăng mờ sáng, lấp lánh những vì sao, Kim Chung Đại tựa như một đóa dạ lý hương tỏa ra mùi hương trầm tĩnh thấm vào tâm can, khiến Kim Chung Nhân nhất thời cũng có chút say đắm.
“Đa tạ Kim thiếu gia kịp thời cứu giúp nha~” ngón tay Kim Chung Đại như nhuộm đầy mùi thơm, linh động xoa đôi má Kim Chung Nhân, sau đó vuốt ve qua lại dưới cằm cậu.
Ngay lúc đó, Kim Chung Nhân cầm ngón trỏ Kim Chung Đại. Bầu không vốn nên bị khuấy động bị ngưng tụ, phải mất một lúc, giọng nói có phần không ổn định của đối phương mới cất lên một lần nữa.
“Anh, nhất định phải như vầy sao?” ngay sau đó bị Kim Chung Nhân lạnh lùng dùng sức đẩy ra, Kim Chung Đại nhất thời có chút không hiểu thấu, không hiểu sao tình huống lại diễn tiến thành một màn như bây giờ.
Chẳng lẽ sức quyến rũ của mình không còn như xưa?
Dưới ánh trăng mờ ảo, Kim Chung Nhân đứng tại hành lang, cả người đều đang phát run.
Thần lão bản này với một tên kỹ nam lẳng lơ, khoe khoang có gì khác nhau chứ? Nhìn thấy đàn ông, nhất là con cháu nhà giàu liền chủ động chào mời sao?
Anh rõ ràng không phải người như thế, tại sao nhất định phải làm đến mức này?
“Tôi hỏi anh...” khuôn mặt Kim Chung Nhân bị bóng tối che khuất, chỉ có mỗi giọng nói run rẩy bị khuếch đại vô hạn trong bóng tối, “Anh còn có trái tim không?”
Cậu cho rằng ấn tượng đầu tiên của mỗi người rất chính xác, Thần lão bản tuyệt đối không phải là loại người như bề ngoài này.
Kim Chung Đại đột nhiên nhếch miệng cười.
Trái tim?
Đã không còn từ lâu rồi.
“Nó chết rồi.”
Kim Chung Nhân choáng váng khi nhìn thấy Kim Chung Đại giờ phút này, gương mặt thanh tú, sạch sẽ đột nhiên trở nên đáng sợ, mỗi chữ đều đau đớn như gai nhọn đâm vào tận xương tủy.
Nhìn Kim Chung Đại như lệ quỷ bước từng bước tới gần mình, Kim Chung Nhân vốn định lui ra phía sau nhưng cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ.
“Có lẽ anh từng có quá khứ không thể nói ra.”
“Thế nhưng anh không nên dùng quá khứ để hành hạ mình của hiện tại.”
Chàng trai đang mặc bộ âu phục sang trọng, trong đôi mắt cất giấu biển sâu vô tận, trên gương mặt cậu đột nhiên xuất hiện vẻ mặt không hợp với tuổi của mình. Giọng nói phẫn nộ bất chợt đánh vào đại não Kim Chung Đại.
Thế Huân.
Kim Chung Đại tin chắc mình không say, nhưng rõ ràng vì một câu của đối phương mà bối rối, vừa rồi chỉ là hoảng hốt trong chốc lát, lại khiến cậu cảm thấy như hồn phách Ngô Thế Huân bám lên người đối phương, rồi trò chuyện với mình.
Thế nhưng nhìn kỹ lại, người nọ quả thực là Kim thiếu gia. Mặc dù cậu ấy lúc này đã trầm ổn hơn nhiều, nhưng vẫn thoáng nhìn thấy được vẻ ngây thơ.
Năm năm rồi, nếu như Thế Huân còn sống, ắt hẳn cũng đã có râu.
Rõ ràng vẫn là vẻ mặt chán nản đến bi thương, trong nháy mắt lại cười rộ lên ngây dại. Kim Chung Nhân nhìn thấy một con hát trên sân khấu rạng rỡ vô hạn, dưới sân khấu lại là tình cảnh ảm đạm như thế, trong lòng không khỏi thương cảm.
“Anh...anh có ổn không...”
Người nọ chỉ cười, cũng không đáp lại.
Chỉ có điều nụ cười này, so với loại nịnh nọt, vờ vĩnh kia làm người ta thoải mái hơn nhiều.
“Thần lão bản! Thần lão bản! Anh ở đâu?”
Đô Khánh Tú tìm không thấy Kim Chung Đại sốt ruột đến độ gào lên, giọng nói xuyên qua đoạn hành lang dài khúc khuỷu, Kim Chung Nhân bây giờ mới ý thức được Tiểu đồng của anh ấy tới tìm người rồi, nên cất cao giọng đáp lại.
Kim Chung Đại dừng một chút, sắc mặt trầm đi, như thể vừa rồi chưa hề phát sinh chuyện gì, cúi người về phía Kim Chung Nhân rồi quay đầu đi.
Bỏ lại Kim Chung Nhân đứng yên tại chỗ, dở khóc dở cười, rốt cuộc, cuộc “gặp gỡ tình cờ” tối nay được coi gì nhỉ?
- ----------
(1) tệ xá: Từ dùng để chỉ nơi ở của mình với ý khiêm tốn khi nói với người khác