Đời người, luôn có một số việc không cách nào dừng lại được.
Càng nghĩ càng thấy người trước mặt ta đây vốn chỉ là một kẻ điên mà thôi, ta sao lại so đo với kẻ điên làm chi?
Hắn đang nhìn ta chăm chú, máu vẫn không ngừng chảy ra. Nếu trước mặt ta là một phàm nhân, hắn nhất định đã chết rồi; nếu ta cứ trơ mắt nhìn thì hắn cũng nhất định sẽ chết.
Nhưng mọi việc luôn có lúc ngoài ý muốn. Vì vậy, khi kẻ điên nói xong câu nói kia ta đã hoàn toàn buông bỏ!
Có đúng không?
Có kỳ quái không?
Một phút trước ta còn khăng khăng muốn giết hắn, phút sau ta đã muốn cứu người!
Ta thu hồi kiếm, hỏi hắn: “Ở đây còn ai khác không?”
Hắn không đáp, chỉ im lặng ôm ta. Trong lòng ta bỗng sinh ra một cảm giác mỏi mệt khó hiểu, ta không biết đó là gì, chỉ biết bản thân chưa từng mệt đến vậy, không muốn cử động, không muốn ngủ, không muốn ăn cơm, cũng không muốn ăn vải.
Ta thở dài, hỏi hắn: “Ngươi thật sự muốn chết?”
“Nếu nàng muốn ta chết, sao lại không thể?” Hắn ôm ta cười khẽ, ngữ điệu không hề sợ hãi. Ta cảm thấy tiên quang của hắn đang mờ dần, không biết sao tim giống như bị kim đâm. Trong đầu luôn có hai từ, đừng, đừng.
Ma xui quỷ khiến ta vươn tay, từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ cho hắn.
Đó là thuốc A Hiên cho ta.
A Hiên thường nói với ta, trên trời dưới đất, nếu muốn bàn về người chế thuốc giỏi nhất, thiên hạ không ai có thể so với hắn.
Khi hắn nói vậy, đắc ý dào dạt như muốn bay lên chín tầng mây. Ta nghĩ đến dáng vẻ của hắn mà mũi không hỏi đau xót. Mở bình ra, đưa cho Bách Lý Quân Hoa: “Ngươi uống đi. Ta cứu ngươi, ngươi phải thả ta về.”
“Tiếu Nhi…” Nghe ta nói, hắn cười thật tươi nhưng trong mắt lại lưu chuyển thứ ánh sáng lạnh lẽo. Hắn gắt gao siết chặt tay, bàn tay lạnh như hàn ngọc, ta run bắn người nhưng hắn lại cười ha hả, nói với ta: “Nàng đã quên ta! Nàng đúng là đã quên tất cả…Tiếu Nhi, Tiếu Nhi, sao nàng có thể quên ta!”
Ta quay đầu đi, thấp giọng nói: “Ngươi là ai, dựa vào đâu mà muốn ta phải nhớ ngươi? Nếu là người quan trọng, sao ta có thể quên được? Cứ dùng dằng dây dưa như vậy ngươi không thấy chán sao?”
Ta nói xong, đối phương lại chẳng có phản ứng gì, sau một lúc lâu, hắn đột nhiên đoạt lấy thuốc trong tay ta, uống một lèo. Ta kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, lại thấy hắn đang điên cuồng cười như si ma: “Người không liên quan? Haha…vậy nàng chắc đã quên, chẳng phải nhân sinh đều là những người không liên quan đó sao? Không sao…Không sao…Tiếu Nhi, ” hắn lại ôm ta vào lòng: “Ta sẽ khiến nàng nhớ lại, đừng sợ!”
“Ta không sợ!” Ta chống tay đẩy hắn ra, hắn lại ôm ta chặt hơn. Ta cuối cùng cũng tức giận, nhịn không được gắt lên: “Bây giờ ta cũng rất tốt, ngươi đừng có kiếm chuyện nữa được không?”
“Ta không thích nghe nàng nói như vậy.” Hắn nhẹ giọng thở dài: “Nàng không biết gì, nên không thể quyết định được gì cả.”
Dứt lời, hắn ngoắc người bên cạnh, gọi: “Hạ Thiển!”
Tiếp theo, một tiên tỳ cử chỉ cung kính đi ra. Tiên tỳ kia cũng thật kỳ quái, vừa nhìn thấy ta liền cắn chặt môi dưới, chòng chọc nhìn ta, một vẻ muốn nói lại thôi.
Bách Lý Quân Hoa nhìn nàng gật đầu, nàng vươn tay, đột nhiên nắm lấy thần mạch ở cổ tay ta, sau liền hô lên một tiếng, không biết từ đâu một nhóm người từ từ bước tới, kẻ thì vây quanh Bách Lý Quân Hoa, kẻ thì liên tục hỏi chuyện ta, tựa như cảnh tượng tranh chấp vừa rồi của chúng ta chỉ là một trò khôi hài, lúc này lại đối đãi nhau theo nghi thức khách chủ.
Sau một hồi, Bách Lý Quân Hoa đi dưỡng thương, còn ta ở lại rừng lan đào kia.
Nơi ta ở cũng rất hợp với sở thích của ta, dưới hiên treo đầy chuông gió, dưới mỗi chuông gió là một tờ giấy. Ta tùy tiện lật một tờ ra nhìn, trên mặt là nét chữ thanh tú đoan chính:
‘Nàng lại rời nhà không thấy, trái tim ta khắc khoải, vọng ngóng nàng về.’
Xem thời gian, đã là trăm năm trước. Một tờ giấy cả trăm năm tuổi mà vẫn có thể được bảo tồn tốt như thế dưới mái hiên này, ta liền biết chủ nhân căn phòng này coi trọng tờ giấy đó cỡ nào.
Ta không nhịn được xem từng tờ từng tờ, phát hiện trên giấy toàn bộ đều viết những lời rất bình dị.
‘Mười mẫu trải dài, độc một loại vải, khi chúng sinh hoa kết quả, nàng sẽ trở về.’
‘Đêm khuya bức bối trong viện, chợt nhớ đến nét cười của nàng, trằn trọc băn khoan, mãi chẳng ngủ được.’
‘Nay gặp lại cố nhân, thấy hài tử của hắn, thật vui mừng! Nếu chúng ta có hài tử, nó cũng sẽ tuấn tuệ, thông minh, ham học hỏi. Thiên địa mịt mờ, nàng đang ở nơi nào?”
“Từ Bắc Hải trở về, đêm gặp ác mộng, thấy ta cầm kiếm đả thương nàng, nàng hôi phi yên diệt trước mắt ta. Tỉnh mộng còn kinh hãi, Bồng Lai đảo trắng đêm đèn đuốc sáng trưng.”
…
Ta xem rất lâu, đến lúc mắt trở nên đau nhức. Theo sau ta là Hạ Thiển, nhìn thấy ta cầm những tờ giấy đó, nàng đột nhiên mở miệng: “Từ đó về sau, Bồng Lai đảo không ngừng đốt đèn, mỗi đêm đèn đóm sáng rỡ. Đảo chủ chưa bao giờ dám ngủ, có đôi khi thật sự không chịu được, ngủ thiếp đi nhưng cũng sẽ gặp ác mộng mà tỉnh lại, cứ thế ngày qua ngày.”
“Ừm…hắn thật đáng thương!” Ta ngượng ngùng cười, chỉ có thể gật đầu, tùy ý nói một câu. Hạ Thiển mắt bỗng đỏ ửng, nàng đột nhiên kéo ta, vội vội vàng vàng đến phía sau, ta nhìn thấy, nơi đó cũng treo chuông gió. Không nhiều, chỉ duy độc một cái ở trong gió đinh linh rung động.
Ta trầm ngâm nhìn chuông gió này, trực giác mách bảo không ổn, muốn xoay người chạy đi lại bị Hạ Thiển nắm chặt tay, ngón tay vừa động, tờ giấy liền bay vào tay nàng. Nàng cầm tờ giấy, ngồi xuống đưa cho ta xem.
Ta không tự chủ liếc mắt nhìn qua, trên đó là nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, lời lẽ loạn thất bát tao, vừa nhìn đã biết không phải do cùng một người viết.
“Đêm nay chàng đã nói những lời kỳ quái. Ta biết chàng đang nói đến chuyện cũ, nhưng ta lại không nhớ được. Ta thường xuyên nghĩ, có phải chàng đã nhận lầm người rồi không, nhưng rồi ta lại nghĩ, chuyện tình cảm, vì cớ gì phải băn khoăn nhiều? Nếu chàng nhận lầm người, lúc này ta sẽ giả như không biết không hiểu, để có thể trầm mê trong cơn mơ này thêm chút nữa, cần gì phải tự mình chuốc khổ?”
“Nhân thế phù hoa, ta thường nghĩ, chàng và ta, đoạn tình này rốt cục là thế nào? Ta yêu chàng nhưng có nhất thiết chàng phải yêu lại ta? Nếu nhìn không thấu, cần gì phải nhìn nữa?”
“Hôm nay chàng cùng ta đi ngắm phong lan, ta thấy bên trong có nguyệt u lan, liền rõ ràng hết thảy. Kỳ thật, chẳng ai hay biết rằng trong tất cả các loại lan, ta hận nhất nguyệt u lan. Ám nguyệt u lan không sống được, người ta đành tìm loại lan này thay thế, lâu ngày, ám nguyệt u lan cũng thật sự trở nên hiếm hoi, chàng nói sao ta không buồn phiền cho được?”
“Hôm nay ăn rất nhiều vải, chảy máu mũi, thế mà chàng lại mời được Dược Quân đến, ta sợ Mặc Tử Dạ sẽ giết ta mất. Nếu không có Bồng Lai đảo của chàng che chở, ta có khi lại đến xương cốt cũng chẳng còn. Chàng thật ác độc, nhưng ta lại cam tâm tình nguyện.”
Ta si ngốc xem đến hết, cuối cùng cũng thấy được.
Thấy không phải lỗi của chữ, mà là dấu chu sa đỏ sẫm. Màu sắc còn đậm hơn chu sa bình thường, ta mờ mịt. Hạ Thiển khẽ thở hắt ra, chậm rãi nói: “Đây là tờ giấy cuối cùng của thượng thần…Ngày ấy, tờ giấy cùng cái chuông gió này từ Ma giới phiêu diêu vạn dặm bay đến, sau đó được giữ lại ở đây…Cái này…có lẽ là huyết thư của thượng thần.”
Ta cầm một tờ giấy, đó là tờ duy nhất có lời văn nho nhã.
Trên viết:
Đừng tìm ta, đừng tìm ta, đôi bên hãy quên nhau thôi!
Gió lạnh thổi đến, chuông gió trong sân leng keng lay động, ta nhắm mắt, khẽ thở hắt một hơi dài.
Hết PN 5