Hôm nay là thứ hai. Nhiếp Thái Thần nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà. Công ty cho anh nghỉ một tuần lo tang lễ, hôm nay đã hết phép. Chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường đã reo được một lúc lâu.
Từ hôm đám tang tới nay, bảy ngày trôi qua chậm chạp như bảy năm, chậm tới mức có thể nhìn thấy thời gian biến thành đủ loại hình thù kỳ quặc lững lờ trôi qua trước mắt; cũng chóng vánh như bảy giây, nhanh tới mức khiến cơ thể mất đi cảm giác đói khát và mệt mỏi, tựa như mới chỉ vừa thức dậy.
Anh ngồi dậy, lật tấm chăn in hoa văn ba chú heo con đắp trên người ra, ngồi ở mép giường, ra sức dụi đôi mắt chạy đầy tia máu.
- Đừng có dụi mắt suốt thế, sẽ có nếp nhăn đấy!
Nhiếp Thái Thần khựng lại, trong ánh nhìn mơ hồ, có một bóng hình quen thuộc đang phất phơ trước mắt.
- Em ơi! – Anh hét lên thành tiếng, vươn tay ra theo thói quen, muốn nắm lấy cánh tay của hình bóng đó.
Trước đây, Ninh Tiểu Thiện luôn dậy trước chuông báo thức nửa tiếng, làm sẵn đồ ăn sáng, sau đó quay lại bên giường, túm lấy cánh tay anh, kéo anh dậy theo kiểu nhổ củ cải. Nhiếp Thái Thần cũng thích thú chơi đùa cùng với cô, nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, cùng ôm nhau cười phá lên. Sau đó, Ninh Tiểu Thiện sẽ kéo bàn tay đang dụi mắt của anh xuống, bảo anh rằng làm như vậy sẽ có nếp nhăn.
Bàn tay Nhiếp Thái Thần bắt vào không khí. Ánh mắt dần dần trở lại bình thường đã nói cho anh biết, trước mắt anh chẳng có bất cứ thứ gì. Hình bóng kia, chỉ là ảo giác. Trên thế gian này đã không còn Ninh Tiểu Thiện nữa, chỉ còn nắm tro tàn, vùi dưới đất sâu. Sẽ không còn ai nói với anh, dụi mắt sẽ có nếp nhăn nữa.
Anh đầu nặng chân nhẹ, đứng dậy, đi về phía bếp. Trong đó vẫn còn mỳ ăn liền, có thể làm bữa sáng. Anh chẳng hề đói, nhưng vẫn cảm thấy bản thân nên ăn một chút gì, bởi anh cần phải tiếp tục sống.
Từ phòng ngủ tới phòng khách, rồi tới nhà bếp, mỗi một nơi đi qua từ sàn nhà cho tới đồ đạc, đều phủ một làn bụi mỏng.
Nhiếp Thái Thần là một anh chàng ưa sạch sẽ. Nếu Ninh Tiểu Thiện chưa lau sạch bàn, anh sẽ luôn làm giúp cô. Nhưng suốt tuần này, anh thà để nhà cửa bám đầy bụi bặm, cũng chẳng thèm dọn dẹp lau chùi. Không phải bởi vì quá đau buồn tới mức không còn màng tới chuyện gì, mà chỉ vì không dám. Bình hoa bày trên bàn trà, con gấu bông nhỏ dựa nghiêng bên cạnh, và còn tất cả những món đồ trang trí lớn nhỏ, mọi thứ vẫn đều giữ nguyên vị trí và góc độ mà Ninh Tiểu Thiện đã mang cho chúng. Anh không dám lau chùi, sợ rằng chẳng may xô phải chúng, sẽ không thể xếp về vị trí cũ được nữa.
Mỗi một món đồ do cô ấy tự tay bày biện trong ngôi nhà này, đều là dấu tích cuối cùng của cô, anh không nỡ lòng phá hỏng.
Quay lại công ty, cảnh tượng vẫn bận rộn như thường lệ, các đồng nghiệp đều bận bịu như ong, chẳng có mấy người để ý đến việc anh đã đi làm trở lại. Đồng nghiệp cùng phòng chỉ an ủi anh qua loa mấy câu, rồi tiếp tục công việc của mình.
Nếu lúc trước lựa chọn ở lại quê, làm một giáo viên thanh bần nhưng nhàn tản, phải chăng sẽ thích hợp hơn với hai người họ? Nếu không bon chen vào mảnh đất phồn hoa lạnh lẽo này, phải chăng Tiểu Thiện sẽ không phải ra đi?
Nhiếp Thái Thần mở tài liệu ra, nhét những con số khô khan vào trong cái đầu trống rỗng một cách máy móc.
Năng suất làm việc hôm nay lại cao ngoài dự liệu. Khi Nhiếp Thái Thần bước ra khỏi cổng công ty, bỗng dưng hiểu ra cái gọi là cơ giới hóa sản xuất, té ra chính là trạng thái của mình ngày hôm nay, đầu óc bị một sức mạnh dữ dội làm cho trống rỗng hoàn toàn, chỉ có hai con chữ xoay tròn như bánh răng – Làm việc! Làm việc!
Hôm nay, công việc dường như đã khiến anh lãng quên đau buồn. Còn trước ngày hôm nay thì sao, lúc Ninh Tiểu Thiện còn sống, công việc đã khiến anh bỏ quên mất những gì?
Anh cười buồn bã, vắt áo khoác lên vai, trở về nhà trong ánh hoàng hôn le lói.
Ngày hôm nay chẳng có gì khác biệt so với mọi ngày, chỉ là chỗ dừng chân đã thiếu vắng một sự chờ đợi.