Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Chương 1: Chương 1




Phượng Âm đứng trước Đài Luân Hồi với vẻ mặt ngưng trọng đầy hồi hộp.

Bên cạnh là phu nhân đảo chủ Bồng Lai đảo kiêm Tư chủ U Minh Phủ đã mọc cánh phi thăng thành thượng thần từ lâu - Diệp Tiếu - đang tiến đến vỗ vai nàng trấn an, nói một cách đầy thâm ý: “Đừng do dự nữa, nhảy đi, ngươi cũng có phải lần đầu đâu.”

Phượng Âm xoay đầu lại, hiếm khi nghiêm túc chỉ vào cái thứ đang tỏa sáng lấp lánh…ờ…tạm gọi là ‘hố’ gì đó mà hỏi: “Các ngươi có chắc đây là Đài Luân Hồi chứ không phải miệng núi lửa?”

Giản Hề Thiên quân xông lên gật đầu: “Chắc, ta lấy đầu của Thiên đế Mặc Tử Dạ ra đánh cuộc với ngươi, đây khẳng định là Đài Luân Hồi.”

Phượng Âm nhíu mày, liếc Giản Hề một cái hoàn toàn không tín nhiệm, lại trượt đến cạnh Đại Miêu Tiên quân nãy giờ không nói gì, thành khẩn nói : “Đại Miêu, ta chỉ tin có mình ngươi thôi!”

Đại Miêu luôn luôn đáng tin gật đầu: “Cứ tin ở ta, ngươi có thể nhảy!”

Phượng Âm ngước mắt nhìn trời, lòng đầy đau thương.

Kể ra, đối với một thần tiên sống hơn mười vạn năm vẫn chỉ là một thượng tiên mà nói, chỉ một lần nhảy xuống Đài Luân Hồi mà đã băn khoăn lo nghĩ thế này, hoàn toàn không phải do nàng làm ra vẻ, mà là nàng phải xác định khẳng định cho chắc chắn mới có thể đảm bảo cho số kiếp ‘tuyệt đối không có sai lầm’ của nàng sắp tới.

Phượng Âm nay đã tròn mười ba vạn tuổi, thân là Đế quân Phượng tộc mà lại chỉ là một thượng tiên, chuyện này cũng chẳng phải ngẫu nhiên. Nhớ lại tám vạn năm trước, lúc đó nàng vừa tròn năm vạn tuổi, vừa đúng lúc đại chiến thần ma kết thúc. Nàng lúc ấy đang ở chiến trường, đột nhiên có người vội vàng quýnh quáng chạy lại nói với nàng: “Đế quân, kiếp số phi thăng của người đã đến, nhanh đi lịch kiếp đi!!!”

Thần tiên phi thăng cần cơ duyên, nàng cuối cùng cũng chờ được cơ duyên này, sao không vui sướng cho được? Thế nhưng khi đó tất cả mọi người đều đang ra trận, Đài Luân Hồi chẳng ai canh giữ, vì thế Tỏa tiên thủy dùng để xuống trần làm gì có, nàng thật sự không biết làm sao. Cũng may, tiểu tiên này rất hiểu chuyện, thấy nàng lúng túng thì khảng khái nói: “Đế quân đừng lo, Tỏa tiên thủy tiểu tiên có mang cho Đế quân đây, Đế quân chỉ cần thẳng hướng bắc đến Đài Luân Hồi rồi tự động hạ giới là được.”

Chuyện vốn vô cùng đơn giản, vì thế Phượng Âm hí ha hí hửng uống xong Tỏa tiên thủy rồi hóa thành Phượng Hoàng bay về phía nam (tác giả: “Vâng, bạn không lầm đâu, nàng bay về phía nam đấy ạ!!!”), bay một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy được một ngọn núi có cái ‘hố tiên’ trên đỉnh, tuy có xấu xí nhưng đúng là có khí tức tiên gia. Vì thế nàng vui mừng kêu một tiếng, nhắm mắt cắm đầu lao thẳng xuống.

Sau đó là quá trình rơi tự do.

Sau đó nữa, nàng cảm thấy có từng đợt khí nóng phả vào mặt, lúc ấy nàng còn nghĩ, Đài Luân Hồi nóng thật…

Nhưng chờ đến khi trong không khí lan tỏa thứ mùi quen thuộc, nàng không thể không mở mắt ra, rồi, nham thạch nóng chảy đang gần trong gang tấc!!!

Nàng sợ tới mức niệm chú vọt về sau ba trượng, nhưng nàng đã quên, vừa mới uống Tỏa tiên thủy, tiên lực của nàng đã bị phong bế. Vì thế sau ba trượng nàng bị dừng lại, rồi tiếp tục lao thẳng xuống lòng nham thạch đang sục sôi.

Người ta thường nói Phượng Hoàng tắm lửa mà bất tử.

Điều này là thật nhưng dù có là bất tử cũng sẽ tàn tạ mất thôi. Bởi đó, giữa dòng nham thạch nóng nàng đau khổ vùng vẫy hòng vỗ cánh bay lên trời.

Nhưng phía sau, một con chim đen thùi đã vọt tới trước mặt nàng đón được nàng trong giây phút sắp chìm xuống nham thạch!

Nàng ngẩng đầu đang định nổi trận lôi đình mắng đối phương, kết quả đối phương bỗng dùng mỏ gắp cổ nàng, ngậm vào rồi đáp xuống một tảng đá.

Mặt nàng đen như đáy nồi.

Nàng đường đường là Đế quân Phượng tộc, thế mà lại bị con chim đen xì này ngậm vào mỏ?

Nhưng đối phương cũng rất an phận, đặt nàng xuống tảng đá xong thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không nói không rằng.

Nàng đang muốn mắng vài câu thì chợt nghe có tiếng huyên náo cùng tiếng chửi rủa ồn ào, sau đó có đoàn quân Ma tộc chạy qua miệng núi lửa.

Nàng sợ đến run người, giờ ngay cả cái vũng nham thạch nhỏ xíu này nàng còn không bay ra được, nếu bị phát hiện thì chắc sẽ được đem hầm canh quá.

Nhưng kỳ quái là, con chim bên cạnh nàng đây cũng run rẩy. Phượng Âm buồn bực, ta là thần tiên, ta là thần tiên tiếng tăm lừng lẫy trên thiên đình, ta thấy ma tộc mà run thì còn hiểu được, con chim như ngươi run rẩy cái nỗi gì?

Nhưng chốc lát nàng đã hiểu ra.

Sau khi đoàn quân Ma tộc càn quét qua rồi rời khỏi, Hắc Điểu này bỗng giũ lông, đắc ý vênh váo nói với nàng: “Được Bản nguyên quân cứu là hồng phúc cho con quạ đen ngươi rồi đấy!” (ảnh run vì cười đấy mờ)

Phượng Âm lúc ấy thiếu chút búng ra máu, há mồm gào lên: “Cứu bản Đế quân là phúc khí của ngươi thì có!”

Hắc Điểu thoáng kinh hoảng nhìn nàng. Đúng, là kinh hoảng!

Giữa lúc Phượng Âm đang tự hào về thân phận Đế quân Phượng tộc thì đối phương vỗ vỗ cánh, tiếc hận nói : “Nhìn ngươi tu vi cũng không cao, tuổi còn trẻ mà ngu si hoang tưởng, thật đáng thương thay!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.