Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 96: Q.4 - Chương 96: Đêm do thám Lạc Dương




Ngày mười một tháng mười hai năm Thiên Bảo thứ mười bốn, từ sau khi binh biến, Tử Thanh liền y theo kế sách của Triều Cẩm mà bí mật hành quân, lặng yên dẫn quân đuổi tới chỗ cách thành Lạc Dương trăm dặm, đóng quân trong núi Thường Vân.

Ánh nắng chiều chiếu rọi cả con sông Hoàng Hà, hắt lên đừng đốm từng đống hồng.

“Triều Cẩm, nàng ở lại đi, ta mang một chi kỵ binh đi Lạc Dương do thám trước.” Tử Thanh xoay người lên ngựa, cười khẽ.

“Không thể, lúc này Lạc Dương đang có giao chiến, tin tức nàng binh biến đã truyền khắp cả Vân Châu lẫn Phạm Dương, nếu bây giờ lại mạo muội hiện thân thì chắc chắn sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích!” Triều Cẩm vội vàng chặt đứt ý tưởng của Tử Thanh.

Quay đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Nhã Hề, Tử Thanh an nhiên cười: “Yên tâm, vết thương cũ đã hồi phục tốt rồi, ta chỉ là đi dọc men sông Hoàng Hà xem xét một chút, cho dù bọn họ có phát hiện ra ta đi nữa thì ngăn cách bởi nơi hiểm yếu như Hoàng Hà, tất nhiên cũng sẽ không đuổi kịp ta.”

“Nếu nàng đã nhất định phải đi.” Triều Cẩm bỗng nhiên giương mắt nhìn: “Như vậy, nếu bị kẻ nào phá hiện, hãy lấy tốc độ cao thoái lui về phía sơn sốc ở hướng bắc Lạc Dương, ta sẽ ở nơi đó tiếp ứng.”

“Được!” Tử Thanh nhẹ nhàng cười, nháy mắt với Nhã Hề: “Chờ ta trở lại.” Nói xong, kéo dây quay đầu ngựa, mang theo mười kỵ binh phóng ra khỏi đại doanh.

Triều Cẩm xoay người thở dài, nói với cung tiễn thủ trong doanh: “Mau chóng theo ta đi mai phục ở sơn cốc, để phòng ngừa vạn nhất.”

“Tuân lệnh!”

“Triều Cẩm.” Bỗng nhiên Nhã Hề gọi giật nàng lại, Triều Cẩm hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn nàng: “Có việc gì sao?”

Nhã Hề khẽ lắc đầu: “Vạn sự phải cẩn thận.”

“Có ta ở đây thì sẽ không để Tử Thanh gặp phải chuyện không may nào cả.” Triều Cẩm kiên định gật đầu, mang theo mấy nghìn người chạy về phía sơn cốc.

Nhã Hề ảm đạm cúi đầu, ta lại không có tài cán gì để có thể làm vì các ngươi sao?

Nhìn ra được nỗi cô đơn trên khuôn mặt Nhã Hề, Hoắc Hương chậm rãi tiến lên, vỗ nhè nhẹ vai nàng: “Chỉ cần ngươi bình yên là Yến công tử có thể an tâm rồi.”

Khẽ thở dài, Nhã Hề có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Triều Cẩm.

***

Thành Lạc Dương khói lửa cuồn cuộn, cửa thành đóng chặt, ngoài thành là đại quân đông nghìn nghịt của An Lộc Sơn, một lần lại một lần xung phong, giống như vô số lưỡi đao sắc bén đâm về phía thành Lạc Dương.

Ngăn cách bởi con sông Hoàng Hà trải dài, nhìn chiến hỏa ở bờ sông đối diện, trái tim Tử Thanh không khỏi co lại, Lí công tử, Nhược tiểu thư, giờ phút này hai người đã rút khỏi Lạc Dương chưa?

“Các ngươi có biết chỗ nước cạn nào ở nơi này không? Ta muốn đi qua.” Tử Thanh đột nhiên hỏi kỵ binh phía sau.

“Thiếu tướng quân, như vậy rất nguy hiểm.”

“Ta có một người bằng hữu có khả năng vẫn ở Lạc Dương, ta phải đi qua xem!” Tử Thanh lo lắng ghìm cương ngựa, nhìn hướng cửa Tây thành Lạc Dương: “Chúng ta đi vòng ra đằng sau đi.” Nói xong liền vỗ ngựa, phóng dọc theo Hoàng Hà phi về phía tây.

“Thiếu tướng quân!” Không thể chần chừ, mười tên kỵ binh đành phải gắt gao đuổi theo Tử Thanh.

Đợi đến khi tìm được cây cầu đá để vượt qua Hoàng Hà, trời đã vào canh một ban đêm.

Lặng yên thúc ngựa đi, cửa Tây thành Lạc Dương dần dần hiện rõ trong mắt.

Nén xuống sự rung động trong đáy lòng, Tử Thanh cảnh giác nhìn chung quanh, vì sao đại quân của An Lộc Sơn lại chỉ vây công cửa Đông, cửa Bắc, cửa Nam, mà cố tình lại để lại cửa Tây không thủ cũng không công? Chẳng lẽ là muốn bức cho thủ quân cùng bách tính trong thành Lạc Dương phải chạy trốn ra phía cửa Tây sao?

“Thiếu tướng quân, nên trở về thôi, bằng không Sử tiểu thư sẽ lo lắng.”

“A?” Tử Thanh bỗng nhiên ghìm cương ngựa, ý bảo mười người phía sau mau chóng dừng lại.

Chỉ thấy cửa Tây bỗng nhiên mở ra, một vị thiếu niên cưỡi bạch mã phóng ra trước, một chiếc xe ngựa buông rèm màu xám theo sát phía sau.

“Lí công tử!” Tử Thanh vội vàng thúc ngựa chạy qua: “Lí công tử!”

“Yến……” Vẻ mặt phong sương, Lí Vũ cả kinh thất sắc: “Sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?”

“Tử Thanh ca ca!” Lí Nhược đang điều khiển xe ngựa kinh hỉ nhìn Tử Thanh: “Huynh tới cứu chúng ta sao?”

Tử Thanh kéo dây cương: “Cái gì cũng đừng nói vội, mau đi cùng ta! Rời khỏi Lạc Dương trước đã rồi nói sau.”

“Không! Ta không thể đi!” Lí Vũ bỗng nhiên nặng nề cự tuyệt Tử Thanh, buồn bã quay đầu nhìn xe ngựa phía sau: “Gặp được ngươi, ta tin tính mệnh của Hoan nhi sẽ không rơi vào đường cùng. Tử Thanh, Hoan nhi và muội muội liền giao cho ngươi, ta phải trở về, cùng phụ thân tồn vong với Lạc Dương!”

“Vũ lang! Cùng thiếp đi thôi!” Màn xe được vén lên, Tử Thanh nhìn vào bên trong xe ngựa, thấy một đôi mắt đẫm lệ đầy bi thương, nữ tử mặc hoa phục đằng sau Lí Nhược bụng hơi nhô lên, chẳng lẽ đó chính là Vân Hoan quận chúa mà ngày đó Lí Vũ bị buộc phải lấy về sao?

“Ta không kịp nói nhiều nhặn gì, nhưng Tử Thanh, vô luận thế nào cũng nhất định phải bảo vệ tốt các nàng! Nếu đúng mệnh trời nhất định không thể trốn thoát một kiếp nạn này, lúc phản quân An tặc bắt được họ, giúp ta động thủ giết các nàng, chớ để cho tặc quân lăng nhục!” Lí Vũ bi thống nói dứt lời, cũng không quay đầu nhìn hai người trên xe ngựa, liếc nhìn ánh mắt tràn đầy khiếp sợ của Tử Thanh, Lí Vũ hung hăng vỗ mạnh lên người nàng: “Ngươi có nghe rõ lời ta nói không?”

“Ta nghe rõ.” Tử Thanh nhìn sự kiên định trong mắt hắn, biết giờ khắc này vô luận có nói gì cũng không thể khuyên được Lí Vũ. Ghìm cương ngựa, Tử Thanh lắc lắc đầu: “Lí công tử, hy vọng ngày sau chúng ta còn có cơ hội nâng chén trò chuyện.”

“Sẽ.” Lí Vũ chung quy nhịn không được mà nhìn Vân Hoan: “Hoan nhi đã có bầu, còn thỉnh Tử Thanh ngươi chiếu cố nhiều hơn.”

“Có Hoắc cô nương ở đó, ngươi có thể yên tâm.”

“Hương……” Lí Vũ ảm đạm thở dài: “Cuộc đời này ta thực đã phụ nàng.”

“Ha ha ha, công chút điện hạ quả nhiên cao minh, biết tiểu tử ngươi tất nhiên sẽ nhịn không được mà đến Lạc Dương do thám trợ giúp!” Một âm thanh xa lạ bỗng nhiên vang lên, lúc tới nơi thì trên đường đã tràn đầy ánh đuốc.

Thì ra cố ý bỏ không cửa Tây là muốn đợi ta! Tử Thanh lẫm liệt: “Phải xem xem đến tột cùng các ngươi có bắt được ta hay không đã!”

Đột nhiên ngăn Tử Thanh lại, Lí Vũ lắc lắc đầu: “Nơi này giao cho ta! Ngươi mau dẫn các nàng đi!” Lí Vũ vừa dứt lời, cửa Tây lại mở, mấy trăm Đường quân ở Lạc Dương giết ra: “Chẳng lẽ các ngươi nghĩ ta không đoán được các ngươi sẽ mai phục ở chỗ này sao?”

Mấy trăm Đường quân nghênh đón phía sau mai phục binh mã Đột quyết, dưới sự dẫn dắt của Lí Vũ giết ra một đường máu.

“Trái phải bảo vệ xe ngựa!” Tử Thanh gấp giọng hạ lệnh, kéo vội dây cương: “Cùng ta lao ra!”

“Tuân lệnh!” Mười thiết kỵ hoành thương chia ra hai bên xe ngựa.

Lí Nhược nhìn Lí Vũ thật sâu, vạn phần không nỡ: “Ca ca, bảo trọng!”

“Muội muội, chiếu cố Hoan nhi cho tốt!”

“Ta sẽ! Giá!” Lí Nhược rưng rưng cắn răng, xe ngựa phóng như bay mà ra theo con đường máu Tử Thanh mở.

Phía sau vang lên một tràng tiếng vó ngựa dồn dập, Tử Thanh quay đầu nhìn thoáng qua Lí Vũ cùng mấy trăm tướng sĩ Đường quân dùng hết toàn lực cuốn lấy chủ lực của chi phục binh này, Lí Vũ, thận trọng!

“Tới sơn cốc!” Tử Thanh chỉ về phía Bắc, cánh tay trái giật mạnh dây cương, cầm lấy trường cung cùng mũi tên từ bên sườn ngựa, kéo căng, bắn về phía sau.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm vang lên từ truy binh ở phía sau, ngã người khỏi ngựa.

“Có bản lĩnh thì các người cứ tiếp tục đuổi đi!” Khoác trường cung lên lưng, Tử Thanh ghìm ngựa tiếp tục chạy như bay.

Xe ngựa chạy qua cầu đá, ngựa cũng phóng qua, vẫy tay một cái với kỵ binh ở bên: “Thương!”

Kỵ binh cầm trường thương trong tay ném cho Tử Thanh, Tử Thanh tiếp được trường thương, đến đầu cầu đột nhiên kéo cương dựng thẳng ngựa: “Đến!”

Tên kỵ binh đầu tiên phóng tới không ngờ Tử Thanh sẽ đột nhiên xuất một kích ở đầu cầu như vậy, người đang phóng tới đột ngột bị hất tung xuống ngựa – cầu đá rất hẹp, vốn chỉ có thể đủ để ba kỵ binh song song qua, mà một cú ngã này, ngược lại lại ngăn cản truy binh đằng sau một lát.

Ghìm ngựa quay đầu, Tử Thanh hả hê cười: “Có gan thì cứ đuổi theo đi!”

“Lão tử mà bắt được ngươi nhất định phải lột da ngươi!”

“Tiểu tạp mao, đừng chạy!”

Tuấn mã dưới thân lại phi như bay, Tử Thanh cách sông Hoàng Hà nhìn về phía Lạc Dương, chiến tranh suốt mấy ngày liền, tiếng chém giết mãi không dứt, vết máu loang lổ trên tường kia, dưới ánh trăng lạnh lẽo có vẻ phá lệ chói mắt.

Loạn thế…sẽ còn bao nhiêu người bởi vậy mà vợ con chia lìa đây? Sẽ còn bao nhiêu thành trì bởi vậy mà nhuốm đầy khói lửa?

Nhìn xe ngựa chuyển hướng tiến vào sơn cốc, Tử Thanh đánh ngựa chạy như bay tới.

“Tử Thanh, nàng nhìn mình xem, vẫn gây chuyện.” Triều Cẩm lo lắng nhìn mặt Tử Thanh: “Vạn nhất lại khiến miệng vết thương rách ra thì phải làm sao?”

Phi người xuống ngựa, Tử Thanh nắm chặt trường thương: “Ta không sao, Triều cẩm, nàng trước đưa mấy người Nhược tiểu thư về doanh trại đi đã!”

“Nơi này xung quanh đều mai phục cung tiễn thủ, Tử Thanh, chỉ cần nàng phát lệnh thì kẻ tới hẳn phải chết!” Triều Cẩm gật đầu, cưỡi lên con ngựa của Tử Thanh, dẫn theo Lí Nhược các nàng chạy về một đầu khác của sơn cốc.

Đứng thẳng bên trong sơn cốc, Tử Thanh lạnh lùng nhìn mấy trăm truy binh xuất hiện ở cửa cốc.

“Không còn đường nào chạy nữa hả! Tiểu tạp mao!”

“Dám lớn gan phản bội công chút, phải chết!

Lạnh lùng cười, Tử Thanh xoay ngang trường thương: “Vậy đến đây đi!”

Xoay ngang trường thương, đánh rơi tên truy binh thứ nhất, Tử Thanh quát vang một tiếng: “Bắn tên!” Vừa dứt lời liền quăng mình nằm úp xuống đất, chỉ thấy không trung loạn tên cùng bắt, tiếng kinh hô không dứt.

Chỉ mất thời gian nửa nén hương, mấy trăm truy binh đều chết hết.

Tử Thanh chậm rãi đứng lên, nhìn hàng loạt thi thể, trong lòng tràn đầy cảm giác mất mát.

Đột nhiên, một bàn tay máu chảy đầm đìa bắt lấy chân Tử Thanh, một tiểu binh còn chưa tắt thở run rẩy nhìn Tử Thanh: “Ta…ta không muốn chết…”

Thân mình Tử Thanh chấn động, cúi đầu nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, lòng không khỏi trào dâng một trận chua xót.

Đột nhiên, binh khí trong tay tiểu binh kia đâm về phía Tử Thanh.

Thân mình Tử Thanh liền vụt né về phía sau, tiểu binh lao tới rồi ngã xuống, một kích cuối cùng này tựa hồ đã dùng hết toàn bộ khí lực cuối cùng của hắn.

Thời loạn thế, thực sự không thể tin được một người sao? Bị cuốn vào trong loạn thế, liền nhất định hoặc là thành bạch cốt…hoặc là thành kẻ ác ma giết người…

Lòng Tử Thanh đột nhiên lạnh tới cực điểm: “Nguyên lai là thế…không phải ngươi chết, thì chính là ta mất mạng…” Trường thương trong tay bỗng nhiên đâm vào thân thể tên tiểu binh kia, Tử Thanh xoay người, bước qua một khối thi thể, nhìn về phía thành Lạc Dương nhuộm hồng bên kia bờ Hòang Hà, cha, người giao cho ta trọng trách này, thật sự rất, rất nặng nề…

“Thiếu tướng quân!” Cung tiễn thủ ở phía sau đều tiến ra.

“Dọn sạch, dọn sạch nơi này rồi chúng ta trở về doanh trại.” Tử Thanh lạnh lùng xoay người, không tự chủ được mà run lên.

Xe ngựa phóng nhanh tiến vào doanh, Lí Nhược kéo cương dừng ngựa, mắt nhìn thấy đầu tiên chính là Hoắc Hương đang ở trong doanh sắc thuốc.

“Tẩu tẩu! Tẩu tẩu!” Lí Nhược nhảy xuống xe ngựa, chạy vội tới chỗ Hoắc Hương.

“Nhược nhi!” Hoắc Hương không thể tin được vào hai mắt mình.

Triều Cẩm cũng tiến vào doanh, nhảy xuống ngựa, phân phó các tướng sĩ: “Mau chóng dựng một doanh trướng mới cho Nhược tiểu thư.”

“Tuân lệnh!”

Tiếng vó ngựa dần dần vang lên, Tử Thanh cùng các cung tiễn thủ bình yên trở về, rốt cục cũng làm cho Triều Cẩm yên tâm.

“Triều Cẩm, vất vả cho nàng.” Tử Thanh mệt mỏi cười: “Ta đã bình yên trở lại, sau này sẽ không không chịu nghe nàng khuyên, tùy hứng làm nữa.”

“Tử Thanh…” Kinh ngạc nhìn gương mặt Tử Thanh, Triều Cẩm chỉ cảm thấy giờ khắc này Tử Thanh có phần không giống bình thường.

“Ta không sao.” Tử Thanh bỗng nhiên kéo tay nàng: “Từ hôm nay trở đi, ta không hy vọng tay nàng sẽ lại dính một tia huyết tinh nào nữa…” Cười ấm áp: “Hôm nay nàng cũng mệt rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, chú ý thân thể.”

Quyết luyến hơi ấm trong tay Tử Thanh, Triều Cẩm chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Vô phương.”

“Triều Cẩm ngốc.”

“Gặp gỡ nàng, ngốc một lần thì cũng có sao?”

Tử Thanh cười khổ sở, nặng nề thở dài, xoay người đi về phía xe ngựa. Nhẹ nhàng vén màn xe, Tử Thanh ôm quyền nói: “Thỉnh quận chúa xuống xe, nơi này an toàn rồi.”

Vân Hoan kinh hãi mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn hết thảy xa lạ trước mắt, thì thào thê lương nói: “Ta muốn trở về, cùng một chỗ với Vũ lang…”

“Quận chúa tẩu tẩu…” Lí Nhược bi ai nhìn gương mặt Vân Hoang, rơi lệ lắc đầu: “Sáng nay ca ca đã nói rồi, nếu thật sự yêu hắn thì phải nghe lời hắn, rời xa Lạc Dương, phải sống sót cho tốt.”

“Quận chúa…” Thân mình Hoắc Hương chấn động, bình tĩnh nhìn nữ nhân trong xe ngựa, nàng chính là Quận chúa phu nhân của Lí Vũ? Tinh tế nhìn ngắm khuôn mặt nàng, tuy kinh hoảng thống khổ, nhưng cẩm bào hoàng sắc mặc trên thân kia lại làm tôn lên một cỗ khí tức an tĩnh uyển chuyển.

“Hoắc cô nương…” Tử Thanh chần chừ mở miệng: “Vừa rồi Lí công tử đã đem Quận chúa phó thác cho ta, nay Quận chúa trong người hoài thai, một đường chạy trốn, xe ngựa xóc nảy, ta lo lắng…”

Hoắc Hương nhẹ nhàng cười: “Yến công tử, huynh không cần lo lắng, Hoắc Hương biết nên làm thế nào.” Nói xong liền tiến lên, đưa tay tìm mạch của Vân Hoan, khẽ nhíu mày: “Nên hảo hảo điều trị…” Nói xong liền vươn tay ra: “Quận chúa thỉnh xuống xe ngựa, đi tới doanh trướng của ta nghỉ ngơi một đêm trước đã, tránh động thai khí.”

Do dự vươn tay ra, Lí Nhược cũng tiến lên đỡ lấy thân mình Quận chúa, cảm kích nhìn Hoắc Hương: “Đa tạ, tẩu tẩu.”

Hoắc Hương nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Nhược nhi, ta đã không còn là thê tử của Lí công tử nữa rồi, sau này muội cứ gọi ta một tiếng ‘tỷ tỷ’ là được rồi.”

“Ngươi là…” Vân Hoan kinh ngạc nhìn gương mặt Hoắc Hương.

“Chuyện cũ đã qua rồi, nay ta chỉ là một kẻ hành y.” Đột nhiên mỉm cười, ánh mắt Hoắc Hương dừng lại trên phần bụng hơi nhô lên của nàng: “Hài tử sinh ra trong thời loạn không phải dễ, vì hài nhi trong bụng, càng nên bảo trọng cho tốt mới phải.”

Nhìn thân ảnh ba nữ tử đi ra dần, Tử Thanh hít thật sâu một hơi.

“Tử Thanh, nàng suy nghĩ gì vậy?” Triều Cẩm vỗ nhẹ vai Tử Thanh.

Tử Thanh chỉ lắc lắc đầu, quay lại: “Nàng còn chưa đi nghỉ ngơi?”

“Nàng càng bảo ta nghỉ ngơi, ta lại càng không muốn nghỉ.” Ngẩng lên, Triều Cẩm nhàn nhạt cười.

“Nếu ta đưa nàng đi thì sao?” Tử Thanh nhẹ nhàng hỏi.

“Ta…” Triều Cẩm kinh ngạc, nhịn không được mà lòng dâng lên một tia ấm áp.

“Hôm nay nhìn thấy phong hỏa ở Lạc Dương, ta biết rõ, bằng ba vạn quân của mình, thực sự đã không cứu được Lạc Dương nữa rồi…” Có chút ảm đạm, khóe miệng Tử Thanh lại nhếch lên, cố mạnh mẽ cười: “Triều Cẩm, hiện tại ta mong muốn nhất chính là mọi người có thể bình yên ngủ qua một đêm.”

“Được, vậy ta đi nghỉ.” Lòng Triều Cẩm ẩn ẩn đau xót, muốn đi lên nhẹ nhàng ôm lấy Tử Thanh, nhưng lại chỉ có thể cứng rắn cường ngạnh áp chế mong muốn này, xoay người sang chỗ khác: “Đêm nay nhất định sẽ có giấc mộng về kiếp sau, cùng nàng chỉ điểm giang sơn.”

“Ha ha.” Tử Thanh nhẹ nhàng cười, nhìn theo Triều Cẩm đi vào doanh trướng.

Nét tươi cười dần dần biến mất, Tử Thanh không tự chủ được xoa xoa y giáp lạnh như băng trên người. Cha, con đường sau này, Thanh nhi biết đi thế nào đây.

Đi về phía đại trướng, cõi lòng lạnh lẽo tựa băng của Tử Thanh bỗng nhiên có một tia ấm áp, Nhã nhi, ta đã trở về.

Đi đến trước đại trướng, Tử Thanh bỗng nhiên dừng lại, nhẹ nhàng vén rèm, chỉ thấy bên trong trống trơn, đâu có bóng dáng Nhã Hề? Lòng không khỏi hoảng hốt, Tử Thanh hỏi tướng sĩ thủ vệ xung quanh: “Nhã nhi đi đâu rồi?”

“Bẩm thiếu tướng quân, thiếu phu nhân chỉ sợ…chỉ sợ còn ở bên dòng suối sau doanh giặt quần áo.”

“Giặt quần áo?”

“Vâng, hôm nay khi tướng quân mới rời khỏi quân doanh, thiếu phu nhân liền tới giáo trường lấy hơn mười bộ y phục bẩn của tướng sĩ…”

“Đứa ngốc!” Không đợi tướng sĩ nói xong, Tử Thanh đã vội vã chạy về phía dòng suối sau doanh.

Cho dù là ở Trung Nguyên thì tháng mười hai cũng là trời đông giá rét, năm này tuy trời còn chưa đổ tuyết, nhưng nếu không mặc áo khoác dày cũng sẽ lạnh đến phát run, huống hồ giữa đêm nước suối lạnh đến tận xương, sao có thể không thương chính bản thân mình như vậy?

Xa xa liền nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé bên dòng suối từng chút từng chút dùng chày vỗ lên y bào của tướng sĩ đặt trên tảng đá, thỉnh thoảng nhịn không được liền xoa xoa tay hà hơi sưởi ấm, rồi lại cúi đầu, tiếp tục giặt giũ.

Cuốn ống tay áo lên, Tử Thanh nhẹ nhàng đi qua, bàn tay ấm áp bỗng nhiên nắm chặt bàn tay lạnh như của nàng, đau lòng để sát bên môi hà hơi ấm: “Nhã nhi, ta đã trở về.”

Nhã Hề an tâm thở phào nhẹ nhõm, cười nhìn Tử Thanh.

Tử Thanh đau lòng giương mắt nhìn vào mắt nàng: “Ngốc, trời lạnh như thế, giặt nhiều y bào vậy, nếu tự làm thân thể tổn thương thì nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?”

“Tử Thanh, ta chỉ là muốn làm cho nàng chút gì đó…”

“Vậy…Chúng ta cùng nhau làm đi!” Tử Thanh nói xong liền cầm lấy đảo y trong tay Nhã Hề đập xuống y bào trên tảng đá.

(*thanh gỗ – chày đập lên quần áo để giặt)

“Tử Thanh…” Hơi nhíu mày, Nhã Hề rưng rưng lệ nhìn nàng, từ phía sau gắt gao ôm chặt Tử Thanh: “Ta khiến nàng khổ sở phải không?”

Mày Tử Thanh giãn ra, cười: “Không phải khổ sở, là cảm động…”

“Tử Thanh…”

Buông chiếc chày trong tay xuống, Tử Thanh đột nhiên xoay người kéo Nhã Hề vào lòng: “Nhã nhi, lúc này ta chỉ muốn làm một việc.”

“Chuyện gì?” Tử Thanh bỗng nhiên đẩy nàng ra, cúi người đem toàn bộ y bào giặt rồi cũng như chưa giặt bỏ vào chậu gỗ, ôm lấy chậu, thần bí cười: “Nương tử, đi, chúng ta trở về rồi nói.”

“Được…”

Trở về đại trướng, Tử Thanh đặt chậu gỗ xuống đất, cởi bỏ y giáp lạnh như băng trên người, ném xuống đất, đột nhiên xoay người ôm lấy Nhã Hề vừa rén rèm tiến vào sau.

“Tử Thanh…nàng…” Mặt nhất thời đỏ bừng, Nhã Hề có chút bối rối nhìn Tử Thanh.

“Nhã nhi…” Tử Thanh thì thầm bên tai nàng: “Đừng sợ, không phải ta muốn khi dễ nàng, ta chỉ muốn đem đến cho nàng cảm giác ấm áp một chút.”

Nhã Hề bình yên cười, bàn tay mềm mại xoa lên ngực Tử Thanh: “Vết thương còn đau không?”

Tử Thanh lắc lắc đầu: “Có nàng ở đây, một chút cũng không cảm thấy đau.” Nói xong liền kéo Nhã Hề ngồi lên giường, nắm lấy tay nàng, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên những ngón tay bị đông lạnh đến đỏ bừng của nàng, mềm nhẹ mà thương tiếc.

“Tử Thanh…” Trái tim Nhã Hề rung động mãnh liệt, một cỗ ấm áp đầy chua xót trào dâng trong lòng.

“Ừ?” Tử Thanh nhẹ nhàng cười, nhìn nước mắt trong đôi mắt nàng: “Nếu mà khóc, ta sẽ khi dễ nàng.”

Nước mắt chảy xuống, Nhã Hề gắt gao tựa vào lòng Tử Thanh, lệ rơi, nét mặt lại tươi cười như hoa: “Phu quân…thương tiếc là tốt rồi.”

Đáy lòng nóng lên, Tử Thanh nhẹ nhàng đẩy Nhã Hề ngã xuống giường, ngón tay chậm rãi cởi vạt áo nàng, đôi môi đã lạc xuống hai má nàng, dần dần di chuyển xuống, nóng cháy mà triền miên…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.