“Thúc thúc, thúc thúc.” Tiểu Kiệt nhìn thấy Kim Chung Đại ra khỏi phòng, hớn hở chạy tới sa vào lồng ngực cậu, hôn nhẹ một cái lên má cậu.
Thoạt đầu, Kim Chung Đại hơi hoảng hốt, nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của đứa nhỏ, nặng trĩu trong lòng bỗng nhẹ đi vài phần, sau đó cũng ôm lại thân thể mềm mại tròn trịa của đứa nhỏ mà đùa giỡn. Ai ngờ lúc này Kim Chung Nhân quay về, lại đang nổi giận đùng đùng.
“Chung Nhân? Sao cậu về rồi?” Kim Chung Đại cũng nghi hoặc, lại bị Kim Chung Nhân kéo vào phòng. Rất ít khi nhìn thấy Kim Chung Nhân nóng nảy như vậy, Kim Chung Đại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kim Chung Nhân quay người đóng cửa phòng lại, ngữ khí có phần nặng nề.
“ Chung Đại, chúng ta rời khỏi đây đi.” Nhớ tới những lời đốn mạt mà Phác Xán Liệt nói, Kim Chung Nhân bực bội mà không có chỗ trút, trong lòng càng thêm quyết tâm phải dẫn Kim Chung Đại đi.
“Rời khỏi đây sao? Đi đâu?”
“Bây giờ, tình hình chính trị vô cùng hỗn loạn, Phổ Hải là thành phố quan trọng ở phía Đông, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một trong những mục tiêu để quân đội cướp chính quyền, chúng ta rời khỏi nơi này, đi tới một nơi vắng vẻ yên tĩnh không phải tốt hơn sao?” Kim Chung Nhân vẫn còn do dự không biết có nên đem mấy lời độc ác Phác Xán Liệt nói nói ra hay không, chỉ sợ vì vậy làm tổn thương trái tim Kim Chung Đại.
“Thế nhưng nhà cậu ở đây, gút mắc giữa cậu với cha còn chưa cởi bỏ, dù có đi chúng ta cũng không thể sống an ổn đâu.” Kim Chung Đại nhíu mày, không muốn vì mình lại làm hại tới người khác.
“Lão Kim đầu tôi đương nhiên sẽ nói rõ với ông ấy, nhưng hiện tại tôi hỏi anh một câu, anh có đồng ý đi theo tôi không? Chiến tranh chẳng qua chỉ là một cái cớ để tôi đưa anh đi thôi, còn nguyên nhân chân chính anh còn không hiểu sao? Người kia, rõ ràng khiến anh khổ sở như vậy, rời đi để quên anh ta không tốt hơn sao?”
Kim Chung Đại trầm mặc không nói.
Đúng vậy, Kim Chung Nhân nói không sai, từ Thịnh Kinh tới đây không phải để trốn Phác Xán Liệt sao? Ai ngờ ý trời trêu ngươi, lẩn tránh được năm năm rồi lại lần nữa gặp lại.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Kim Chung Đại cũng không còn sức để suy nghĩ nữa. Đi thôi, đã từng nói kiếp này không muốn còn bất kỳ liên quan gì tới người kia nữa, nếu không cắt sạch gốc rễ này, chỉ sợ cuộc đời này không thể tiếp tục nổi.
“Được, tôi đồng ý với cậu, Chúng ta rời khỏi đây đi.”
Trong không khí, không biết có gì đó bắt đầu dâng trào, hai người đứng đối diện nhau, đoán lấy nỗi lòng của đối phương. Kim Chung Đại biết rõ, một người có một gia nghiệp giàu có như Kim Chung Nhân có thể vì mình làm đến nước này, là người có thể tin tưởng và dựa dẫm được. Bây giờ, chỉ cần cách người kia thật xa thì sẽ quên, có thể từ từ buông bỏ những gánh nặng trong lòng mà tiếp nhận cậu ấy.
Kim Chung Nhân chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve đôi mắt trong trẻo lại u buồn của Kim Chung Đại. Đôi mắt kia đã sớm không còn vẻ cao ngạo, lạnh lùng, không chút tình cảm lại rực rỡ có thể khiến kẻ khác si mê như lúc mới gặp, dường như bi ai mới là Kim Chung Đại trời sinh để khiến người ta yêu mến, cho dù chính mình đã rất cố gắng để người kia nở nụ cười, nhưng đối phương vẫn như trước. Có lẽ phải dùng cả đời cậu để che chở.
Nhẹ nhàng kéo người gầy gò trước mặt lại, may mắn thay đối phương không hề phản kháng, bắt đầu thuận theo hành động của mình, đem đầu người kia tựa vào ngực.
Kim Chung Nhân và Kim Chung Đại trong một thời gian dài không có cử chỉ nào quá thân mật, đây có thể coi như là một bước đột phá. Kim Chung Nhân cố lấy dũng khí hôn khẽ bên tai người trong ngực mình, tựa như đang nâng một con bướm mềm mại trong tay, cẩn thận từng li từng tí. Đầu vai Kim Chung Đại có chút run rẩy, nhưng cảm giác được Kim Chung Nhân cũng không tiến tới thêm bước nào khác nên cũng ngoan ngoãn dựa vào người cậu ấy.
“ Chung đại ca, tôi thật sự rất thích anh.”
“Ừ, tôi biết.”
Đô Khánh Tú biết được tin tức Kim Chung Nhân đã thuyết phục được Kim Chung Đại rời khỏi Phổ Hải, thầm nghĩ những chuyện rối ren xoay quanh những người này cuối cùng cũng có thể nguôi ngoai. Cậu cũng hiếm khi thư thái được như vậy liền hướng lên trời vái mấy vái. Nhiệm vụ Ngô Thế Huân giao cho cậu cũng coi như đã hoàn tốt, Kim thiếu gia là người có lòng, có cậu ấy bầu bạn với Kim Chung Đại, Ngô Thế Huân nếu ở dưới suối vàng biết được, cũng có thể an giấc rồi.
Ba người lớn thu dọn, kiểm kê mọi thứ ở Phổ Hải, Kim Chung Đại lấy ly do thân thể mang bệnh không thể hát tiếp cũng đã nhận được sự đồng ý của quản lý Chu, hai bên coi như giải ước hòa bình. Duy chỉ có chuyện gia đình Kim Chung Nhân vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, Kim Chung Đại nhiều lần khuyên nhủ Kim Chung Nhân nhận sai với Kim lão gia để hai người đừng chiến tranh lạnh nữa, nhưng Kim Chung Nhân vô cùng cố chấp nhất định không muốn nghe theo.
Mãi cho đến trước khi đi một ngày, Kim Chung Nhân mới lên đường về Kim phủ.
Lão quản gia nhìn thấy Kim Chung Nhân, mửng rỡ vội đi báo tin cho Kim lão gia. Có phần nhạy bén, Kim Chung Nhân cảm thấy trong nhà có gì đó không ổn, chẳng lẽ giống như lời Lý Thái Dân nói, Kim lão đầu lớn tuổi nên làm ăn bị người ta lừa gạt hay sao?
“Mày còn quay về đây làm gì?” Vốn tưởng rằng đã qua lâu như vậy, cảm xúc của Kim lão gia đã dịu đi, nhưng nhìn thấy đứa con lâu ngày không gặp, ông vẫn tỏ ra phẫn nộ như trước.
“Ha ha, con tới để chào ba một tiếng, con phải đi rồi. Rời khỏi Phổ Hải, xin ngài hãy giữ gìn sức khỏe.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Kim lão gia cứng lại, sau đó vẫn là tức giận, không chịu bỏ qua, “Cút cút đi, mày cút đi càng xa càng tốt, đừng đứng trước mặt làm chướng mắt ta.”
Kim Chung Nhân vô cùng tức giận, cha ruột cũng sẽ không chỉ vì chuyện tình cảm của con cái mà nói mấy lời tàn nhẫn với cậu như vậy, Lão Kim đầu giống như bị trúng tà vậy, “Con thấy ngài càng lớn càng hồ đồ rồi, chê con chướng mắt thì con biến đi là được. Kim Chung Nhân con từ nay về sau không còn bất kỳ quan hệ nào với người của Kim gia nữa.”
Lão quản gia quýnh quáng vội chạy tới kéo Kim Chung Nhân, lại bị cậu giãy ra.
Một gia đình êm ấm, hôm nay lại náo loạn như vậy, đến cùng có thể oán trách ai? Trong căn phòng rộng lớn văng vẳng câu “không còn quan hệ” của Kim Chung Nhân, lão quản gia ôm ngực, lại lo lắng lão gia khó thở vội chạy đến đỡ ông ấy.
Không biết vì sao, Kim lão gia như vừa trút được một gánh nặng, đưa mắt nhìn Kim Chung Nhân đi xa.
Nhưng mà Kim Chung Nhân cũng không biết, lần từ biệt này chính là từ nay về sau sinh ly tử biệt.
Nhóm người Kim Chung Đại đi theo hướng Tây để về phía Nam, Đô Khánh Tú và Kim Chung Đại ngoại trừ Thịnh Kinh và Phổ Hải ra thì nơi khác đều không biết rõ, cũng may Kim Chung Nhân nói trước khi đi du học thì ông nội của cậu là nguời phương Nam, thường xuyên dẫn cậu đi khắp nơi du ngoạn. Thời tiết phía Nam ấm áp, cuộc sống sẽ dễ chịu thoải mái hơn phương Bắc nhiều. Mà bây giờ, phía Bắc và phía Đông cả nước đều đã bị ảnh hưởng bởi chiến sự, rất không an toàn. Kim Chung Nhân liền dẫn bọn họ đi về phía Nam. Nhưng do phân vân tuổi Tiểu Kiệt còn nhỏ, không chịu nổi chuyến đi dài bôn ba, gian lao, cuối cùng mọi người dừng chân tại một thị trấn nhỏ tên Thanh Trấn.
Điều khiến Kim Chung Nhân không ngờ tới là lộ trình mười mấy ngày trời này Lý Thái Dân cũng đi theo tới tận đây.
“Sao anh lại tới đây?” trong lòng Kim Chung Nhân luôn coi người đàn ông này như huynh trưởng nên vô cùng cảm kích mặc dù lập trường bất đồng. Lý Thái Dân cũng vẫn như trước, không cùng cậu mỗi người một ngả.
“Là Lão gia phái anh tới coi cậu đi nơi nào.” Lý Thái Dân lấy từ trong xe ra một cái hộp giao cho Kim Chung Nhân, nhẹ nhàng nói, “Thiếu gia xác định muốn ở lại thị trấn nhỏ này không trở về nữa sao?”
“Đây là cái gì?” Kim Chung Nhân hơi khó hiểu, bưng lấy hộp gỗ hoa lê được chạm trỗ tinh xảo bị khóa lại, có phần ngờ vực.
“Đây là Lão gia căn dặn anh giao cho cậu, nếu sau này cuộc sống không ổn thì mở ra là được. Lão gia cũng không không phải lòng dạ sắt đá, chỉ là không quen biểu đạt tình cảm của mình thôi. Thiếu gia, cậu đừng để bụng, cho dù sống an ổn ở đây cũng nên nhớ ông ấy đã già rồi, thường xuyên về thăm ông ấy một chút.”
Kim Chung Nhân thoáng chốc không biết phải làm sao đáp lại. Dừng một chút mới từ từ ngẩn mặt lên nhìn Lý Thái Dân rồi nói, “Thay em chăm sóc cho ông ấy, em sẽ trở về mà. Dĩ nhiên, em cũng sẽ sống rất tốt. Các người cứ yên tâm.”
Chỉ là hết thảy lời hay ý đẹp đều nhạt nhòa khi đối diện với cái chết, Kim Chung Nhân tuổi trẻ nông nỗi cũng vô lực vãn hồi kết cục bị thảm đã định về sau.
Khi đó, cậu ngây thơ cho rằng, chỉ cần cậu muốn cậu sẽ làm, kết cục nhất định đều sẽ tốt đẹp. Nhưng hiện thực quá phức tạp, thời đại của bọn họ quá nhiều sóng gió. Một Tiểu thiếu gia vừa du học trở về, đồng thời luôn sống trong một trạng thái lý tưởng, vẫn còn chưa đủ để gánh vác những gánh nặng khi đất trời sụp đổ sau này.
“Chung Đại à, tôi thấy trấn này tuy nhỏ nhưng cũng là nơi nhiều người qua lại. Chúng ta mở một quán trọ ở đây đi.” Kim Chung Nhân qua quan sát tình hình nơi đây, đang cùng bàn bạc dự định về sau với Kim Chung Đại và Đô Khánh Tú.
“Cũng được đó, khả năng nấu nướng của A Tú không tệ, nếu kinh doanh quán trọ có thể cung cấp bữa ăn cho khách trọ cũng tốt, Chung Nhân cậu ở nước ngoài có nhiều kiến thức, chuyện quản lý chắc không thành vấn đề. Tôi cái gì cũng không thể hỗ trợ hai người rồi.” vào thời điểm này, Kim Chung Đại mới ý thức được, nhiều năm như vậy, bản thân ngoài việc hát Hí khúc thì cái gì cũng không biết, nếu không cũng có thể giúp san sẻ bớt gánh nặng.
“Anh chăm sóc Tiểu Kiệt là tốt rồi, nó lớn thêm chút nữa cũng phải đi học, nếu quán trọ khai trương, trong nhà cũng không có ai có thể chăm sóc nó được, vẫn phải dựa vào anh thôi.”
Kim Chung Đại đột nhiên thẹn đến đỏ mặt, lời này của Kim Chung Nhân khiến cậu giống như người phụ nữ đã được gả đi, ở nhà giúp chồng dạy con. Đô Khánh Tú thấy quan hệ hai người ngày càng thân thiết, trong lòng cũng vui mừng. Trạng thái của Kim Chung Đại đã tốt hơn trước nhiều, cuộc sống hôm nay đối với cậu không phải là lựa chọn không tốt.
Chuẩn bị ước chừng ba bốn tháng, quán trọ của họ cũng đã thu xếp xong, cuối cùng cũng khai trương. Cuộc sống ở Thanh Trấn cũng coi như bước vào quỹ đạo, ba người ở chung càng ngày càng hòa hợp.
Thực ra, Kim Chung Đại cũng không rảnh rỗi, về sau việc kinh doanh quán trọ tốt lên cậu cũng trực tiếp ở đó hỗ trợ. Không riêng gì người qua đường, mấy tiểu cô nương trên thị trấn cũng thích tới sảnh trà ở quá họ ngồi một chút, nhân tiện ngắm ba lão bản tuấn tú đến từ thành phố này. Kim Chung Đại cảm thấy thời gian này trôi qua thư thái hơn trước nhiều, những năm thàng trước đây dùng tiếng hát để mua vui chuốc cười cho kẻ khác, thậm chí còn bán cả thân thể quả thực là cây kim đâm vào người, khiến cậu đứng ngồi không yên, mà hôm nay ở trong một trấn nhỏ đơn sơ, cậu lại có thể tìm được những niềm vui chân thật, giản đơn nhất trong cuộc sống.
Những phụ lão hương thân ở đây rất nhiệt tình, bình thường những ông chủ sạp hàng, cửa tiệm chung quanh thường xuyên tặng họ chút đồ ăn. Còn nếu vào ngày mưa, những người bán hàng ven đường không có chỗ trú mưa, bọn họ cũng sẽ nhiệt tình cho những người đó vào quán ngồi một chút.
Thế nhưng khi tất cả bọn họ đang cho rằng hạnh phúc đã bắt đầu thì tin dữ lần nữa truyền tới.Kim Chung Nhân hoàn toàn không thể tin được. Kim Gia, sụp đổ.
Nếu như không phải nhìn thấy một gã ăn mày què chân, cả người vô cùng dơ bẩn đứng trước quán trọ xin bố thí, Kim Chung Nhân sẽ không phát hiện đó là người thợ tỉa hoa họ Giang làm việc ở nhà cậu lúc trước.
“Thiếu, Thiếu gia.” người thợ tỉa hỏ họ Giang khóc không thành tiếng, che mặt nghẹn ngào, “Kim Gia không còn nữa, Lão gia bị phát hiện làm việc với Đảng ngầm nên bị xử bắn tại chỗ rồi.”
Cái gì?
Đảng ngầm?
Kim Chung Nhân cảm thấy như sét đánh ngang tai, đôi mắt trừng lớn vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc.Kim Chung Đại thấy Kim Chung Nhân đang nói chuyện với một gã ăn mày nhưng sắc mặt có vẻ không ổn liền vội tiến tới hỏi thăm.
“Chung Nhân, sao vậy?”
Đối phương không đáp lại Kim Chung Đại, trái lại còn bày ra một bộ dáng cuồng nộ, hùng hổ đến dọa người đặt câu hỏi với gã ăn mày, “Nói cho tôi biết, là ai đã làm? Là ai?”
“Là... Là một sĩ quan họ Phác.”