“Tử Thanh, chàng cứ như vậy kéo ta vào đây, thật sự là…” Hai gò má đỏ bừng, Nhã Hề hoảng hốt đẩy Tử Thanh ra, bối rối lui về phía sau mấy bước,
nhìn Tử Thanh nhàn nhã đóng cửa phòng lại.
Tử Thanh vân đạm phong khinh cười: “Nhã nhi nàng đừng sợ, tối nay ta tùy
tiện nằm ngay trên chiếc ghế bên cạnh này ngủ một chút là được, giường
thì đương nhiên tặng cho một mình nàng ngủ.”
“Kia…kỳ thật ta có thể ngủ ở phòng khác mà.” Mặt Nhã Hề càng thêm đỏ: “Chàng cùng ta…chàng cùng ta còn không có…”
Tử Thanh nhẹ thở dài, tiến lên đỡ lấy vai nàng: “Hiện tại ta không nghĩ
được nhiều như vậy, nếu có chút vượt qua lễ pháp, hành xử có điều đường
đột với giai nhân, vậy thật sự vạn phần xin lỗi. Hôm nay nàng không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng, muốn nàng đâu. Để nàng ở phòng khác, ta thật sự sợ chỉ hơi lơ đãng là nàng sẽ bị ai đó bắt đi…”
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Tử Thanh, Nhã Hề xấu hổ cười: “Nào có dễ dàng bắt ta đi như vậy?”
“Có!” Tử Thanh nặng nề gật đầu, hai hàng lông mày nhăn lại, nhịn không được
ôm chặt nàng trong vòng tay: “Trong phủ này có rất nhiều giết chóc, một
ngày còn chưa bình yên rời khỏi Phạm Dương thì một ngày trái tim ta vẫn
như bị treo lơ lửng. Hôm nay loạn tiễn cùng bắn, hôm qua một Trịnh
Nguyên Hoán còn đang sống yên lành lại coi như đương trường mất mạng,
nếu không phải trong tay nàng có tỳ bà, ta không dám tiếp tục nghĩ nữa…”
“Tử Thanh…” Mày Nhã Hề nhíu lại, thân mình có chút run rẩy: “Hắn thật sự không còn trên thế gian này nữa sao?”
“Không còn nữa…” Tử Thanh thở dài than mộ tiếng. Hắn từng ở trong lòng nàng,
phải không Nhã nhi. Một mạt chua xót dâng lên trong đáy lòng, Tử Thanh
ảm đạm khẽ than, ta thật sự có thể vĩnh viễn giữ nàng lại như thế này
sao? Chỉ cần nhớ tới những lời vừa rồi Đoạn phu nhân mới nói, còn nghĩ
đến cả thân phận chân chính của mình, lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc,
bất giác hai mắt khóe đã ươn ướt.
“Nhã nhi, đừng rời bỏ ta…” Nghẹn ngào lại giống như mang theo vô hạn cầu xin, Tử Thanh không nhịn được mở miệng.
Nhẽ Hề đang đỏ mặt, nhìn thấy nỗi bi ai của Tử Thanh liền không khỏi cả
kinh, vừa định hỏi ra lời vì sao lại bỗng nhiên giật mình. Tử Thanh luôn thình lình tỏ ra như vậy, trong lòng như cất giấu một thứ gì đó giống
như ở gần ngay trước mắt nhưng thế nào lại nhìn cũng không hiểu rõ được
khúc mắc ấy: “Vì sao lại rời bỏ chàng chứ? Ngốc?” Bàn tay thon gầy trắng nõn cầm lấy tay phải bị thương của Tử Thanh, Nhã Hề lắc đầu: “Trong
lòng chàng đến tột cùng ẩn dấu khúc mắc thế nào đây?”
Thân mình chấn động, Tử Thanh miễn cưỡng cười: “Không…không có, muộn rồi, mau nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải đi gấp.”
“Tử Thanh?” Nhã Hề muốn nói lại thôi.
Tử Thanh đột nhiên cười: “Nương tử có gì phân phó?”
“Chàng! Đáng ghét!” Ngượng ngùng cười, Nhã Hề vạn vạn lần không ngờ hắn lại đột nhiên kêu lên xưng hô này.
“Sao? Nếu nương tử chán ghét ta, vậy ta liền ngoan ngoãn nằm ngủ ở ghế thôi,
ta cam đoan buổi tối tuyệt đối sẽ không vụng trộm trèo lên giường.” Tử
Thanh cười nói xong liền xoay người sang chỗ khác, thần sắc thống khổ
lại xuất hiện trên mặt lần nữa. Nhã nhi, qua vài ngày nữa, qua vài ngày
nữa thôi ta sẽ nói với nàng hết thảy mọi thứ về ta, đến lúc đó nàng có
muốn ta ở lại hay không, ta đều nghe lời nàng…
“Tử Thanh…” Nhã Hề bỗng nhiên gọi nàng lại: “Phương bắc rét lạnh, nếu chàng ngủ ở ghế thì chỉ sợ sẽ cảm lạnh mất, vẫn nên…vẫn nên…lên trên giường
đi.” Nói xong lời đó, mặt đã ửng hồng, xấu hổ đến nỗi phải cúi đầu
xuống.
“Nàng không sợ người khác nói…”
“Ngươi…đều đã bị chàng mang vào phòng rồi, ta còn nói rõ ràng thế nào được nữa?”
“Vậy không tốt lắm, ta không muốn nàng ngủ mà không an tâm.”
“Trừ phi chàng không phải Tử Thanh trong lòng ta, mới có thể sẽ làm nên những việc mà chỉ có kẻ cầm thú mới làm.”
“Cái này…”
“Trước tiên phải nói rõ đã, chàng cần phải quy củ.”
Xoay người lại, Tử Thanh cười đến gần Nhã Hề, đột nhiên ôm lấy nàng nhấc bổng lên: “Rõ, tiểu nhân tuân mệnh! Nương tử, mời!”
“Chàng…chàng!” Một ít kinh hãi thoáng hiện qua đáy mắt Nhã Hề, tiếng tim đập cuồng
loạn truyền vào tai Tử Thanh, chạm phải cũng là ánh mắt trong sáng thản
nhiên của nàng.
Nhẹ nhàng đặt Nhã Hề lên giường, vô hạn thương tiếc nhìn thoáng qua vết
thương trên mặt nàng, Tử Thanh nhíu mày: “Về sau đừng có làm những việc
ngốc nghếch thế này nữa…”
Nhìn gương mặt Tử Thanh, Nhã Hề vươn tay vuốt lên đôi mày của nàng: “Ta không sao…thật sự không có việc gì.”
Nhướn mày cười, Tử Thanh khẽ cúi người, nhẹ nhàng cởi hài cho Nhã Hề, chậm
rãi đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng, đứng dậy đi đến bên ngọn nến,
thổi tắt ánh sáng, rồi trở lại ghế, tùy tiện ngả lưng, cất tiếng lanh
lảnh: “Nhã nhi, ngày mai gặp lại.”
“Tử Thanh…”
“Ừ?”
“Ngày mai gặp…”
“Ngày mai gặp…” Hai hàng nước mắt chảy xuống, Tử Thanh nín nhịn nỗi nghẹn
ngào. Ta với nàng đến tột cùng có thể có bao nhiêu lần “ngày mai gặp”
đây? Nữ tử cùng nữ tử, là không có kết quả! Từng lời Đoạn phu nhân đã
nói lại một lần nữa quẩn quanh trong đầu, cố xua cũng không nổi.
Trong lúc rối bời, Tử Thanh dường như thấy được hỉ đường, thấy hoa chúc*,
thấy chính mình một thân hồng bào, hạnh phúc vô cùng mở lên khăn đội đầu của tân nương, thấy được lại là Nhã Hề lệ rơi đầy mặt.
“Vì sao chàng phải lừa gạt ta?”
“Ta không có…”
“Ngươi rõ ràng là nữ tử, vì sao phải lừa gạt trái tim ta?”
“Ta…ngay cả ta là nữ tử thì tình cảm đối với nàng cũng không có nửa phần giả dối!”
“Hoang đường! Hoang đường! Nữ tử sao có thể cùng nữ tử thành thân?” Nhã Hề
giận dữ bật dậy, bi thương xé chữ “hỉ” đỏ thẫm thành hai nửa…
“Nhã nhi đừng đi! Đừng đi!” Tử Thanh nhịn không được mà mê sảng, làm Nhã Hề từ trên giường bừng tỉnh dậy.
Vội vàng xuống giường, Nhã Hề nương theo ánh trăng đi đến bên ghế dài, vừa
định lay Tử Thanh dậy lại bị bàn tay Tử Thanh tóm chặt, đột nhiên kéo
vào trong lòng.
“Tử…” Vừa định nói chuyện, môi Nhã Hề đã bị một đôi môi nóng bỏng đặt lên,
trong nháy mắt này, Nhã Hề chỉ cảm thấy một trận cuồng loạn mê muội,
không kịp suy nghĩ nhiều, chính là say mê, là trầm mê. Dần dần khuôn mặt dâng lên màu đỏ ửng, Nhã Hề chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông, hoàn
toàn bị bao phủ trong nụ hôn thâm tình thình lình xảy ra này.
Nước mắt từ trên mặt Tử Thanh chảy xuống, môi nàng rời môi Nhã Hề, tựa hồ nàng lại ngủ thiếp đi.
“Chàng…chàng…” Kịch liệt hô hấp, Nhã Hề muốn cho lòng mình bình tĩnh lại, nhưng thật
lâu cũng không bình tĩnh nổi. Hô hấp của Tử Thanh trong gang tấc ấy, màn thân mật mới vừa rồi trong nháy mắt kia, lặp đi lặp lại thật lâu dưới
đáy lòng nàng.
Lặng yên vươn tay xoa lên môi Tử Thanh, Nhã Hề không nhịn được mà mỉm cười:
“Chàng cũng biết mình đã khi dễ ta chứ?” Nhẹ nhàng lau đi lệ trên mặt Tử Thanh, đưa tay cùng tay trái nàng mười ngón tương khấu*, vết sẹo trên
lòng bàn tay khắc thật sâu vào đáy lòng Nhã Hề khiến nàng đau xót – chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Tử Thanh, mặc kệ tương lai có chuyện gì
phát sinh, Nhã Hề vĩnh viễn đều là Nhã Hề của chàng…Chàng có nghe thấy
không?
(*mười ngón tương khấu: mười ngón tay lồng vào nhau)
“Nhã nhi…” Trong giấc mộng, thì thào gọi tên nàng, Tử Thanh chỉ biết quan
trọng nhất là ôm chặt lấy người trong giấc mơ ấy, một Nhã Hề nàng đã
từng hôn, lại vẫn như trước hờ hững muốn bỏ đi, khiến nàng không dám
buông tay.
“Đứa ngốc…” Gắt gao tựa vào lòng Tử Thanh, không có chăn ấm bằng gấm kia,
đáy lòng lại cũng bùng lên vô hạn hỏa nhiệt. Nhã Hề nhắm hai mắt lại,
bình yên chìm vào giấc ngủ, hy vọng sáng mai khi mở mắt người đầu tiên
nhìn thấy – là chàng.
***
Sáng sớm, hơi thở như hương hoa lan nhàn nhạt truyền vào mũi Tử Thanh, Tử
Thanh kinh ngạc trợn mắt, thấy trong lòng mình lại là Nhã Hề, không khỏi kinh hoàng vô cùng, lại nhớ tới giấc mộng đêm qua, rồi cúi đầu nhìn
dung nhan ửng hồng đang ngủ của nàng. Xong rồi, xong rồi, không có làm
ra cử chỉ khinh bạc gì đó chứ?
Trái tim không khỏi đập rộn ràng, muốn động thân lặng lẽ bế nàng lên trên
giường, làm bộ như cái gì cũng chưa từng phát sinh, lại kinh ngạc phát
hiện ra cả hai đã mười ngón tương khấu, không khỏi ngốc nghếch cười.
Nhìn mặt mày nàng khẽ động, biết có lẽ nàng sẽ tỉnh lại, Tử Thanh chỉ có thể vội vàng nhắm mắt lại, làm bộ như còn đang ngủ say.
Nghe thấy trái tim đột nhiên đập kịch liệt của Tử Thanh, khóe miệng Nhã Hề
lơ đãng cong lên, lặng lẽ hé mắt nhìn gương mặt nàng, đứa ngốc…Thật cẩn
thận buông lỏng tay ra, Nhã Hề nhẹ nhàng hết sức từ trong lòng nàng đi
ra, rón rén trở về bên giường, đứng trước gương đồng sửa lại mái tóc đen hơi tán loạn – thấy gương mặt tràn đầy nét đỏ ửng, Nhã Hề xấu hổ cười,
chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một niềm vui sướng không kiềm chế được,
vô thanh vô tức bùng lên lửa nóng.
Nhắm hai mắt lại, trái tim Tử Thanh đập như đánh trống, trong giấc mơ đêm
qua hình như có hôn Nhã Hề một cái, đến tột cùng là hôn nàng trong mộng
hay là hôn thật đây? Thực đáng chết! Thực đáng chết! Sao lại có thể làm
ra loại chuyện đường đột như thế chứ? Phải đối mặt với nàng thế nào đây? Làm cách nào mở miệng giải thích với nàng bây giờ?
Đang lúc bối rối không biết phải làm sao, thanh âm của nha hoàn bỗng nhiên
vang lên ngoài cửa: “Lục công tử, phu nhân nói xe ngựa cùng vật phẩm đã
chuẩn bị tốt rồi, thỉnh công tử mau mau thức dậy, đừng làm lỡ hành
trình. Nô tỳ đã chuẩn bị nước rửa mặt, thỉnh công tử cùng tiểu thư…”
Lần này thật đúng là không thể không rời giường!
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng động mở cửa, Nhã Hề tươi cười tiếp lấy nước ấm
cùng khăn trắng nha hoàn bưng tới, nói lời cảm ơn, rồi bưng chậu đồng
vào phòng.
Nghe tiếng bước chân Nhã Hề đến gần mình, Tử Thanh ngược lại càng ngày càng bối rối.
“Ngốc, nên rời giường thôi, bằng không người khác sẽ thật sự chê cười chúng
ta.” Nhã Hề buông chậu đồng xuống, đi tới vỗ nhẹ Tử Thanh.
Nắm chặt tay Nhã Hề, Tử Thanh lập tức ngồi dậy, còn thực sự, thật nghiêm
túc hỏi: “Nhã nhi, đêm qua ta có làm ra chuyện gì không đúng quy củ
không?”
“Chàng…chàng nói xem?” Ngượng ngùng cúi đầu, Nhã Hề khẽ cắn môi dưới, không dám nhìn vào mắt Tử Thanh.
“Nàng giận ta?” Tử Thanh liên tục lắc đầu, buông tay Nhã Hề, hung hăng cho chính mình một cái tát: “Ta…ta thật sự là đáng chết!”
“Chàng!” Nhã Hề hoảng hốt nhúng ướt khăn trắng, vắt khô rồi tiến lên áp lên mặt
Tử Thanh: “Đứa ngốc, sao lại cùng ngủ trên giường liền tự thương tổn
chính mình như thế? Ta…ta lại không trách chàng…”
“Thực xin lỗi…” Tử Thanh nhìn ánh mắt đau lòng của nàng, trong lòng cũng là
một mảnh ấm áp: “Cảm giác có thể vừa mở mắt liền thấy nàng thực tốt,
nhưng mà ta cam đoan lần sau sẽ không có loại cử chỉ đường đột này nữa,
nếu không, nếu không sẽ khiến cho ta biến thành một…con cóc!”
“Ha ha.” Nhã Hề nhịn không được liền bật cười thành tiếng: “Nào có ai tự nói mình là con cóc chứ?”
“Chỉ cần nàng không tức giận là tốt rồi…” Thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong
lòng Tử Thanh rốt cục cũng buông xuống, nghĩ tới hôm nay có thể rời khỏi Phạm Dương, tâm tình bất giác liền tốt lên.
Có lẽ hẳn là nên viết một phong thư nói lời cáo biệt với Triều Cẩm…Nơi này sóng ngầm quá mãnh liệt, quả thật không yên lòng để một mình nàng ấy
đối mặt với nhiều thứ như vậy, nhưng mà nếu một đại phiền toái như mình
rời khỏi Phạm Dương, nói không chừng còn có thể giúp đỡ được nàng, khiến nàng tránh thoát một ít ám tiễn chăng?