Phù Sinh Mộng

Chương 6: Chương 6: Thượng Quan Thu Nguyệt




Mĩ nữ váy trắng cười mỉm một cái, đoạn thân thiết quay ra nhìn ta, khẽ nhún người. Không biết Thu Nguyệt có thể ngồi ở đây cùng đàm đạo với hai vị được không?

Ta còn chưa kịp phản ứng gì, tên oan gia ngồi bên cạnh đã giãy nảy lên như đỉa phải vôi: Thượng Quan tiểu thư quá lời rồi. Ai cũng biết tiểu thư đại diện cho cả gia tộc Thượng Quan đến chúc thọ Niên lão gia, mà chỗ này của bọn ta lại cách xa với bàn của ngài ấy quá. Tiểu thư ngồi đây có hơi thiệt thòi đó.

Ta khẽ thở dài, tên này nói cái gì vậy, không biết từ chối con gái nhà người ta giữa chốn đông người là không phải phép sao? Quả nhiên gương mặt của mĩ nữ có hơi sầm xuống, ta vội vàng nói: Không sao đâu. Cô nương, mời ngồi!

Tức thì mĩ nữ liền tặng cho ta một nụ cười rực rỡ như gió xuân rồi nhẹ nhàng khoan thai ngồi xuống. Còn tên áo đỏ bên cạnh thì khẽ liếc ta một cái ra chiều ấm ức lắm. Ta chẳng buồn đáp lại.

Tiểu nữ là Thượng Quan Thu Nguyệt, không biết quý danh của cô nương là gì?

À, thì ra mĩ nữ là đại tiểu thư của gia tộc lớn thứ hai trong kinh thành. Ta cũng vui vẻ tiếp lời :Thì ra là Thượng Quan tiểu thư. Tại hạ là Phượng Cơ của Uỷ Vũ Sơn.

Cô là đệ tử của Thanh Tâm lão nhân? Áo đỏ nhìn ta đầy ngạc nhiên. Ta nghe nói nữ đệ tử duy nhất của ông ấy là một bé gái mới 9 tuổi thôi mà?

Thế chắc công tử nghe người ta nói cái này từ mười năm trước rồi.

Bối Bối bên cạnh ta cười phì một cái, đoạn ghé vào tai ta thầm thì: Cái vị Tiêu công tử này thú vị đó

Mĩ nữ, à không phải gọi là Thượng Quan Thu Nguyệt mới đúng, lúc này mới thôi quan sát ta, bèn hỏi:Thu Nguyệt có điều này vẫn thắc mắc trong lòng, không biết Phượng cô nương có tiện giải đáp cho ta không?

Thượng Quan tiểu thư mời nói.

Chả là vừa nãy ngoài cổng ta thấy Phượng cô nương nói chuyện với Hắc Vũ. Phải chăng cô nương quen biết với Trác ca ca?

Lại là chuyện liên quan đến cái người bí ẩn kia, chả lẽ lại bảo ta đã từng cho hắn một cái tát vì tội phi lễ với ta? Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt ta vẫn nhìn Thượng Quan Thu Nguyệt với ánh mắt khó hiểu:Thiếu niên ngoài cổng vừa nãy là nhận nhầm người thôi. Còn không biết Trác ca ca mà tiểu thư nói là ai?

Thượng Quan Thu Nguyệt vẫn nhìn ta chằm chằm đầy dò xét khiến ta hơi khó chịu, biết vậy lúc tên ao đỏ đuổi người ta cứ im lặng là được rồi, mất công xen vào làm gì. Nàng ta khẽ nhấp một ngụm trà, lại trở về thái độ hảo hữu như ban đầu:Cô nương không biết thì tốt rồi.

Bầu không khí liền rơi vào trầm mặc.

Hốt nhiên, một tên người hầu hớt hải chạy vào, quỳ sụp xuống mếu máo:Lão thái gia, nhị...nhị lão gia không xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.