Tường thành cổ xưa của thành Trường An nguy nga xuất hiện trong tầm mắt, nơi
tọa lạc hoàng đô đầy khí phách và tôn quý, phảng phất như thể hít sâu
một hơi cũng đều ngửi được mùi huyết tinh từ ngàn năm quanh quẩn nơi
trái tim.
Một thương đội người Hồ đứng ngoài thành Trường An, Tử Thanh cằm dán đầy râu ló đầu ra ngoài, cảnh giác nhìn xung quanh.
Nhã nhi, ta đến đây…Hít vào một hơi, không hiểu sao trái tim lại đau đớn không xua tan được.
Nay Lí Vũ không thể tương trợ, thân phận Đoạn phu nhân nếu bại lộ, nợ cũ
năm xưa tính xuống thì sẽ rước họa vào thân, mà Đỗ y quan, cho dù trở
lại đông cung, thái tử cũng sẽ không vì một linh nhân mà nguyện ra mặt
cứu giúp, lúc này đây, chỉ có thể một mình tác chiến.
“Nương, Hoắc cô nương, lát nữa vào Trường An, mọi người tìm một khách điếm trú
chân trước, trăm ngàn lần phải nhớ rõ, đừng để cho thị vệ vương phủ Hằng vương nhận ra.” Quay đầu nhìn Đoạn phu nhân cùng Hoắc Hương giả trang
nam tử mặt đầy râu, Tử Thanh lại dặn dò.
Nói xong, Tử Thanh nhảy xuống xe ngựa, hơi ôm quyền với tướng sĩ Vân Châu
đóng giả làm hộ vệ thương đội: “Dọc đường đi, đa tạ các vị bảo hộ, nếu
ta tại Trường An có nháo loạn ra đại sự gì, Tử Thanh cầu chư vị hộ tống
nương cùng Hoắc cô nương rời đi trước.”
Man Tử vỗ vai Tử Thanh: “Lục công tử quá khách khí rồi, ta cam đoan, nếu
chỉ cần có gió thổi cỏ lay ta sẽ liền lập tức bình yên đưa phu nhân cùng Hoắc cô nương rời đi.”
Đỗ y quan chỉ thở dài, nhìn Trường An xa cách hơn mười năm: “Công tử, tòa
thành này sẽ ăn thịt người, trăm ngàn lần phải cẩn thận.”
“Ân, ta biết.” Nói xong, có chút đăm chiêu nhìn Đỗ y quan, Tử Thanh đột
nhiên cúi đầu thật sâu: “Nhiều năm như vậy, đa tạ ngài vẫn chiếu cố
nương.”
“Công tử nói quá lời, lão nô không dám nhận.”
Tử Thanh nặng nề thở dài, nhấc màn xe lên, nhìn hai người trong xe: “Nương, Hoắc cô nương, bảo trọng.”
“Thanh nhi, con phải cẩn thận!”
Nương, nếu lần này con có thể cứu Nhã nhi về, con sẽ nói với người, con đã gặp cha, hắn không đáng để người chờ đợi thêm nữa.
“Yến công tử, cẩn thận.”
“Hoắc cô nương, ngươi cũng phải bảo trọng.”
Nói xong, Tử Thanh cũng không quay đầu lại, chạy vào thành Trường An, Hằng
vương phủ! Lí Thiến! Nếu ngươi làm Nhã nhi tổn thương dù một chút, ta
tất khiến cho ngươi phải trả lại gấp trăm lần!
Thành Trường An thực rộng lớn, Tử Thanh chưa từng tưởng tượng nổi đến mức thế.
Nhã nhi, đến tột cùng thì nàng bị tên súc sinh kia đưa đi đâu? Nàng nói cho ta biết, nói cho ta biết đi!
“Ngươi có nghe Hằng vương phủ nói không, tối nay có Biện Châu ‘Hoàng linh’ dâng tiếng ca ở vương phủ!”
“Hoàng linh?”
“Chính là linh nhân Nhã Hề từng ở Phạm Dương khiến trời và người kinh ngạc?”
“Các ngươi nói là ai?” Thân mình Tử Thanh run lên, lắp bắp hỏi người qua đường vội vàng đi qua bên cạnh.
“Người Hồ đúng là người Hồ, ngay cả Nhã Hề cũng không biết! Nhìn ngươi cũng
coi như là quý nhân có tiền, đi, cùng đi đến Hằng vương phủ nghe một
chút khúc ca của mỹ nhân?” Người qua đường khoác vai Tử Thanh, kéo theo
Tử Thanh đi về phía Hằng vương phủ.
Nhã nhi, cho dù hôm nay Hằng vương phủ là luyện ngục nhân gian thì ta cũng phải mang nàng đi!
Xen lẫn trong dòng người xâm nhập Hằng vương phủ, thời gian thắp đèn, phía
trên sân khấu kịch ở hậu viện vương phủ, một cái liên đăng cực lớn đặc
biệt hấp hẫn ánh mắt của mọi người.
Hằng vương một thân hoa phục đi lên sân khấu, cười nhìn mọi người phía dưới: “Nguyên lai danh tiếng ‘hoàng linh’ đã lan xa đến tận Trường An a, ha
ha, mọi người nhất định là rất muốn nhìn xem ‘hoàng linh’ kinh ngạc
chúng nhân đến tột cùng là cái bộ dạng gì phải không?”
Nắm chặt hai nắm đấm, Tử Thanh cắn răng nhìn chằm chằm Hằng vương, chậm rãi chen lấn đi về phía sân khấu.
Hằng vương nâng tay đặt trên liên đăng: “Vậy khiến mọi người…thất vọng rồi…”
Chuyện tình sợ nhất, chuyện tình không chịu nổi nhất thủy chung đã xảy ra…
Một miếng vải thô nhuốm máu bị nhét trong miệng Nhã Hề, nàng suy yếu bị
trói trên bấc đèn, hai mắt nhắm chặt, toàn thân trên dưới đều là chữ
“Hằng” máu chảy đầm đìa…
“Nữ nhân quá xấu xí!”
“Điện hạ người là lấy chúng ta ra làm trò cười sao!”
“Đây sao có thể là ‘hoàng linh’ được!”
Trái tim, trong nháy mắt giống như bị trăm ngàn lưỡi dao cắm ngập, đau đến hít thở không thông!
“Nhã nhi –!”
Tử Thanh liều lĩnh xông lên sâu khấu, hoảng loạn cởi bỏ miếng vải thô trong miệng nàng, cởi ra dây thừng trói lấy thân thể nàng…
Sao ta có thể để nàng bị tổn thương thành ra như vậy! Sao ta có thể vô dụng như vậy!
Cởi y phục run rẩy bao lấy thân mình đầy vết thương của nàng, nước mắt
không nén được cuồn cuộn tuôn rơi: “Ta đến chậm, Nhã nhi, ta đến chậm!”
Ta như thế nào có thể để cho nàng một mình rơi vào hoàn cảnh không chịu
nổi như thế này a!”
“Ta…lại đang nằm mơ…” Mơ màng, từ khóe môi Nhã Hề bật ra tiếng, tuyệt vọng mà thống khổ.
“Lớn mật!” Thị vệ vương phủ đột nhiên rút đao vây tử Thanh lại.
“Đây không phải là mộng! Nhã nhi, không phải! Ta đến rồi, nàng đừng sợ, đừng sợ…” Đau lòng ôm thân mình Nhã Hề, sợ dùng lực mạnh sẽ khiến nàng đau:
“Là ai làm nàng tổn thương như vậy! Là ai –!” Hai mắt đỏ bừng nhìn về
phía Hằng vương vô cùng kinh ngạc đứng trên sân khấu: “Lí Thiến! Ta muốn ngươi chết!”
“Ngươi…ngươi thế nhưng không chết…Ngươi không phải rõ ràng…” Hằng vương hoảng sợ lùi về phía sau, chẳng lẽ An lục công tử trước mắt này không phải người, là quỷ –!
“Nhã nhi, một lát nữa ta sẽ đưa nàng đi…” Cẩn thận nhẹ nhàng buông Nhã Hề,
Tử Thanh bước từng bước tới gần Hằng vương: “Ngươi thế nhưng lại làm Nhã nhi tổn thương đến mức này!”
Nhã nhi, ta không chọn cứu nàng, là vì ta không thể thiếu nợ Triều Cẩm thêm nữa, kiếp này ta đã không trả nổi cho nàng rồi…
“Ngăn…ngăn hắn lại!” Thị vệ đều vung đao chém tới, lại bỗng nhiên bị một trận gió lạnh thổi qua ngã xuống một bên.
“Ngươi…ngươi quả nhiên là quỷ!” Hằng vương rút bội kiếm ra, cho tới bây giờ cũng
chưa từng nghĩ tới trên thế gian này thực sự có quỷ quái!
Nhưng mà, Nhã nhi, ta lại khiến nàng bị người tra tấn như thế, chịu hết khuất nhục…
Tử Thanh đón lấy kiếm phong của hắn: “Lúc trước không nên cứu ngươi, ở Vân Châu ta nên một đao giết ngươi! Súc sinh!”
Kiếm phong chỉ cách ngực Tử Thanh ba tấc liền ngừng lại, Hằng vương đột
nhiên phát hiện mình không thể cử động dù một phần, không khỏi vạn phần
hoảng sợ kêu lên: “Người đâu! Người đâu!” Vừa liếc nhìn, mới phát hiện
trên dưới vương phủ toàn bộ đều tựa hồ bị đóng đinh tại chỗ, trừ bỏ Tử
Thanh lúc này ra, không có ai có thể cử động.
“Điện hạ! Ta…chúng ta cũng không cử động được!” Thị vệ vương phủ hoảng sợ vạn phần, thế gian này thực sự có quỷ! Thực sự là quỷ!
Nhẹ nhàng đoạt lấy kiếm của hắn, Tử Thanh cắn chặt răng: “Ngươi thương tổn Nhã nhi, ta muốn ngươi ngàn lần trả lại!”
Một kiếm thẳng tắp đâm vào mắt trái Hằng vương, Tử Thanh nhanh chóng rút kiếm ra, lại đâm vào một mắt khác của hắn!
“A –!” Đau đớn kịch liệt khiến cho Hằng vương nhịn không được hét lên một
tiếng, nhưng thân mình lại vẫn không thể động một phần.
“Ngươi cũng biết đau sao!” Huy kiếm chặt đứt cánh tay phải của hắn, Tử Thanh
rút kiếm hung hăng đâm xuyên qua ngực hắn, máu tươi bắn lên mặt Tử
Thanh: “Ngươi có biết Nhã nhi đã đau đớn nhường nào không?”
“Thả…thả ta ra…” Thanh âm thống khổ từ trong miệng Hằng vương bật ra.
“Ngươi nào có từng buông tha cho Nhã nhi một phần!” Rút kiếm ra đá ngã Hằng
vương, thanh kiếm trong tay Tử Thanh điên cuồng cắt loạn lên người hắn:
“Lí Thiến! Đi chết đi!”
“Ta…sao có thể…thua…”
Trong nháy mắt, thi thể Hằng vương ở dưới lưỡi kiếm của Tử Thanh biến thành một đám hỗn độn.
Bỗng nhiên, một cánh tay già nua giữ Tử Thanh lại: “Đủ rồi…hắn đã chết…”
Run rẩy giương mắt nhìn, nguyên lai là lão ẩu thần bí kia. Gạt tay bà ra,
Tử Thanh phẫn hận lắc đầu: “Không đủ! Không đủ! Không đủ!”
“Nhân quả tuần hoàn, nên báo thì đã báo, phải đi thôi!”
“Nhân quả tuần hoàn?” Tử Thanh lạnh lùng cười: “Nhã nhi đến tột cùng đã làm sai cái gì? Mà phải chịu tra tấn như thế?”
“Số mệnh đã định như thế, thì trốn không thoát được.” Ảm đạm thở dài, nhìn Tử Thanh: “Có thể sống sót, đã là may mắn rồi.”
“Nhã nhi hiện tại là sống không bằng chết!” Kiếm Tử Thanh lại xuyên qua đầu
Hằng vương: “Ta mặc kệ số mệnh đã trú định cái gì! Ta chỉ biết, rõ ràng
ngươi biết Nhã nhi không có quý nhân tương trợ, vậy mà cũng không nói
cho ta biết! Rõ ràng ngươi có thể ngăn cản bi kịch của Nhã nhi, ngươi
lại chậm chạp đến giờ mới xuất hiện!”
Tiếng sấm nổ ra giữa trời quang, đột nhiên vang vọng bầu trời.
“Cho nên, ta đến để chuộc tội…” Lạnh nhạt nhìn Tử Thanh, lão ẩu mỉm cười gật đầu: “Nhớ lấy, chớ có cô phụ nàng…”
“Lão yêu tinh, ngươi thật khờ quá! Ngươi trợ giúp Tử Thanh giết Hằng vương,
phá hư thiên đạo luân hồi, cũng biết sẽ bị hủy đi ngàn năm đạo hạnh a!”
Thanh âm lão hòa thượng bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy hắn liều lĩnh từ
trong đám người vọt lên, nắm chặt tay lão ẩu: “Mau đi cùng ta!”
Bỗng nhiên đẩy lão hòa thượng ra, lão ẩu cười hắc hắc, cũng là vô hạn thê
lương: “Lúc này có ngươi lo lắng, cho dù đạo hạnh bị hủy hết cũng không
hối tiếc.” Giương mắt nhìn bầu trời: “Mặc dù ta đánh cược thắng ngươi,
nhưng mà nhân yêu chi luyến, quả nhiên vẫn không có kết quả!” Nói xong,
vội nhìn Tử Thanh: “Các ngươi đi mau! Trời phạt sắp tới, pháp lực mà hết thì các người sẽ vĩnh viễn không đi được!”
Tử Thanh cả kinh, ném bội kiếm, ôm lấy Nhã Hề, nhìn lão ẩu: “Chúng ta cùng nhau đi!”
“Các ngươi đi mau!” Lão ẩu vung tay áo, một trận gió lạnh quấn Tử Thanh cùng Nhã Hề bay cao, xa xa li khai Hằng vương phủ: “Tử Thanh, Nhã Hề, đây là việc cuối cùng ta có thể làm vì các người…”
Trời quang lại vang lên tiếng sấm, năm đạo tia chớp đồng thời rơi xuống người lão ẩu.
“Đừng!” Lão hòa thượng nhào tới, lại chỉ có thể ôm lấy một gốc trúc xanh.
Thanh đăng cổ phật, từng chuyện từng chuyện trào lên trong tim.
Lão hòa thượng chậm rãi đứng dậy, niệm một tiếng phật hiệu, ôm thanh trúc
đi xuống sân khấu: “Ngươi thắng, lão yêu tinh, kiếp này không có kết
quả, kiếp sau lại gặp gỡ, lúc đó, đến lượt ta chờ ngươi.” Rơi lệ cười,
bóng dáng lão hòa thượng chậm rãi biến mất.
Gió lạnh thổi qua, mọi người đột nhiên có thể cử động hoảng loạn chạy tứ
tán, trời ạ, thế gian này thực sự có quỷ! Đường đường là Hằng vương điện hạ thế nhưng bị bầm thây vạn đoạn!
Mới nghe được tin tức Hằng vương đã chết, Man Tử và Đỗ y quan liền mang
theo Hoắc Hương cùng Đoạn phu nhân lập tức rút khỏi Trường An.
Một đêm đó, trên dưới toàn thành Trường An, một mảnh kinh hoàng.