Ba mươi năm trôi qua, Thanh Thủy đã mang dáng dấp của một thiếu niên anh tuấn, còn Phán Phán vẫn giống hệt như trước, là một cô gái hơn hai mươi tuổi, khí đen lởn vởn trên đầu. Cô coi Thanh Thủy là người bạn tâm tình thân thiết nhất, cứ nghĩ gì nói nấy, như cử chỉ hay thái độ khi uống canh của bất cứ linh hồn nào mà cô thấy hứng thú, thậm chí tới cả cách ăn mặc của phán quan Trương và phán quan Lý, hay thậm chí cả việc lông mi của Thanh Thủy càng ngày càng dày, cũng đều là đề tài chuyện gẫu của cô. Còn Thanh Thủy thì tiếp tục tận mục sở thị một linh hồn xui xẻo cấp năm sao rốt cuộc đen đủi tới mức độ nào. Dù cô chẳng làm gì cả, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá xanh dưới cầu, cũng sẽ bị cây búa sắt từ trên trời rơi xuống đập trúng. Kỳ thực, cái linh hồn sinh thời làm nghề thợ rèn kia chỉ là bất cẩn trượt chân ngã một cái, khiến thứ công cụ bất ly thân rơi xuống đất bật văng lên, giáng trúng bàn chân của Phán Phán dẹp lép. Hay như cái linh hồn của ông diễn viên xiếc, yêu cầu trước khi đi qua cầu Nại Hà được thực hiện một lần cuối tuyệt kỹ phi đao đệ nhất trên đời, một người mấy chục năm ròng không hề sơ sẩy lấy một lần như ông ta, không ngờ lại thất bại trong lần biểu diễn cuối cùng, hai con dao đồng thời lệch khỏi đường bay, một con định cư trên đầu của Phán Phán, một con nghỉ chân trong tim cô. Trong những người hiếu kỳ tới xem biểu diễn, cô còn là người đứng xa nhất. Còn việc bị người khác đâm phải ngả chổng vó lên trời, hay rơi tỏm xuống dưới sông, lại càng không đếm xuể.
Thanh Thủy than thở rằng, nếu Phán Phán là người sống, dù có một trăm cái mạng cũng không đủ cho cô dùng.
- Tại sao cô lại chết? – Một hôm, sau khi tiễn linh hồn cuối cùng trong ngày qua cầu, Thanh Thủy tiện miệng hỏi cô.
- Bị xe tông. – Phán Phán tung hứng một hòn cuội nhỏ trong tay.
- Tại sao lại phải chờ đợi một trăm năm ở đầu cầu? – Đây là điều Thanh Thủy muốn biết nhất.
Hòn đá trong tay Phán Phán đã ngừng nhảy nhót, trong mắt cô vụt qua một thoáng mơ màng.
- Tôi đang đợi một người! - Phán Phán nhìn lên cây cầu trống trải, hơi nghiêng đầu, dường như đang chìm vào một giấc mộng ngọt ngào – Tôi vẫn chưa kịp hẹn ước với anh ấy đã tắt thở, nên tôi phải đợi, đợi đến khi anh ấy đi qua nơi này.
- Cô thật kiên nhẫn! - Thanh Thủy cười cười, xếp chồng những thùng canh rỗng không sang một bên.
- Việc này không phải là kiên nhẫn, mà là động lực. - Phán Phán chữa lại – Hy vọng và nhớ thương sẽ mang lại động lực vô cùng tận.
Thanh Thủy lại cười:
- Với cô là động lực, còn với tôi là kiên nhẫn.
- Thanh Thủy, cậu đã nhớ thương ai một cách đặc biệt bao giờ chưa? – Bao nhiêu năm nay, Phán Phán thấy anh hàng ngày chỉ làm mỗi một việc múc canh, thứ mà anh nhớ thương nhất, lẽ nào lại là cái muôi kia?
- Chưa bao giờ! - Thanh Thủy lắc đầu không chút do dự - Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi ư, Mạnh Bà là người không có tình cảm. Không có tình cảm, thì làm sao có nhớ thương.
- Ừ! - Phán Phán gật gật đầu, như hiểu như không, rồi bổ sung thêm một câu – Cứ kìm nén mãi như vậy thật không hay, sẽ mắc bệnh đấy!
Thanh Thủy nghĩ, nếu bản thân là người phàm, cõ lẽ đã bị cô ta làm cho tức chết. Không có tình cảm là không có tình cảm, chỉ có cô mới mù quáng tin rằng tất cả mọi người trên thế gian đều giàu tình cảm như mình, mà cho rằng những người không có tình cảm như anh chỉ là giả vờ, là cố tình kìm nén, không chịu thừa nhận.
Cô gái này, thực khiến cho người ta dở khóc dở cười.