Ánh trăng nhàn nhạt phủ lên khắp thành Phạm Dương, hiếm hoi có được một buổi tối không mây không gió như hôm nay.
Toàn An phủ rất náo nhiệt, chỉ cần là quan viên trong phạm vi trăm dặm quanh Phạm Dương thì cơ bản đều đã đến phủ để tham gia dạ yến.
Không biết ai muốn nổi bật mà kiến tạo nên một toà sen chín tầng ở chính giữa hồ trong An phủ, cao thấp treo giữa không trung, khẽ đong đưa tựa như
thể được sinh ra từ gió.
Yến tiệc được tổ chức bên hồ, tuy rằng không hợp quy tắc, nhưng lại phá lệ
nổi bật. Ở địa phương đối diện tòa sen là chiếc ghế lớn phủ da hổ để An
Lộc Sơn ngồi, hai bên đó đặt một dãy bàn vây thành hình cung, giống như
chúng tinh củng nguyệt*.
(*các ngôi sao vây quanh mặt trăng)
Ánh đèn sáng lên, tiếng nhạc âm vang, một khắc cũng không dừng lại.
An Lộc Sơn nhiệt tình lôi kéo Cầu Lâm ngồi xuống vị trí dành cho khách
danh dự, dần dần dạ yến náo nhiệt hẳn lên, ăn uống linh đình, tiếng khen tặng lẫn nhau liên miên không ngừng.
“Nói ta xem Cầu đại nhân, ngươi thấy phủ đệ này của ta có khí phái không?”
Đôi mắt như chuông đồng của An Lộc Sơn nhìn Cầu Lâm nơm nớp lo sợ ngồi
một bên, tựa hồ trong lời lại chứa lời.
“Thưa An đại nhân, đây thực có thể so với Đại Minh cung thứ hai.” Cầu Lâm
cười bồi quỳ xuống: “Trách không được Quý phi nương nương cùng Thánh
thượng đều muốn nhận đại nhân làm nghĩa tử, đại nhân trung thành và tận
tâm, lần này hạ quan trở về nhất định phải nói thật tốt với Thánh
thượng.”
“Được! Tốt! Cầu đại nhân, làm gì mà phải hành đại lễ thế này!” An Lộc Sơn vỗ
tay một cái, thị vệ liền nâng tới một hộp đầy hoàng kim, ý tứ đưa tới
trước mặt Cầu Lâm: “Cầu đại nhân, ngươi trung tâm với lão tử, lão tử nhớ kỹ, nhưng lão tử không hy vọng lại nghe thấy lời ra tiếng vào gì từ
Trường An truyền đến.”
“Hạ quan đảm bảo tuyệt đối sẽ không!” Thấy đầy ắp hoàng kim sáng chói, Cầu Lâm quả thực hoa cả mắt.
An Lộc Sơn cười to một tiếng, nâng Cầu Lâm dậy: “Cầu đại nhân, mời ngồi.
Nghe nói tối nay Sử tướng quân đặc biệt mời tới ‘Hoàng linh’ Nhã Hề từ
Biện Châu lên đài biểu diễn, đừng làm khách mà bỏ lỡ a.”
“Vâng vâng vâng! Tạ đại nhân.” Âm thầm lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Cầu Lâm ngồi xuống.
An Lộc Sơn nhìn nhìn chung quanh, vài nhi tử của mình cơ bản đều đã ngồi
xuống, ngay cả đại công tử Sử gia cùng tiểu thư đều đã ngồi ở cách đó
không xa, nhưng cố tình lại không phát hiện ra Tử Thanh và Triều Cẩm.
“Kỳ quái, chẳng lẽ Ân nhi còn ở Sử gia? Đã khai yến rồi mà còn không thấy
bóng người?” An Lộc Sơn không khỏi phân phó thị vệ ở bên cạnh gọi Sử
Triều Nghĩa ở phía trước lại đây: “Triều Nghĩa chất nhi, Ân nhi còn tại
quý phủ sao?”
“Thưa An bá bá, hắn rời đi cùng lúc với Triều Nghĩa, hẳn là sẽ lập tức đến đây.”
“Vậy muội muội Triều Cẩm của ngươi đâu? Chẳng lẽ hai người bọn họ ở cùng một chỗ?” An Lộc Sơn bỗng nhiên cười hắc hắc: “Nếu hai người ở cùng một
chỗ, vậy không đến cũng được!”
“Cũng không phải, là do sáng nay Triều Cẩm ăn linh tinh nên đau bụng, rất khó chịu cho nên còn ở nhà nghỉ ngơi.” Sử Triều Nghĩa thản nhiên trả lời,
Triều Cẩm, tối nay ngươi định diễn trò gì?
“Cha, người tìm ta?” Mặc thanh sam bạch cừu, Tử Thanh chậm rãi đi tới.
“Đến đây là tốt rồi, đến đây là tốt rồi, ngồi xuống bên cạnh cha đi.” An Lộc Sơn vỗ vai Tử Thanh, trực tiếp động đến miệng vết thương khiến nàng đau đớn: “Ừ, thân thể thật sự có chút đơn bạc, bắt đầu từ ngày mai theo lão tử đến giáo trường tập luyện, nhi tử ta là một tên mặt trắng thế này,
tương lai cho ngươi hơn mười nữ nhân, ngươi làm sao mà chịu nổi?”
“Hả? Không cần đâu, ta ăn nhiều cơm một chút là được.” Tử Thanh sửng sốt, trong óc An Lộc Sơn này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?
“Không được! Lão tử muốn sang năm được ôm hơn mười tôn nhi!” An Lộc Sơn nhếch
miệng cười to, Tử Thanh cảm thấy hai gò má đỏ lên, chỉ có thể im lặng
không lên tiếng.
“Cha, ta muốn ngồi lên phía trước, được không?” Tử Thanh cảm thấy nơi này
cách tòa sen thật sự quá xa, vạn nhất thực có chuyện gì phát sinh, tất
nhiên vạn vạn lần không kịp tiến lên cứu.
“Được! Được! Nếu ‘Hoàng linh’ Nhã Hề quả nhiên là mỹ nhân, hôm nay lão tử
trước hết thưởng cho tiểu tử ngươi, trước tiên ăn mặn đã rồi nói sau!”
Lại vỗ vai Tử Thanh, Tử Thanh khẽ nhếch miệng, chỉ thiếu chút nữa đau
đến hét lên!
“Lục công tử, nếu không chê thì Triều Nghĩa muốn ngồi chung với huynh, thế nào?” Sử Triều Nghĩa đột nhiên cười, ôm Tử Thanh.
Tử Thanh theo bản năng tránh khỏi tay hắn: “Ta cũng không có thói quen bị
nam nhân ôm ấp!” Nói xong Tử Thanh liền lập tức đi tới tòa sen gần nhất
ngồi xuống, thản nhiên tự đắc rót một chén rượu, chờ đợi Nhã Hề lên đài.
Nụ cười cứng lại trên mặt Sử Triều Nghĩa trong nháy mắt, xám mặt trở lại
chỗ mình, buồn bực uống một hớp rượu: “Không thú vị gì hết!”
Sử tiểu muội liền lại gần: “Đại ca cần gì tức giận, tối nay là đến xem diễn mà.”
Một câu làm bừng tỉnh, Sử Triều Nghĩa bỗng nhiên cười: “Tiểu muội thực thông minh, đến đây, đại ca kính ngươi một ly.”
“Tạ đại ca.”
“A? Sao hôm nay không thấy tên tiểu bạch kiểm kia?” Sử Triều Nghĩa bỗng nhiên tò mò hỏi.
Sử tiểu muội cười nhẹ: “Là linh nhân, tự nhiên phải lên đài rồi.”
“Ha ha, màn diễn tối nay thật sự có chút đáng xem.” Liếc mắt thoáng nhìn Tử Thanh một mình uống rượu ở bên, Sử Triều Nghĩa âm thầm cắn răng, đến
tột cùng thì tiểu tử này với Triều Cẩm mưu tính cái gì?
Tiếng nhạc vẫn náo nhiệt đột nhiên dừng lại, mọi người trong đêm yến đều cảm
thấy đột ngột, tất cả không khỏi nhìn về phía An Lộc Sơn.
Còn không đợi An Lộc Sơn mở miệng hỏi thị vệ, một tiếng sáo du dương đột nhiên vang tận mây xanh.
Ánh mắt mọi người bỗng dưng đều hướng tới chín tòa sen treo giữa không
trung nơi mặt hồ đóng băng, chỉ thấy một bóng hình xiêm áo trắng tựa
tuyết đứng lặng trên một tòa sen thấp nhất, chậm rãi thổi sáo.
Đôi hàng tóc mai khẽ lay động, nữ tử xiêm y như tuyết với mái tóc đen mỏng
manh khẽ mỉm cười xoay người, tuy có tấm lụa mỏng che mặt, phía trong ẩn hiện mông lung, nhưng lại càng đẹp hơn tiên tử ba phần! Tiếng sáo quẩn
quanh, nữ tử hướng về phía Tử Thanh, thản nhiên cười, ánh mắt như những
gợn sóng trong trẻo, dịu dàng nhu tình.
“Này! Thế gian này thế nhưng lại có mỹ nhân như vậy!” An Lộc Sơn không khỏi đứng lên.
Tử Thanh chậm rãi đứng dậy, nâng chén hướng về phía không trung, nhìn vào đôi mắt nàng, tràn đầy thâm tình.
Tiếng sáo dừng lại, ngón tay như đóa hoa lan hất xuống dưới, cây sáo trong
tay đột nhiên rơi thẳng xuống hồ sen, tất cả mọi người đều cả kinh muốn
nhảy xuống hồ đóng băng vì mỹ nhân mà nhặt lên sáo ngọc.
Sáo ngọc rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy giữa hư không.
Tiếng tỳ bà như sóng cuộn vang lên tựa tiếng trả lời, một bóng hình xinh đẹp
khoác hồng y ôm tỳ bà đi ra, tuy rằng trên mặt che mặt nạ, nhưng từ thân hình kia, từ những ngón tay thon gầy phát ra những thanh âm xuất trần
như thế, nữ tử phía sau mặt nạ này tất nhiên cũng có diện mạo khuynh
quốc khuynh thành.
“Tô……” Sử Triều Nghĩa bỗng nhiên bật dậy, không thể tin được vào tai mình.
“Này, Tử Thanh ca ca, thấy Nhã Hề tỷ tỷ, trái tim liền đập bình bịch phải
không?” Đột nhiên Lí Nhược một thân thị vệ giả trang vỗ vỗ Tử Thanh.
Tử Thanh lấy lại bình tĩnh, vội kéo nàng xuống bên cạnh: “Vừa rồi ta tìm
ngươi cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, ngươi đừng có chạy loạn,
trên đài diễn xong, ngươi phải thừa dịp lực chú ý của tất cả mọi người
đều tập trung trên người Nhã nhi mà mang theo Tô cô nương rời khỏi An
phủ, đi cửa Bắc rời khỏi Phạm Dương, nhớ kỹ chưa?”
“Nhỡ kỹ, nhớ kỹ rồi! Mang tiểu Tình tử chạy thôi mà, cái này khẳng định ta
nhớ rõ.” Nói xong, Lí Nhược có chút đăm chiêu nhìn Tô Tình khoác hồng y
đạn tấu ở xa xa: “Trên đường đi ta nhất định phải tháo được mặt nạ của
nàng xuống!”
“Ý ngươi là sao, chẳng phải vẫn nói khuôn mặt nàng bị hủy còn gì? Cho tới
bây giờ các ngươi đều chưa từng nhìn thấy bộ dáng của nàng?” Tử Thanh
nhất thời kinh ngạc.
“Đúng vậy, lúc chúng ta thấy nàng, thiếu chút nữa nàng đã đói chết ở đầu
đường, ngay cả thời điểm chúng ta sắc thuốc cho nàng uống, nàng sống
chết cũng không chịu tháo mặt nạ ra!” Lí Nhược thở dài than: “Tiểu Tình
tử thật sự là một người đáng thương.”
Đột nhiên đáy lòng nổi lên một tia bất an, Tử Thanh ưu sầu nhìn về phía Nhã Hề, mày không khỏi gắt gao nhíu chặt.
Vì sao chàng lại nhăn mày? Mục quang vẫn không rời khỏi Tử Thanh, ánh mắt
quan thiết của Nhã Hề xoay chuyển trong đôi mắt, làn môi hé mở, một
tiếng ca uyển chuyển thoát ra phiêu đãng giữa tầng không: “Minh nguyệt
kỳ thời hữu?” Mũi chân khẽ điểm một cái, dĩ nhiên lại nhảy lên tòa sen
thứ hai, ngón tay như đóa hoa lan cũng đồng thời nâng lên, tựa như muốn
đỡ lấy vầng trăng trên bầu trời.
“Bả tửu vấn thanh thiên,
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên?”
Bên này điệu tỳ bà vừa chuyển, không giống như châu ngọc rơi xuống mà đột
nhiên chậm rãi gảy dây đàn, thê lương vô cùng, Tô Tình ở trong tòa sen
như quên mình đạn tấu tỳ bà.
Tử Thanh không khỏi chấn động trong lòng, thế nhưng nàng lại xướng bài ca
này! Nhịn không được chậm rãi đi về phía hồ sen, đứng bên thành, nhìn
xiêm áo trắng tinh nhẹ nhàng lay động, mày giãn ra, giống như tượng gỗ
ngây ngốc đứng đó.
Đứa ngốc…trên mặt như có rặng mây đỏ dâng lên, Nhã Hề yếu ớt cười, mũi chân lại khẽ nhún nhảy lên đài sen thứ ba, nhẹ nhàng cúi đầu, lặng yên không chút gió đêm, tấm khăn lụa trên mặt lại như bị gió thổi mà bay xuống,
khuôn mặt tuyệt trần tựa tiên tử hiện ra trước mắt, mọi người không khỏi cả kinh sợ hãi cúi đầu than một tiếng.
Làm như nhập tâm vào vai diễn, mày nhíu lại, ánh mắt Nhã Hề mang theo bảy
phần thê lương, giống như thật sự đi tới cung Quảng Hàn (1) cô tịch khôn cùng:
“Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu chủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.”
Mỗi một thanh âm uyển chuyển đều rơi vào đáy lòng từng người nghe, nửa phần ấm áp, nửa phần lạnh lẽo, khơi gợi khiến người nóng ruột nóng gan vô
cùng.
Chỉ thấy bàn tay mềm mại của Nhã Hề đột nhiên hướng về phía Tô Tình vẫy
gọi, ngón tay thon gầy của Tô Tình nhấn dây đàn tỳ bà một cái, tiếng tỳ
bà ngừng lại, chỉ trong nháy mắt không gian vắng lặng, Tô Tình đã đem tỳ bà ném lên thật cao, không biết là ai lập tức đem một chiếc cẩm sắt (2) năm mươi dây truyền đến cho Tô Tình.
Tiếp được tỳ bà, nhận được cầm, trong nháy mắt tiếng nhạc lại vang lên lần
nữa, ai cũng chưa từng chậm một phân – phối hợp dĩ nhiên lại thiên y vô
phùng đến vậy.
“Oa! Tiểu Tình tử cùng Nhã Hề tỷ tỷ quá lợi hại!” Lí Nhược không khỏi đột ngột vỗ tay.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ người trong đêm yến vỗ tay vang như sấm dậy, ai cũng vây quanh hồ.
“Nữ nhân này chỉ có được ở trên trời.” Bỗng nhiên nghe thấy Sử Triều nghĩa ở bên cạnh cảm thán, thế này Tử Thanh mới phát hiện không biết hắn đã đi
tới bên cạnh mình từ khi nào.
Quay đầu nhìn thoáng qua An Lộc Sơn ở phía sau cùng Sử Tư Minh cũng đồng
dạng kinh diễm ở phía xa xa, Tử Thanh chỉ cảm thấy trái tim như thể vọt
lên tận cổ họng.
Đứa ngốc, chàng lại nhíu mày. Nhã Hề nhìn Tử Thanh lại nhăn nhó mặt mày,
nhảy lên tòa sen thứ tư trong nháy mắt, liên tục uyển chuyển xoay quanh
tám dây đàn tỳ bà trong lòng, giống như có vô số cánh hoa tung bay:
“Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.”
Tử Thanh, tối nay ta vì chàng mà ca, vì chàng mà múa, vì chàng mà đàn, vì
sao chàng không thể yên lòng, hảo hảo thưởng thức hết thảy mọi thứ ta
làm vì chàng đây?
Ta không sợ sẽ đưa tới bao nhiêu ánh mắt mang ý niệm xấu xa, không sợ rước lấy bao nhiêu kẻ háo sắc khinh bạc, chỉ thầm nghĩ đến chàng, khuynh tẫn sở học cả đời, nở rộ một đêm này…Kỳ thật ta không nhu nhược như chàng
vẫn tưởng, ở Biện Châu nhiều năm như vậy, bao nhiêu đại quan quý nhân ta cũng đều ứng phó được, tối nay, ta tin tưởng không cần chàng liều mình
chở che ta cũng có thể bảo vệ tốt chính mình……
Tử Thanh, chàng có biết lòng ta giờ phút này không?
Ánh mắt lả lướt, mang theo u buồn như có như không, nhìn Tử Thanh thật sâu, Nhã Hề cúi đầu thở dài, một cái nhíu mi nhẹ nhàng này lặng yên rơi vào
trong đáy lòng Tử Thanh.
------------------------------------
(1) cung Quảng Hàn: nơi Hằng Nga sống
(2) cẩm sắt: một loại đàn có 50 dây