Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm

Chương 47: Chương 47




Bốn tiếng trước, trước trạm xe bus tuyến số 77.

- Chắc là cậu muốn gặp cô ấy?

Một ông lão gầy quắt mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu lam thẫm mỏng manh, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt phảng phất hương thơm, từ phía sau tấm biển tên trạm xe bus, chậm chạp nhích từng bước tới bên Nhiếp Thái Thần, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, dường như đang nói với không khí.

Nhiếp Thái Thần liếc mắt nhìn sang ông lão hành vi cổ quái, chẳng buồn quan tâm. Thời buổi này, muốn gặp được một kẻ tâm thần trên đường, chẳng có gì là khó.

Hôm nay, anh tan ca muộn hơn bình thường hai tiếng. Nhìn xung quanh một lượt, trạm xe bus trong đêm giá lạnh, ngoài một đôi nam nữ đang ngáp ngắn ngáp dài đứng ở đầu bên kia, thì chỉ còn anh và ông lão. Anh bước tránh sang bên cạnh một bước theo phản xạ, giãn rộng khoảng cách giữa mình và ông ta.

- Đêm nay, Tiểu Thiện sẽ trở về! – Ông lão tiếp tục lảm nhảm một mình, chuỗi tràng hạt xoay tròn giữa các ngón tay – Có duyên thì gặp gỡ, vô duyên thì vĩnh biệt.

Nhiếp Thái Thần giật thót mình, quay sang hỏi:

- Ông đang nói gì thế? Sao ông biết Tiểu Thiện?

Ông già phá lên cười ha hả, trên chuỗi tràng hạt trơn bóng, lấp loáng thứ ánh sáng tuyệt đẹp…

- Trong mắt những người yêu nhau, đều khắc sâu tên của đối phương. Ta có thể nhìn thấy.

Nhiếp Thái Thần há hốc miệng, nhất thời không biết phải nói gì, nên âm thầm dò đoán lời nói của ông lão, hay là nên bấm 110 báo cảnh sát rằng ở đây có một kẻ điên.

Ông lão móc trong túi áo ra một túi gấm màu đen nhỏ xíu, đưa tới trước mặt Nhiếp Thái Thần:

- Mang nó theo bên người, khi nó tỏa hào quang, sinh mệnh đầu tiên xuất hiện trước mặt anh, chính là nơi linh hồn cô ấy trú ngụ.

Nhiếp Thái Thần nhìn chằm chằm vào chiếc túi gấm, chần chừ không đưa tay ra nhận.

- Rốt cuộc ông là ai? – Anh cảnh giác nhìn khuôn mặt nếp nhăn chằng chịt, với những đường nét bình thường đến không thể bình thường hơn.

Ông lão lại phá lên cười:

- Một người qua đường không đành lòng thấy người khác đau khổ vì tương tư.

Nói rồi, ông ta hất tay, chiếc túi gấm bay vọt lên cao.

Nhiếp Thái Thần không kịp suy nghĩ, vội đưa tay ra đón lấy chiếc túi gấm sắp rơi xuống đất theo phản xạ. Khi ngẩng đầu lên nhìn, ông lão đã đi rất xa, cái bóng hơi gù nhanh chóng biến mất trong một ngõ nhỏ sau trạm xe bus.

Cô gái trẻ nãy giờ vẫn đứng ở đầu bên kia của trạm xe bus lại ngáp một cái, đôi mắt sáng rất lanh lợi được cố tình che giấu dưới vẻ lờ đờ buồn ngủ. Cô ta nhìn Nhiếp Thái Thần đang đứng ngây người bất động và ông lão đã đi xa, cười cười. Gió đêm thổi qua lay động vạt váy đen dài chấm gót, những đường nét cuộn bay phơ phất đã vẽ nên một vẻ huyền hoặc như song nước dưới chân cô.

Dưới ánh đèn đường vàng đục, Nhiếp Thái Thần đi vùn vụt như bay, bàn tay đút trong túi áo, nắm thật chặt lấy chiếc túi gấm màu đen.

Thực ra, từ tận đáy lòng, anh không hề muốn động vào thứ này, nhưng anh lại cần có nó.

Trong lòng anh, vừa tự cười cợt sự hoang đường của chính mình, nhưng mặt khác, lại vừa ấp ủ một hy vọng khó hiểu nhưng mãnh liệt.

Chiếc túi gấm trong túi áo, dường như đã nở thành một bông hoa anh túc, dưới hơi ấm từ bàn tay Nhiếp Thái Thần, tỏa ra một sự mê hoặc và quyến rũ không thể nào kháng cự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.