Vầng dương đã lặn xuống dưới đường chân trời, chân mây chỉ còn sót lại một vệt đỏ rơi rớt. Cái nóng thiêu đốt ban ngày đã tan gần hết, gió đêm vừa thổi, lại mang đến chút ớn lạnh sởn da gà.
Đào Ngang đứng trên đám đất bùn bên ngoài khu nhà, nhìn đồng hồ, lúc này đã là bảy giờ mười phút tối, còn một chốc nữa trời mới tối hẳn. Anh băn khoăn nếu mình đi nhanh hơn chút nữa, liệu có thể ra khỏi thôn Tiểu Hà trước khi trời tối, tới huyện lị bắt chuyến xe cuối quay về thành phố hay không.
Đang định cất bước, rừng trúc bên cạnh chợt vọng ra một tràng những tiếng lào xào gấp gáp, dường như trong đó có người đang vội vã đi nhanh mà va vào cành trúc. Cùng lúc đó, một cái bóng trắng toát xuất hiện lờ mờ bên rìa tầm nhìn của anh.
Đào Ngang quay phắt sang nhìn về phía rừng trúc, quả nhiên trông thấy một cái bóng trắng vút qua, chớp mắt đã chìm nghỉm trong rừng trúc rậm rì.
- Ai? - Đào Ngang vô thức quát lên một tiếng, lập tức chạy vào rừng trúc đuổi theo.
Những thân trúc đan xen chằng chịt đã biến cái thế giới trước mặt Đào Ngang thành một mê cung. Anh vừa gạt những lá trúc rủ xuống che khuất tầm nhìn, vừa đuổi theo phương hướng trong trực giác. Bước chân vội vã giẫm lên con đường mòn phủ đầy sỏi đá và lá rụng, liên tục phát ra những tiếng lạo xạo, nghe hết sức chối tai trong thôn làng tĩnh mịch.
Mức độ rộng lớn của rừng trúc đã vượt khỏi sức tưởng tượng của Đào Ngang. Anh cứ thế đuổi cho đến tận một con đường núi rộng hơn con đường mòn vừa đi qua chút ít, nhìn về đằng trước, cái bóng trắng dường như lại vụt hiện lên. Anh lập tức chạy một mạch theo con đường núi, cho tới trước một khe núi lởm chởm đá tảng, anh bỗng đột ngột dừng bước.
Trên một tảng đá lớn cách anh chưa đầy vài mét, viện trưởng đang thảnh thơi ngồi đọc báo.
Nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Đào Ngang, ông ta bỏ tờ báo xuống, đẩy gọng kính lên theo thói quen, xoay nghiêng mặt sang cười cười với Đào Ngang.
- Cậu Đào, không khí nơi này trong lành hơn ở thành phố nhiều, phải không?
- Ha ha, làm phiền ông phải đích thân bám theo tôi, thật ngại quá đi mất! - Đào Ngang cười, án binh bất động.
Viện trưởng bỏ kính xuống, nhìn ngắm phong cảnh phía trước, nói:
- Mười lăm năm không trở lại nơi này, vẫn không có gì đổi khác.
- Phong cảnh không đổi, lòng người khác xưa. - Đào Ngang không hề sợ hãi, bước tới bên cạnh ông ta, thu lại nụ cười, lạnh lùng nói - Cho dù ông không tới tìm tôi, tôi cũng sẽ tới tìm ông, Trịnh Trực!
Viện trưởng nhìn anh, ánh mắt không có lấy mảy may kinh ngạc, vẫn giống hệt như trước, một vị trưởng bối hiền từ và thông tuệ nhất mực, mỉm cười với Đào Ngang.
- Giao đôi cánh của ma ong ra đây! - Đào Ngang đi thẳng vào đề, chìa tay ra trước mặt viện trưởng - Đó không phải là thứ thuộc về ông!
- Giao cho cậu? - Viện trưởng hỏi ngược lại.
- Đúng! - Đào Ngang dứt khoát.
- Tại sao cậu lại khẳng định đôi cánh ấy ở chỗ tôi? Đã mười bảy năm trôi qua rồi! - Nụ cười của viện trưởng dần dần biến mất. Ông ta đứng dậy, quan sát Đào Ngang với ánh mắt lạnh lùng - Cậu có quan hệ gì với người thợ săn mười bảy năm về trước?
- Tôi không ngu ngốc như ông tưởng đâu. Ông nghĩ rằng tôi không hề hay biết chân tướng của chuyện xảy ra mười bảy năm về trước ư? - Đào Ngang cười nhạt - Trong cái buổi chạng vạng mưa gió mịt mùng, mười bảy năm về trước, ông bế đứa con gái đang mắc bệnh nặng đi cấp cứu ở bệnh viện tại huyện lỵ, kết quả là trượt chân trên đường núi lầy lội, ngã lăn xuống khe núi, sau khi định thần lại mới phát hiện ra con gái mình… Ninh Nhi, đã tắt thở.
Viện trưởng đột nhiên mím chặt môi, vò nát tờ báo đang cầm trong tay, móng tay bấm thủng cả tờ báo.
- Lúc này, một con yêu quái đang bị thợ săn truy sát, chính là ma ong, rơi từ trên không trung xuống, trốn vào cơ thể của con gái ông để lánh nạn, ông lại lầm tưởng là con gái mình sống lại. Khi người thợ săn đuổi tới muốn giết chết ma ong, ông đã liều mạng ngăn cản. Thợ săn thấy ông một lòng bảo vệ con gái, đã động lòng trắc ẩn, không nhẫn tâm hủy hoại hy vọng của ông, nhưng ông ta lại e sợ con ma ong nghe đồn hay hãm hại con người sẽ gây bất lợi cho ông, nên đã dùng con dao găm Kim Tịnh của mình cắt đứt đôi cánh của ma ong và giao cho ông. Có được đôi cánh này, khác nào nắm được thần chú vòng kim cô trong tay, chỉ cần bóp mạnh đôi cánh trong túi gấm, cơ thể của ma ong sẽ đau đớn đến không thể chịu nổi. Đồng thời, pháp lực của ma ong cũng nằm trong đôi cánh. Không có cánh, nó sẽ mất đi khả năng tự do bay lượn, và càng vì sợ hãi nỗi đau đớn khủng khiếp mà không bao giờ dám làm trái lại mệnh lệnh của người nắm giữ đôi cánh, và sẽ trở thành con rối mặc cho kẻ đó thao túng. - Đào Ngang bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn nhìn xoáy vào bộ mặt tái nhợt của viện trưởng - Có lẽ, ban đầu ông cũng không hề hay biết dụng ý thực sự của thợ săn khi giao chiếc túi gấm cho ông. Nhưng sau này, ông không chỉ phát hiện ra, mà còn lợi dụng thứ bảo bối tình cờ có được kia theo cách của riêng mình, phát huy tối đa tác dụng của nó! - Nói tới đây, lông mày anh dựng ngược, chỉ vào mặt viện trưởng, chất vấn - Gần mười năm nay, những cự phú và người nổi tiếng đã bí mật tới bệnh viện Vĩnh Phục chữa bệnh, ai cũng chết bất đắc kỳ tử sau khi chữa khỏi bệnh không lâu. Việc này, chắc chắn đều là nhờ phúc của ông, và… con ma ong bị ông thao túng!
Bàn tay viện trưởng bỗng nới lỏng, tờ báo bị gió cuốn lên, là là bay xuống khe núi. Ông ta ngước đôi mắt chốc lát đã vằn đầy tia máu, miễn cưỡng tỏ ra trấn tĩnh nhìn Đào Ngang, gượng gạo cười mà nói:
- Ha ha, chuyện của mười bảy năm trước, cậu nói ra cứ như đích thân cậu đã trải qua. - Ngay sau đó, ông lập tức đổi giọng, một vẻ khinh miệt và thỏa mãn đầy biến thái chưa thấy bao giờ lóe lên trong đáy mắt - Còn những kẻ được gọi là cự phú nổi tiếng kia, bọn chúng vốn dĩ đã phải chết, ta tặng thêm cho chúng nửa năm tuổi thọ, đã là ân huệ cực lớn rồi. Ha ha, bọn chúng cứ tưởng rằng, có tiền sẽ mua được mọi thứ. Thế nhưng, trong mắt ta, tiền của bọn chúng không thể mua được lương tâm và tính mạng cho chúng.
Nghe thấy vậy, Đào Ngang lại bước thêm một bước lại gần ông ta. Người đàn ông trung niên từng một thời phong độ phi phàm, lãnh đạo cả một bệnh viện, lúc này đột nhiên lại suy sụp và tuyệt vọng như một con thú cùng đường, Đào Ngang túm lấy cổ áo ông ta, hỏi dồn:
- Nói, sao ông lại biết được bí mật trên người ma ong, và còn biết lợi dụng nó?
Viện trưởng gắng sức gỡ đôi tay như hai gọng kìm của Đào Ngang ra, chỉnh lại cổ áo đã bị Đào Ngang nắm đến nhăn nhúm với vẻ mặt đờ lại, mắt nhìn xuống khe núi, như tự nói với mình:
- Hôm đó, sau khi ta đưa Ninh Nhi về nhà, mọi triệu chứng bệnh tật trên cơ thể nó đã biến mất, khiến ta sung sướng không kể xiết. Thế nhưng, một thời gian sau, ta phát hiện ra Ninh Nhi đã thay đổi hoàn toàn so với trước đây, cả ngày không nói không rằng, tới cả một tiếng bố cũng không chịu gọi. Đáng sợ nhất là, con bé liên tiếp hơn mười ngày trời không ăn không uống, song lại chẳng hề hấn gì. Hơn nữa, có một đêm, nó len lén vào phòng của ta, định ăn trộm chiếc túi gấm để trong tủ, nhưng không ngờ vừa cầm chiếc túi gấm lên, cơ thể nó đã bắn vọt ra xa, ngón tay bị bỏng đến đỏ tấy. Sau cơn hoảng hốt, ta mới nhớ ra, quái nhân áo đen ngoài việc đưa cho ta chiếc túi gấm, còn cho ta một chiếc khăn tay có viết chữ, nhưng vì trước đó ta quá xúc động, nên chưa hề mở nó ra xem. - Nói tới đây, ánh mắt của viện trưởng hấp háy không ngừng, giống như đang hồi tưởng lại những thứ không hề muốn nhớ.
- Trên khăn tay viết gì? - Đào Ngang truy hỏi.
- Con gái đã chết, ma ong nhập thân, nắm chặt đôi cánh, giữ được bình an. - Viện trưởng cười buồn bã - Lúc đó ta mới hiểu ra, người áo đen không hề hù dọa ta, đúng là ta đã gặp phải yêu quái. Hóa ra trên đời có loài yêu quái tên là ma ong. Thực sự, ta lúc đó vô cùng mâu thuẫn. Là một bác sĩ, nhìn thấy con gái mình chết đi rồi lại sống dậy, lý trí cho ta biết điều này là không thể. Cứ thế rất lâu sau, ta mới chấp nhận sự thực là con gái mình chỉ còn lại phần thân xác, Ninh Nhi trước mắt ta chỉ là một con yêu quái mượn xác hoàn hồn mà thôi.
- Ông không sợ hãi mà bỏ chạy ư? - Đào Ngang lạnh lùng nhìn ông ta.
Viện trưởng ôm đầu, đau khổ lắc mạnh:
- Ta đã từng nghĩ tới việc chạy trốn. Nhưng ta lại không thể bỏ được con bé. Tuy nó chỉ là yêu quái, nhưng thân thể của nó lại là đứa con gái mà ta yêu thương nhất. Ta đã không bỏ đi, làm như Ninh Nhi vẫn còn sống, ta cho nó ăn cơm, uống nước, dạy nó học chữ. Thế nhưng, ta đã cố gắng hết sức, mà nó vẫn không hề có phản ứng gì với những tình cảm ta đã bỏ ra, ánh mắt nó nhìn ta vẫn đầy sợ hãi, thậm chí là thù hằn. Cứ như vậy trong một năm ròng. Nó suốt ngày ở lỳ trong nhà, không chịu đi đâu. - Nói tới đây, trong mắt ông ta bỗng lóe lên những tia sáng khác thường - Một hôm, ta đi khám bệnh trở về, phát hiện ra những cây hoa dành dành đã chết héo từ lâu bên ngoài cửa sổ phòng Ninh Nhi đột nhiên sống lại, nở hoa đầy cành, tỏa hương ngào ngạt. Càng khiến ta kinh ngạc hơn nữa là khi bước vào trong phòng Ninh Nhi, ta phát hiện nó đang bế một con mèo con nô đùa. Mà đó là một con mèo vô chủ, mò vào nhà ta nửa đêm hôm trước, lúc đó miệng đã sùi bọt trắng đứng còn không vững, nhiều khả năng đã ăn nhầm bả chuột, không còn cách nào cứu chữa. Sáng sớm hôm đó, khi ta ra khỏi nhà, con mèo đã nằm thoi thóp dưới chân tường, với tình trạng đó, không thể cầm cự được tới quá buổi trưa.
- Nhưng khi ông trở về, phát hiện ra con mèo lại hoàn toàn vô sự, cứ như chưa hề bị trúng bả. - Khi nói câu này, nét mặt Đào Ngang không hề kinh ngạc, chỉ có vẻ nghiêm khắc nặng nề.
- Đúng vậy! - Viện trưởng gật đầu - Ta là một bác sĩ, những tri thức mà ta có được không thể nào giải thích cho hiện tượng mà ta nhìn thấy. Ta truy hỏi con bé, bắt nó nói cho ta biết sự thực. Ban đầu, nó không chịu hé răng nửa lời. Ta không còn cách nào khác, bèn lấy túi gấm ra, làm theo cách của người áo đen, bóp mạnh một cái. Nó lập tức ngã gục xuống đất, đau đớn đến toàn thân run rẩy, luôn miệng cầu xin ta dừng tay. Sau đó, nó mới kể với ta, nó là một thành viên trong yêu tộc ma ong, tên là Lưu Vũ. Ma ong, giống hệt như ong mật, có chiếc nọc có thể đốt người, chỉ khác ở chỗ nọc của chúng mọc trên ngón trỏ của bàn tay phải, có thể châm vào cơ thể sinh vật sống và tiêm chất độc vào. Nếu châm nọc vào cơ thể sống, sẽ khiến đối phương mất mạng trong tích tắc, nhưng nếu châm vào xác chết hoặc vật thể sắp chết, lại có tác dụng cải tử hoàn sinh. Tuy nhiên… - Viện trưởng bỗng nghiến chặt răng, không nói tiếp nữa.
- Tuy nhiên, những sinh vật được nọc độc của ma ong cải tử hoàn sinh, tính mạng sẽ không duy trì được bao lâu, sau một thời gian nhất định sẽ chết bất thình lình vì nội tạng suy kiệt, hơn nữa, bộ dạng lúc chết vô cùng khủng khiếp. - Đào Ngang giúp ông ta nói tiếp - Sau khi phát hiện ra bí mật này, ông còn tới nhà dân làng lấy trộm xác gia súc đã chết, bắt Lưu Vũ lần lượt chứng minh cho ông xem, cho tới khi ông hoàn toàn tin vào sự thần kỳ này. Sau đó, ông dẫn Lưu Vũ rời khỏi đây, mượn lấy khả năng đặc biệt của cô ấy, ép buộc cô ấy giúp ông giết chết những cự phú không tiếc tiền bạc để mong cứu vớt tính mạng, thỏa mãn cái tâm lý biến thái của ông!
- Không phải thế! Cậu hoàn toàn chẳng hiểu gì hết! - Viện trưởng đột nhiên nổi giận, đấm mạnh xuống tảng đá lớn, máu tươi tứa ra qua kẽ ngón tay - Bọn chúng đều đáng chết! Làm giàu bất nhân, ngấm ngầm làm ra những việc xấu xa bỉ ổi. Cái gã tỷ phú bất động sản họ Ngô kia, chỉ vì tiền mà bớt xén vật liệu xây dựng, trường học xây cho bọn trẻ trong huyện, trong tường không hề có cốt thép. Trong trận động đất bảy năm về trước, cả trường đổ sập, biết bao nhiêu đứa trẻ đã phải chết oan uổng! Còn cả cái tên Hà Vạn Niên kia nữa, bản tính háo sắc, ngay cả đứa bé mới mười lăm tuổi cũng không chịu buông tha. Ha ha, lẽ nào bọn chúng đều không đáng chết? Ta nhìn thấu tâm lý sợ chết của đám người cặn bã ấy, nên quyết định dùng khả năng đặc biệt của Lưu Vũ, làm chút việc tốt cho đời. - Trên mặt viện trưởng bỗng lộ ra vẻ đắc ý - Mười lăm năm trước, ta biết chúng ta không thể tiếp tục ở lại thôn Tiểu Hà nữa, bởi vì ngoại hình của Lưu Vũ không có bất cứ biến đổi gì, hơn nữa, mắt nó dần dần biến thành màu xanh lam. Tin đồn về yêu quái rắn ngày càng lan rộng trong thôn, nên ta đã dẫn nó rời khỏi thôn Tiểu Hà, thay tên đổi họ, đi sang tỉnh khác. Sau hai năm lưu lạc, ta đã quay về thành phố Vong Xuyên, vừa hay gặp lúc bệnh viện Vĩnh Phục mới xây dựng, ta bèn xin vào làm bác sĩ. Sau khi công tác ở bệnh viện ba năm, cũng chính là mười năm về trước, ta lúc đó đã được thăng chức làm phó viện trưởng, bèn thuê một cặp vợ chồng đóng giả là bố mẹ của Lưu Vũ, mang con bé tới bệnh viện, còn ta đích thân làm bác sĩ điều trị chính cho nó, làm giả bệnh án và tất cả thông tin của nó. Lưu Vũ đã dùng năng lực đặc biệt của nó để tạo ra các hiện tượng giả giống như mắc bệnh máu trắng cho mình. Để che giấu được kín kẽ, ta còn đích thân làm một cuộc phẫu thuật cấy ghép tủy sống cho nó. Cho nên tất cả mọi người trong bệnh viện đều chưa bao giờ hoài nghi về thân phận thực sự của Lưu Vũ. - Ông ta cười nhạt - Và kế hoạch của ta cũng có thể được triển khai an toàn từ đó.
Màn đêm đã hoàn toàn phủ kín thôn Tiểu Hà. Trong khe núi tĩnh lặng, dội lại tiếng gió thổi u u. Khuôn mặt Đào Ngang chìm khuất trong bóng tối, chỉ nghe thấy giọng nói đang cố kìm giận dữ của anh.
- Vĩnh Phục chỉ là một bệnh viện nhỏ, làm sao ông có thể dẫn dụ những khách hàng cỡ bự này tới được?
- Rất đơn giản. Con người đều có bản năng sinh tồn, phần đông mọi người đều có tâm lý có bệnh thì vái tứ phương. Ta chỉ cần viết một bức thư nặc danh, những kẻ giàu có mắc bệnh nặng nan y kia tự nhiên sẽ tìm tới bệnh viện của ta. Vì muốn sống tiếp, bọn họ sẽ không bỏ qua một tia hy vọng nào. - Viện trưởng cười khan mấy tiếng châm biếm - Thật đáng tiếc, đã mười năm rồi, ta mới “chữa trị” được cho sáu bệnh nhân như vậy. Nhìn bọn chúng rối rít cảm ơn xuất viện, tâng bốc ta như một vị thần, lại còn bỏ ra những khoản tiền kếch xù để hậu tạ, ta vô cùng sung sướng. Ta phát hiện ra, con người sau khi bị chích nọc độc, thời gian phát độc là từ nửa năm tới hai năm. Những kẻ này sau đó đều chết rất khó coi, không phải chết do suy hô hấp trong lúc lái xe mà gây tai nạn giao thông, cũng vì phát bệnh tim mà chết đuối. Hô hô, đúng là quá khoái trá, lại không khiến người khác nghi ngờ. Kỳ thực, tất cả những gì ta cần làm với bọn chúng, chỉ là sau khi chích thuốc mê, bảo Lưu Vũ châm ngón tay vào động mạnh cổ của chúng. Còn của cải bất nghĩa của chúng, toàn bộ đều được ta quyên tặng cho những người cần đến, cũng coi như là tích phúc thay cho chúng.
- Ha ha, ông chỉ mong cho tất cả những kẻ giàu có trên khắp thế giới đều mắc bệnh nan y, đều tới tìm ông, đúng không? - Ánh mắt sắc bén của Đào Ngang xuyên qua bóng tối, dường như muốn chọc thẳng vào mạch máu của đối phương - Ông tưởng rằng ông là một bác sĩ vĩ đại, trừ gian diệt ác, cướp của nhà giàu cứu giúp người nghèo ư? Ông nhầm rồi, ông không phải! Ông chỉ là một tên ác ma, dùng cách uy hiếp một yêu quái không có sức phản kháng để làm ra hàng loạt những việc xấu xa đùa giỡn với mạng người! Lý do khiến ông làm ra tất cả những việc này, chính là vì ông vẫn canh cánh trong lòng chuyện vợ ông năm xưa đã vứt bỏ chồng con, chạy theo người đàn ông giàu có! Ông lúc nào cũng căm hận vợ ông cực độ. Mối hận này mười mấy năm qua chưa bao giờ nguôi ngoai. Ông lại càng thống hận người đàn ông đã cướp mất vợ mình, cũng căm hận bản thân khi xưa tại sao không thể giàu có. Hàng loạt những mối hận này đã vùi lấp lương tri và lý trí của ông. Ông trút giận lên những người giàu có mắc bệnh nan y kia, kỳ thực, chính là đã tưởng tượng họ thành gã đàn ông năm xưa quyến rũ vợ ông.
Đôi tay thõng thượt của viện trưởng bỗng năm chặt lại. Trên bầu trời không biết từ bao giờ đã hiện ra một mảnh trăng lưỡi liềm, ánh trăng bàng bạc hắt lên một khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt đỏ vằn tia máu.
- Không! - Viện trưởng điên cuồng gầm lên một tiếng, chụp lấy ngực áo Đào Ngang hét lớn - Ta là người tốt! Nếu ta là người xấu, thì bao nhiêu năm qua, Lưu Vũ đã có vô số cơ hội để giết chết ta! Cô ta biết rằng, tất cả những gì ta làm đều là đúng!
- Đối với kẻ quanh năm dùng nỗi đau đớn tột độ để uy hiếp và hạn chế sự tự do của mình, còn muốn lợi dụng mình để giết người, cô ấy có thể cho rằng ông là người tốt được sao? - Đào Ngang phá lên cười ha hả - Hôm đó, khi Lưu Vũ nói rằng, tôi không giống như bọn họ, tôi truy hỏi cô ấy “bọn họ” là ai, cô ấy đột nhiên đau đớn đến không thể chịu đựng nổi. Ngẫm ra, chắc là đúng lúc đó viện trưởng vô tình đi ngang qua, nghe thấy chúng tôi nói chuyện, nên đã mời cô ấy im miệng, đúng không? Từ lúc đó, ông đã bắt đầu nghi ngờ động cơ thực sự của tôi. Đêm đến, khi tôi tới nhà kho tìm manh mối, ông đã lợi dụng pháp lực từ đôi cánh của ma ong, điều khiển con yêu rối định lấy mạng tôi. Đáng tiếc là bản lĩnh điều khiển yêu quái của ông không đủ, chỉ hai con yêu rối tầm thường kia thì làm gì được tôi? - Đào Ngang ngừng lời, cố ý ra vẻ bỗng dưng sực tỉnh, nói - À phải rồi, tôi quên chưa nói với ông, độc tố của ma ong không có tác dụng với người sở hữu đôi cánh của nó. Nếu nó có tác dụng, thì ông đã mất mạng trong tay Lưu Vũ lâu rồi. Ông thực sự tưởng rằng vì cô ấy thấy ông là người tốt nên mới không giết ông ư? Nực cười thật đấy, ha ha.
- Cậu… - Viện trưởng mồ hôi túa ra như mưa, bàn tay vô thức đặt lên trước ngực.
Roẹt, một vệt kiếm quang vạch thành một đường vòng cung sắc bén và đẹp mắt giữa không trung. Thanh kiếm của Đào Ngang đã thình lình tuốt khỏi vỏ, chỉ còn cách yết hầu của viện trưởng không quá nửa tấc.
- Giao đôi cánh ra đây! - Đào Ngang lạnh lùng ra lệnh - Tôi không phải là ma ong, ông chẳng có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp tôi. Nếu không muốn chết ở nơi rừng núi hoang vu này, lập tức giao nó ra đây!
Viện trưởng cụp mắt nhìn xuống mũi kiếm, sau khoảnh khắc đờ đẫn, bỗng phá lên cười sằng sặc.
- Ha ha, Đào Ngang, cậu nhiều lời đến vậy, mục đích vẫn không ngoài việc muốn cướp lấy đôi cánh của ma ong từ trong tay ta? Từ khi biết được nọc độc của ma ong có thể cải tử hoàn sinh, đôi cánh của ma ong có yêu lực siêu phàm, cậu cũng động lòng rồi? Tới lúc này mà cậu còn không chịu thừa nhận, còn muốn tiếp tục giả bộ chính nghĩa? - Ông ta gằn giọng nhấn mạnh câu cuối cùng.
- Tôi nhắc lại một lần nữa, giao nó ra đây! - Mũi kiếm của Đào Ngang lại tiến gần thêm một phân nữa - Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ ba.
- Được, ta đưa cho cậu! - Viện trưởng ngẫm nghĩ một lát, rồi móc từ túi áo trong ra một chiếc túi gấm thêu chỉ tơ ngũ sắc, đưa tới trước mặt Đào Ngang.
Đào Ngang đang định đón lấy chiếc túi, bất chợt sau lưng vang lên một giọng nói sợ sệt:
- Anh muốn lấy đôi cánh của tôi ư?
Đào Ngang nãy giờ vẫn vô cùng điềm tĩnh, lúc này chợt giật thột trong lòng, vội quay đầu lại nhìn. Lưu Vũ trong bộ quần áo bệnh nhân trắng toát, đang chầm chậm bước ra từ sau tảng đá núi cao lớn nhọn hoắt, một làn sương phủ mờ mịt trên đôi mắt xanh lam, trên khuôn mặt thanh tú phảng phất vẻ đau buồn.
- Lưu Vũ… Em cũng ở đây ư? - Đào Ngang kinh ngạc, rồi lập tức nhớ ra cái bóng trắng vừa dụ mình vào trong rừng trúc.
- Tôi rất sợ! - Lưu Vũ bước tới bên cạnh anh, đôi lông mày mảnh mai mỗi lúc càng nhíu chặt, đôi môi nhỏ xíu không ngừng thầm thì - Tôi rất… rất sợ.
Không đợi Đào Ngang lên tiếng, Lư Vũ bất ngờ ôm chầm lấy anh, bàn tay nhỏ bấu chặt lên ngực anh.
Trong khoảnh khắc đó, Đào Ngang cảm nhận rất rõ ràng sự run rẩy và hoảng sợ truyền sang từ cơ thể Lưu Vũ, và cả nỗi tuyệt vọng.
- Lưu Vũ… Em…
Anh còn chưa kịp dứt lời, cặp mắt luôn sáng rực đột nhiên cứng đờ, hay nói chính xác hơn, toàn bộ cơ thể anh đã bị một sức mạnh kỳ lạ làm đông cứng tại chỗ.
Lưu Vũ buông tay ra, im lặng vòng ra trước mặt Đào Ngang, ngẩng đầu nhìn người đàn ông từng ngày từng ngày hái hoa phấn cho mình, đôi mắt xanh lam thăm thẳm không nhìn thấy đáy.
Đào Ngang từ từ cúi đầu xuống, đưa tay giật tung vạt áo sơ mi, đờ đẫn nhìn vào chấm đỏ nhỏ xíu xuất hiện trước ngực, một vệt sáng màu xanh lam chảy xuống theo chấm đỏ.
Một cảm giác rã rời khó lòng chế ngự chạy thẳng từ gót chân tới tận đỉnh đầu. Chân Đào Ngang bỗng nhiên mềm nhũn, “phịch” một tiếng khuỵu một gối xuống đất, thanh kiếm mảnh đang chĩa thẳng vào yết hầu viện trưởng cũng rơi thõng xuống.
- Lưu Vũ… - Anh quay mặt sang, không hề giận dữ, không hề ngạc nhiên, chỉ hỏi - Em chẳng may châm trúng người anh, phải không?
Lưu Vũ lặng lẽ lắc đầu, móc từ trong túi ra một chiếc máy Mp3, bật mở. Một đoạn hội thoại vang lên rõ mồn một:
- Tôi không hiểu cậu đang nói gì! - Giọng của viện trưởng.
- Giao đôi cánh cho tôi! Tôi vất vả lắm mới tìm được tới đây, chính là vì vật này.
- Không được, tôi mới là người bảo quản đôi cánh. Đào Ngang, tôi không cần biết cậu đã dùng cách gì để tìm được tới đây, nhưng vật này không thể giao cho cậu được! Cậu muốn dùng nó để làm gì?
- Tôi muốn lợi dụng cô ta để giúp tôi đối phó với kẻ khác. Giao cho tôi!
- Không được!
- Vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Viện trưởng, các người cứ chờ mà xem.
Tách, Lưu Vũ tắt chiếc máy Mp3, khuôn mặt nhỏ bé như bao phủ một màn sương giá, chỉ nói một câu:
- Tôi đã tin tưởng anh như thế…
- Đoạn… đoạn ghi âm này từ đâu ra? - Đào Ngang nổi giận, quay ngoắt đầu lại nhìn viện trưởng đã lùi sang một bên. Lúc này, khóe miệng ông ta đã hiện lên nụ cười của kẻ chiến thắng cuối cùng.
Giọng nói trong đoạn ghi âm đích xác là của chính anh, thế nhưng anh đã nói ra những lời chết người đấy với viện trưởng lúc nào?
Đào Ngang đầu óc rối bời, bất chợt sực nhớ tới buổi tập thuyết trình trong văn phòng viện trưởng hôm ấy, và nội dung của bài diễn thuyết dài lê thê… trong lòng anh chợt bật ra một phán đoán liều lĩnh.
- Trình Trực, không ngờ ông lại lén lút ghi âm khi tôi đọc bài thuyết trình, sau đó cắt ghép, tạo thành nội dung mà ông muốn, để lừa gạt Lưu Vũ! Ông đúng là một con cáo già xảo quyệt! - Đào Ngang nghiến răng chịu đựng cảm giác đau buốt mỗi lúc càng thêm dữ dội trong cơ thể, giận dữ mắng chửi viện trưởng.
Hàng mi dài của Lưu Vũ khẽ giật lên một cái.
- Ha ha, cậu không ngờ rằng một ông già như ta lại có thể thao tác thành thục phần mềm cắt ghép âm thanh, đúng không? - Viện trưởng lại trở về với vẻ ung dung điềm tĩnh trước đó, cười mà nói với Đào Ngang theo kiểu bề trên - Người trẻ tuổi vẫn cứ là người trẻ tuổi, kiểu gì cậu cũng không thể nào ngờ được ta còn có chiêu này. Bây giờ mới biết thì đã quá muộn rồi, nọc độc của Lưu Vũ sẽ nhanh chóng lấy mạng cậu. Sau cái hôm đứng ngoài phòng bệnh nghe được những lời trò chuyện giữa hai người, ta đã biết rằng, nếu tiếp tục để cậu ở lại đây, sẽ là một mối họa vô cùng to lớn. Ta tự thấy mình không có đủ bản lĩnh giết chết cậu, nên đành phải mượn tay Lưu Vũ. - Nói tới đây, trong mắt ông ta bỗng lóe hung quang, đanh giọng nói - Chỉ cần có đôi cánh của ma ong trong tay, thì nó sẽ phải nghe lời ta. Bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp nó đi, bất cứ kẻ nào cũng không thể cản trở hành động vĩ đại trừ hại cho dân của ta! Đào Ngang, ta không cần biết cậu có lai lịch thế nào, hễ là người cản đường ta, đều phải chết! Những kẻ như ngươi, lòng dạ đều xấu xa như nhau, giống như con đàn bà đê tiện năm xưa, và những gã lắm tiền đáng chết, chẳng có gì khác biệt. Những kẻ như các ngươi chết càng nhiều, thì thế giới càng sạch sẽ.
Nói rồi, trong mắt ông ta bỗng chảy xuống hai hàng nước mắt. Trịnh Trực cắn chặt răng, nói:
- Nếu không phải con đàn bà đê tiện đó ham tiền tới mờ mắt, vứt bỏ bố con ta, thì Ninh Nhi đã không chết! Con bé sẽ được trưởng thành khôn lớn trong sự chăm sóc của ta…
- Ông là đồ súc sinh… - Đào Ngang lúc này mặt đã xanh mét, bỗng nghiến răng, tay trái giữ chặt lấy vết thương trước ngực, ngoảnh đầu nhìn sang Lưu Vũ, lắc đầu - Anh… chưa bao giờ lừa gạt em!
Nói xong, anh ngã vật xuống đất, tắt thở.
Lưu Vũ đứng ngây tại chỗ như một tảng đá. Hồi lâu sau, cô mới chầm chậm quay đầu lại, nhìn viện trưởng, đờ đẫn hỏi:
- Ông nghe thấy không? Anh ấy nói anh ấy không lừa gạt tôi!
Viện trưởng lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Lưu Vũ lúc này mới định thần lại, sụp người bên cạnh Đào Ngang, chật vật nâng anh lúc này đã như một xác chết dậy, gào lên kinh hoàng:
- Đào Ngang, anh hãy tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Anh từng hứa với tôi, anh sẽ không để cho bản thân xảy ra chuyện cơ mà!
- Bị nọc độc của ngươi đâm thẳng vào cơ thể, hắn còn sống được hay sao? - Viện trưởng bước tới trước mặt họ, giơ chân đá vào người Đào Ngang, sau đó thảnh thơi thở phào một hơi, nói với Lưu Vũ - Theo ta đi về! - Sau đó lạnh lùng liếc xéo cô một cái, nói tiếp - Cũng may có hắn nhắc nhở ta, ngươi dù sao cũng là một con yêu quái. Ta vốn dĩ muốn đối xử tử tế với ngươi giống như con gái, nhưng xem ra không cần thiết phải làm như vậy. Từ nay về sau, nếu ngươi nghe lời, giữa chúng ta vẫn có thể chung sống bình yên, nếu không… - Ông ta không nói hết câu, quay người bỏ đi.
Thế nhưng, còn chưa bước được hai bước, ông ta chợt cảm thấy trên yết hầu như có một luồng khí lạnh vụt qua, còn kèm theo một mùi máu tanh ngòn ngọt - một vệt sáng trắng lòa sắc lẹm đã xuyên thẳng vào sau cổ ông ta.
Ông ta cúi xuống, nhìn mũi kiếm thò ra bên ngoài yết hầu, và cả những giọt máu tươi đang tí tách nhỏ xuống, miệng há hốc. Hai giây sau, thân hình ông ta đổ vật xuống đất như một đống bùn nhão.
- Con cáo già có xảo quyệt đến đâu cũng không thắng được thợ săn. - Đào Ngang khó nhọc chống đỡ cơ thể, nở một nụ cười yếu ớt, sau đó quay sang, nói đùa với Lưu Vũ đang chết lặng - Tài phóng phi tiêu của tôi không ai bì kịp, phóng kiếm cũng vậy!
- Đào Ngang… Anh… Anh… - Lưu Vũ nhìn chàng trai mà cô tưởng rằng đã chết, trong đôi mắt xanh lam vui buồn lẫn lộn.
- Lại đây, đỡ tôi qua đó! - Đào Ngang chỉ vào thi thể của viện trưởng.
Lưu Vũ vội vàng gắng hết sức đỡ lấy anh, hai người loạng choạng bước tới bên cạnh cái xác của viện trưởng.
Đào Ngang quỳ xuống, khó nhọc lật xác viện trưởng lên, móc lấy chiếc túi gấm từ trong áo ông ta, ngại ngùng nói với Lưu Vũ:
- Ha ha, chiếc túi gấm này là bảo bối của nhà tôi, chuyên dùng để giam giữ yêu quái. Bất cứ yêu quái nào đụng vào nó đều bị đánh văng đi.
- Nhà anh? - Lưu Vũ ngờ vực chớp chớp mắt.
Đào Ngang gật đầu, nói:
- Người đã truy sát và cắt bỏ đôi cánh của cô mười bảy năm về trước chính là cha tôi. Ông ấy là một thợ săn chuyên nghiệp chuyên lùng giết yêu quái. - Trong đáy mắt anh dấy lên một sự tiếc nuối khôn nguôi - Vào đúng hôm cha tôi truy sát cô, em gái Tiểu Hy của tôi đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này. Quả là… một sự trùng hợp rất kịch tính.
Lưu Vũ sững sờ.
- Năm đó, cha tôi tin theo lời đồn đại, ngỡ rằng tộc ma ong thường làm hại con người, nên đã truy sát họ khắp chân trời góc bể. Ngờ đâu, tin đồn này chỉ là do bọn thuật sĩ bất lương cố ý tung ra, là cái cớ mà bọn chúng vin vào đó để thuê thợ săn thanh trừng yêu quái hại người, và còn trả cho các thợ săn khoản thù lao hậu hĩnh, yêu cầu họ giao lại thi thể của ma ong cho bọn chúng tập trung tiêu hủy, nhưng thực chất lại là lợi dụng đôi cánh của ma ong chế tạo thành đan dược có khả năng nâng cao năng lực bùa chú. - Đào Ngang thở dài - Cha tôi hành sự luôn xốc nổi, căm ghét cái ác như kẻ thù, vì tin đồn này, đã giết chết không ít đồng loại của cô. Nhiều năm sau, sau khi chân tướng sự việc bại lộ, cha tôi khi đó đã mắc bệnh nặng, vô cùng hối hận vì việc làm của mình năm xưa. Vốn dĩ tôi không chịu tha thứ cho ông ấy trong suốt cuộc đời này, tôi không thể quên được những tổn thương mà ông ấy đã gây ra cho hai anh em chúng tôi. Tôi không theo ông ấy học phép thuật, tôi lựa chọn học ngành y, mục đích chính là để bảo vệ những người quan trọng trong lòng tôi. Cho dù sau đó, ông ấy có bắt ép thế nào, tôi cũng cự tuyệt kế tục sự nghiệp thợ săn của ông ấy. Tôi không muốn trở thành người giống như ông ấy. Nhưng đến lúc lâm chung, ông ấy đã kể cho tôi nghe câu chuyện năm xưa đã cắt bỏ đôi cánh của cô, sau đó giao cho tôi một đạo bùa có thể giúp tôi tìm ra cô, căn dặn tôi nhất định phải tìm được cô, trả lại đôi cánh cho cô. Tôi không thể từ chối, và sự hối hận thực lòng của ông ấy cũng khiến cho lòng oán hận của tôi đối với ông ấy phải lung lay.
Nói xong, anh khó nhọc móc chiếc điện thoại trong túi quần ra, lúc lắc quả cầu nhỏ trông như pha lê treo trên đó, cười mà nói:
- Cái này không phải là móc chìa khóa. Bên trong nó có chứa một đạo bùa, trong đạo bùa có vết máu của cô vương lại trên con dao găm của cha tôi năm xưa. Nếu như đạo bùa này ở gần cô, nó sẽ phát sáng để nhắc nhở cho tôi.
- Thế giới rộng lớn đến vậy, dựa vào một đạo bùa chỉ phát sáng khi đến gần tôi, anh muốn tìm ra tôi cũng chẳng phải dễ dàng… - Lưu Vũ thẫn thờ nhìn anh, vẻ mặt phức tạp hơn bao giờ hết.
Đào Ngang lắc đầu cười:
- Chắc là cô có biết trong đồng loại yêu quái của cô, có một loài chim Mất Tích mình chim đầu người. Loài yêu quái này cả ngày chỉ làm việc thăm dò thông tin cho người khác. Để nhanh chóng tìm ra cô, tôi đã thuê một con chim Mất Tích, cho nó ngửi qua mùi máu của cô, dùng khả năng đặc biệt của nó có thể xác định vị trí đại khái của cô, chính là ở trong bệnh viện Vĩnh Phục thành phố Vong Xuyên. Cho nên, tôi mới tới nơi này, lúc nào cũng mang theo đạo bùa bên người, hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra cô trong bệnh viện. Cũng may, chẳng mất bao lâu, tôi đã gặp được cô, ha ha!
Lưu Vũ cúi gục đầu, một giọt nước mắt màu xanh lam rớt xuống mu bàn tay Đào Ngang, rất lâu sau mới bật ra vài lời bấn loạn:
- Tôi đã hại anh rồi… Tôi đã không tin anh… Ông ta dùng đoạn ghi âm giả để lừa tôi…
- Việc này không thể trách cô, là do nhà họ Đào chúng tôi nợ cô. Sai lầm mà chúng tôi đã phạm phải, đương nhiên sẽ phải do chúng tôi bù đắp. - Đào Ngang khó nhọc đưa tay lên, xoa đầu cô, nói - Nào, quay lưng lại đây. Cha tôi đã cắt mất đôi cánh của cô, bây giờ chỉ có tôi mới có thể nối cánh lại cho cô.
Nhìn Đào Ngang lúc này đã kiệt sức, nhưng vẫn lo an ủi mình, Lưu Vũ cắn chặt môi dưới, chầm chậm quay người lại.
Đào Ngang gắng gượng ngồi thẳng dậy, mở sợi dây buộc trên miệng túi gấm, nhón từ trong đó ra một cụm ánh sáng màu xanh lam đẹp tới mê hồn, sau đó cắn rách đầu ngón trỏ tay phải, dùng máu vẽ ra một đạo bùa trên lưng Lưu Vũ, rồi nhanh chóng ấn khẽ cụm ánh sáng bên tay trái vào chính giữa đạo mùa, miệng lầm rầm tụng niệm.
Lưu Vũ chỉ cảm thấy sau lưng như có lửa đốt, tiếp sau đó là một cảm giác lạnh buốt thấu xương ập thẳng vào cơ thể. Cái xác thân mà cô đã trú ngụ gần hai mươi năm nay tựa như bị hai luồng sức mạnh nóng lạnh đan xen xé toạc.
Vút! Những tia sáng màu lam thẫm tỏa ra từ lưng Lưu Vũ như một vầng hào quang, khiến bầu trời trên đầu họ chốc lát đã bị nhuộm thành màu nước biển. Trong khoảnh khắc đó, ngay cả mảnh trăng trên bầu trời cũng như chìm xuống đáy biển sâu, biếc xanh quyến rũ.
Lưu Vũ chỉ cảm thấy trước mắt dường như mở ra một cánh cửa rộng thênh thang, một bàn tay lớn ấm nóng bắt lấy phần linh hồn đã bị giam giữ quá lâu, bay lên vùng trời mênh mông nhất.
Vô số những đốm sáng li ti trắng xanh xen kẽ lả tả rơi xuống giữa trời, giống hệt như sao băng, dịu dàng đáp xuống người Đào Ngang.
Anh ngẩng đầu, nhìn cô gái tóc dài toàn thân lung linh một làn ánh sáng xanh lam tuyệt đẹp, đang phấp phới đôi cánh kiêu sa giữa không trung, trông như nàng tiên đến từ một thế giới khác, bất giác nở một nụ cười hân hoan.
- Bây giờ… cô đã có thể tới bất cứ nơi đâu cô muốn… - Đôi môi trắng bệch của Đào Ngang khó nhọc nhếch lên. Anh hy vọng bản thân cô có thể luôn giữ được nụ cười này - Nhưng, hãy nhớ kỹ… không được đốt người, đừng bao giờ… Ong mật đốt người, bản thân nó cũng phải chết…
Lưu Vũ vừa thoát khỏi thân xác con người tự do bay lượn, chầm chậm hạ xuống từ trên không trung, nước mắt lã chã ôm lấy Đào Ngang:
- Tôi hứa với anh, sẽ không đốt người, sẽ không bao giờ đốt người nữa… Nhưng còn anh thì sao? Còn việc anh đã hứa với tôi? Anh đã nói sẽ dẫn tôi tới một nơi vui vẻ nhất, để tôi muốn chạy xa bao nhiêu, bay cao bao nhiêu tùy thích!
- Tôi… sẽ đưa cô đi… nhất định… - Đào Ngang đưa tay lên, khẽ xoa lên đầu Lưu Vũ, giống như hồi trước - Chỉ có điều, bây giờ tôi thấy hơi mệt, khi nào tôi tỉnh dậy, tôi sẽ dẫn cô đi…
Đôi mắt dường như mỗi lúc một nặng trĩu, cơ thể mỗi lúc một nhẹ, anh mệt mỏi giống như sóng biển từng đợt ùa về.
Cha ơi, việc cần phải làm, con đã làm xong rồi. Bàn tay Đào Ngang từ từ thõng xuống, triền đất rắn đanh dưới lưng, lúc này như bỗng hóa thành lớp bọt biển êm ái, mỗi một tấc đất dường như đang thì thầm với anh, hãy ngủ đi, đã đến lúc anh phải ngủ rồi.
Nước mắt của Lưu Vũ ngưng đọng trên khuôn mặt. Cô ôm lấy Đào Ngang, lắc thật mạnh:
- Đào Ngang, không được ngủ! Tỉnh dậy đi! Tôi sẽ mang anh đi tìm người giải độc! Nhất định sẽ cứu sống anh!
- Phạm phải sai lầm, mà vẫn có thể sửa chữa, cha và tôi đều rất vui… Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã nghĩ tới Tiểu Hy… Cô và nó thật giống nhau… Vô cùng đáng yêu… - Đào Ngang đã không thể mở mắt ra được nữa, chỉ lẩm bẩm như nói mê - Tôi lại nằm mơ… mơ thấy bầu trời đổi chỗ cho mặt biển, vô số những sợi lông vũ tuyệt đẹp vờn bay trong gió… Lưu Vũ, những sợi lông vũ kia chắc là cô phải không? Cô luôn khát khao được tự do như chúng… Thật tuyệt vời, tôi đã trả lại tự do cho cô…
- Đừng nói nữa… - Lưu Vũ đau đớn lắc đầu, khép đôi cánh lại, cuốn lấy cơ thể đang dần dần lạnh ngắt của Đào Ngang.
Một cuốn sổ nhỏ rơi ra từ trong áo Đào Ngang, được gió đêm lật giở soàn soạt. Ánh mắt của Lưu Vũ xuyên qua màn nước mắt, nhìn sững vào bức tranh ở trang cuối cùng…
Một khóm hoa phấn đỏ rực rỡ đang khoe sắc dưới bầu trời xanh đầy mây trắng. Trên bầu trời, một chàng trai mặc áo trắng đang dắt tay một cô bé mắt xanh mang đôi cánh nhỏ trên mình, tươi cười bay lượn trong không trung…
- Anh sẽ dẫn em tới nơi vui vẻ nhất để chơi cho thỏa thích. Nơi đó không có những bức tường và trần nhà đáng ghét, chỉ có khoáng đạt vô cùng tận. Nơi đó có rất nhiều chim chóc và hoa cỏ, em muốn chạy xa bao nhiêu, bay cao bao nhiêu, tùy thích!
- Anh nhất định sẽ dẫn em đi… nhất định!
Những tiếng nói xa xăm, vui tươi như một tia nắng trời rực rỡ nhất, đã phá tan lớp mây mù dày đặc nhất dưới ánh trăng.