Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 51: Q.3 - Chương 51: Mới đến Vân Châu




Một ngọn nến le lói, một bầu rượu nhạt, hai chén rượu được rót đầy, lại chậm chạp không người uống.

Lí Vũ chỉ bình tĩnh nhìn Tử Thanh, ánh mắt ngẫu nhiên lại lóe lên một tia nghi hoặc.

Còn Tử Thanh lại cảm thấy không khí thực khác thường: “Lí công tử định cứ nhìn ta như vậy đến sáng sao?”

“Cũng không phải, ta chỉ muốn biết rốt cuộc thì ngươi là một người thế nào thôi?”

Tử Thanh khói hiểu: “Vì sao Lí công tử lại hỏi thế?”

Lí Vũ lạnh nhạt cười: “Ở Biện Châu ngươi ba lần cứu Hương nhi, vĩnh viễn trở thành đại anh hùng trong lòng nàng; ở Phạm Dương ngươi cùng Nhã Hề cô nương quyến luyến triền miên, làm kinh động đêm yến tiệc; mà trên đường đi Vân Châu ngươi lại cùng Sử Triều Cẩm sóng vai trừ ác, nghiễm nhiên tâm ý tương thông – ta chỉ tò mò không hiểu rốt cuộc trái tim ngươi lớn đến nhường nào lại có thể chứa đựng nhiều nữ tử như vậy?”

Tử Thanh bật lên một tiếng cười khổ: “Tử Thanh không phải là hạng người phong lưu, cũng biết cái gì là toàn tâm toàn ý.”

“Nhưng mà ta xem ra, nay ngươi vì muốn được sống yên ổn ở Vân Châu mà đã gần như thành kẻ bạc tình rồi.” Nét tươi cười trên mặt Lí Vũ thu liễm lại: “Chân tình của Nhã Hề cô nương dành cho ngươi, và ân nghĩa Sử Triều Cẩm đối đãi với ngươi, đến tột cùng thì bên nào nặng bên nào nhẹ?”

“Đây là khúc mắc của công tử huynh?”

“Ta là tò mò với thủ đoạn của Sử Triều Cẩm, nhưng cũng là do không muốn cuối cùng lại thành ra trợ giúp một tên bạc tình lang nay Tần mai Sở!” Lí Vũ rốt cục đem những điều muốn nói xuất thành lời.

“Bạc tình lang?” Tử Thanh cười trào phúng: “Với ta mà nói, phải làm một người như vậy thật đúng là không dễ dàng.”

“Sao?”

“Ta muốn sống yên ổn ở Vân Châu, đều không phải là vì muốn hùng cứ một phương, mà là mong ngày nào đó lúc thiên hạ gió nổi mây tuôn thì giữa thiên hạ này ít nhất còn có một mảnh thiên địa an bình.” Tử Thanh nâng chén nhấp rượu, một cỗ cay nồng thấm vào cổ họng: “Khúc mắc của ngươi chắc tuyệt đối không phải là trái tim của ta đến tột cùng là thuộc về ai đấy chứ?”

“Không sai.” Lí Vũ gật đầu.

“Nếu ta nói ta nhất định sẽ cô độc, cuộc đời này hữu duyên vô phận thì sao?” Ánh mắt Tử Thanh dần dần hiện lên sắc thê lương.

Lí Vũ cười lạnh lùng: “Hay là ngươi còn muốn khiến vài vị nữ tử nữa rơi lệ tương tư?”

“Thôi.” Tử Thanh nặng nề thở dài, nhúng ngón tay vào chút rượu còn lại trong chén, viết xuống trên bàn hai chữ: “Nếu công tử có thể đoán được ý tứ phía sau hai chữ này, tin rằng công tử có thể hiểu rõ Tử Thanh.”

Lí Vũ vừa thấy hai chữ trên bàn, liền kinh hãi trợn trừng hai mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tử Thanh.

“Còn thỉnh công tử thay ta giữ kĩ bí mật này, đợi cho đến ngày Vân Châu biến thành mảnh đất vui tươi khoái nhạc ta sẽ chính mồm nói cho các nàng hết thảy.” Cười ảm đạm, Tử Thanh nhìn ánh nến trên bàn: “Đến lúc đó mặc kệ là ta nên quay lại hay là nên tự sát tạ tội, ta cũng điềm nhiên không hối hận.”

“Thì ra…ha ha, thì ra khúc mắc vẫn là chính bản thân ta.”

“Điều Lí công tử để ý nhất vẫn là Hoắc cô nương phải không?” Một câu của Tử Thanh nói trúng lòng Lí Vũ.

“Bây giờ ta đột nhiên hiểu rõ.” Lí Vũ kinh ngạc nhìn Tử Thanh, liên tục sợ hãi than: “Ta thật không dám tin….”

“Vậy công tử có còn nguyện ý dạy Tử Thanh võ nghệ không?”

“Tất nhiên là nguyện ý!” Lí Vũ rót đầy chén rượu cho Tử Thanh, bỗng nhiên nhíu mày: “Vậy tất cả những gì ngươi đối đãi với Nhã Hề cô nương ở trong thành Phạm Dương, hết thảy đều là giả sao?”

“Tình cảm đó không hề có nửa phần giả dối!”

“Kia chẳng phải là cực kỳ hoang đường sao?”

“Hoang đường cũng tốt mà không giống với thế tục cũng thế, ta không quan tâm – ta chỉ muốn được ở bên cạnh bảo vệ nàng, không hy vọng xa vời có thể đạt được cái gì, xin hỏi hoang đường ở chỗ nào?” Bất giác, khóe mắt đã ươn ướt, Tử Thanh nâng chén: “Nếu ái tình trên thế gian này đều chỉ là vì chiếm giữ cùng đòi hỏi, vậy xin hỏi Lí công tử, như thế nào có được hạnh phúc đây?”

Một câu nói này khiến Lí Vũ ngây ngốc không đáp lại nổi.

“Tối nay ta nói hơi nhiều, cũng có chút mệt mỏi, vậy xin về phòng nghỉ ngơi trước.” Đứng dậy, đôi mắt Tử Thanh phiếm chút lệ quang: “Ta kính Lí công tử ngươi là bậc quân tử, nếu nguyện vọng của ta chưa thành mà ta đã không còn thì cứ tiết lộ bí mật này ra ngoài, khi đó thỉnh công tử thưởng cho Tử Thanh một manh giường chiếu, đừng để cho ta phơi thây nơi hoang dã là được.”

“Yến công tử nói quá rồi.”

“Lí công tử, ngủ ngon.” Xoay người rời đi, Tử Thanh chỉ cảm thấy toàn thân đều run rẩy.

Lí Vũ cúi đầu nhìn chữ biết dần dần bị gió thổi khô đi ở trên bàn, thì thào khẽ nhẩm: “Mộc Lan….”

Một đêm không ngủ được, đáy lòng Tử Thanh như lẫn lộn cả ngàn tư vị.

***

Sáng sớm, Lí Vũ từ biệt Hoắc Hương và Lí Nhược, cùng Tử Thanh và Triều Cẩm cưỡi ngựa đi lên phía bắc.

Liên tục chạy suốt bốn ngày, đã đến trong vòng hai mươi dặm gần Vân Châu.

“Sử tiểu thư tính cứ như vậy trực tiếp tiến vào Vân Châu?” Lí Vũ bỗng nhiên ghìm cương ngựa, chần chừ hỏi.

Triều Cẩm cười nhẹ: “Có gì mà không thể?” Nói xong liền nhìn về phía Tử Thanh: “Tiếp theo đi vào thành, ngươi liền lập tức đến phủ nha, dùng binh phù dẫn toàn bộ thủ binh trong thành dời khỏi Vân Châu.”

“Được.” Tử Thanh bỗng nhiên nở nụ cười: “Triều Cẩm, chẳng lẽ ngươi muốn dùng không thành kế?”

Có chút kinh ngạc liếc nhìn Tử Thanh một cái, Triều Cẩm cười: “Qua nhiều ngày cũng trở nên có chút thông minh rồi đó.”

“Nhưng mà dân chúng trong thành…” Tử Thanh có điểm lo lắng, từ xưa tới nay khi chiến loạn thì thương tổn nhiều nhất chính là bách tính.

“Đã qua nhiều năm như vậy, dân chúng Vân Châu tất nhiên đã học được phải làm thế nào để bảo vệ mình, có đôi khi nếu muốn nhận được báo đáp thì cũng cần có sự hy sinh.” Triều Cẩm thở dài: “Đi thôi, giá!” Triều Cẩm vung roi ngựa phóng lên phía trước.

Lí Vũ có điều sở ngộ, cười: “Kế này nếu thành, có lẽ có thể đổi được nửa tháng thanh nhàn.”

“Giá!” Tử Thanh vỗ con ngựa, thúc ngựa đuổi theo.

***

Thành Vân Châu, phía bắc cao phía nam thấp, dọc ngang kéo dài mười dặm, vốn phải là một trấn quan trọng nơi phương bắc nhưng lại bởi vì nhiều năm không được coi trọng nên những bức tường thành đã có nhiều chỗ hoang tàn đổ nát.

Đánh ngựa đi trên con đường lát đá trong thành, dõi mắt trông về phía vùng đất hoang dã bên ngoài thành, tuy rằng đã bị tuyết phủ lên một lớp dày, nhưng mà từ tình thế số đất đai nhìn thấy được thì có lẽ dân chúng Vân Châu có thể đi được, chạy thoát đều có khả năng.

Đại kỳ ố vàng ảm đạm có thêu chữ “Đại Đường” thật lớn đứng sừng sững nơi đầu tường, có vài tên tướng sĩ thủ thành đứng thưa thớt trên đó, như chim sợ cành cong nhìn chằm chằm phía bắc, sợ một tiếng trống trận vang lên là thiết kỵ Đột Quyết liền xông vào thành đánh cướp một phen.

Trong thành rất nhiều tường gạch bị tàn phá, ngẫu nhiên bắt gặp được người qua đường kinh ngạc đi qua.

“Tử Thanh, phủ nha hẳn là ở bên kia.” Triều Cẩm thúc ngựa, dẫn theo Tử Thanh nhắm con đường hướng đông mà chạy.

Thành Vân Châu một phiến đổ nát, nhưng phủ thành chủ cố tình lại mới dị thường, tựa hồ như vừa sửa lại không lâu.

Nhảy xuống ngựa đi đến, Tử Thanh vừa muốn bước vào phủ liền bị tướng sĩ canh gác phủ ngăn lại: “Người tới là người nào, dám tự tiện xông vào trọng địa phủ nha!”

Lấy binh phù từ trong lòng ra, Tử Thanh cao giọng nói: “Ta là An gia lục công tử, An Khánh Ân, theo mệnh lệnh phụ thân đến trấn thủ Vân Châu! Mau chóng kêu Thứ sử đại nhân đi ra gặp ta!”

“Lục…lục công tử!” Tướng sĩ thủ thành cả kinh, hoảng sợ vội xoay người chạy vào trong phủ: “Đại nhân, đại nhân, lục công tử đến!”

“Hả?” Thứ sử đại nhân y quan không chỉnh tề một bên vừa chạy vừa chỉnh sửa lại mũ quan, cuống quít đi ra: “Không biết đại giá của lục công tử đã đến nên chưa kịp nghênh đón, là hạ quan thất trách…”

“Được rồi, được rồi, đừng nói những lời đó nữa, mau chóng gióng trống tập kết tất cả tướng sĩ trong thành lại rồi cùng ta ra khỏi thành!” Tử Thanh cắt ngang lời hắn nói.

“Ra khỏi thành?” Thứ sử đại nhân sửng sốt: “Vì sao phải ra khỏi thành? Công tử chỉ cần ở lại trong phủ, hạ quan dám cam đoan binh mã Đột Quyết tuyệt đối sẽ không tiến một bước vào trong phủ!”

“Vì sao lại thế?” Lí Vũ bối rối hỏi.

“Hạ quan đã sớm có hiệp định với Ma Ô tướng quân của Đột Quyết, hắn cướp của hắn, ta sống của ta, hằng năm chia cho hắn một nửa tiền tiến cống của Vân Châu, cả hai không liên can đến nhau.”

“Hảo một câu hai bên không va chạm! Ngươi coi dân chúng là cái gì chứ?” Triều Cẩm đột nhiên hét lớn một tiếng.

“Việc quân đại sự, sao có thể để nữ tử ngắt lời?” Thứ sử đại nhân khinh thường liếc Triều Cẩm một cái: “Nơi này ta có tính toán rồi, cho dù công tử có binh phù trong tay thì vì sự yên ổn của Vân Châu hạ quan cũng vạn vạn lần không thể làm theo lời công tử!”

“Lí công tử, mượn kiếm dùng một chút!” Triều Cẩm vừa dứt lời đã rút trường kiếm bên hông Lí Vũ ra, một kiếm xuyên thấu ngực Thứ sử đại nhân: “Việc quân đại sự tất nhiên có thể để Sử Triều Cẩm ta ngắt lời!”

“Ngươi…ngươi…” Một màn đột ngột này thật sự là quá nhanh, đừng nói Thứ sử đại nhân chết không nhắm mắt, ngay cả tướng sĩ thủ thành ở một bên cũng cả kinh không biết làm sao.

Rút kiếm ra khỏi thân thể Thứ sử, hắn dĩ nhiên gục xuống đất tắt thở.

Triều Cẩm đem kiếm trả cho Lí Vũ: “Làm bẩn kiếm của ngươi, ngày khác tất sẽ tặng kiếm khác bồi tội.” Nói xong liền nắm lấy tay cầm binh phù của Tử Thanh giơ cao: “Thứ sử đã chết, nay Lục công tử là tân nhậm Thứ sử của Vân Châu, nếu có ai không tuân theo quân lệnh, giết!”

Tử Thanh chấn động, cỗ khí phách này của Triều Cẩm thật sự khiến cho nam tử trong thiên hạ đều phải xấu hổ.

“Ha ha, ta thích sự rõ ràng này của Sử tiểu thư!” Lí Vũ cười ha ha, tra trường kiếm vào vỏ, nhìn hai tướng sĩ thủ thành vẫn đứng trợn mắt há hốc mồm: “Các ngươi còn không mau mau đánh trống tập kết tướng sĩ?”

“Dạ…dạ…”

Đánh trống, lại đánh trống, mỗi một tiếng trống đều làm cho toàn thành Vân Châu như hơi rung lên.

Sau canh ba, rốt cục toàn bộ tướng sĩ trong thành đã tập kết trước phủ.

Nhìn đám tướng sĩ tàn binh giáp trụ rách nát kia, tâm Tử Thanh không khỏi lạnh lại, một ngàn người như vậy sao có thể bảo vệ cho Vân Châu?

Triều Cẩm vỗ vai Tử Thanh, chuyển mắt nhìn tướng sĩ cùng dân chúng vây xem: “Hôm nay An gia Lục công tử đặc biệt đến trấn thủ Vân Châu, tự biết với khí lực hiện nay chắc chắn không thể chống lại binh mã Đột Quyết ở ngoài thành, nhưng nếu chư vị tin tưởng Lục công tử liền hãy gói ghém mọi của cải lương thực ở trong thành, cùng chúng ta xuất thành, trong vòng ba ngày Lục công tử tất sẽ trả lại cho chư vị một thành Vân Châu yên ổn tạm thời.”

“Không phải ta không tin Lục công tử, mà là…mấy năm nay giao thủ cùng Đột Quyết, ta thấy vĩnh viễn cũng chỉ có thể tránh né thôi…thật sự là…”

“Thứ sử vô năng, chỉ biết đàn áp dân chúng, nay đã bị Lục công tử trảm đặt trước cửa nha môn! Công tử thành tâm như thế, mọi người còn có gì do dự?” Triều Cẩm giơ tay lên: “Chẵng lẽ các vị không muốn hãnh diện tự hào đánh quân Đột Quyết một hồi sao?”

“Ta…ta…ta đi cùng công tử!” Đột nhiên, thanh âm một tướng sĩ vang lên.

“Ta…ta cũng đi!”

“Lục công tử mang theo chúng ta đi…”

“Ta nghe công tử!”

Càng ngày càng có nhiều dân chúng cùng tướng sĩ quỳ xuống dưới chân, lòng Tử Thanh không khỏi bùng lên một ngọn lửa chua xót thương cảm nóng bỏng, cảm kích nhìn Triều Cẩm, nhưng lời nói lại nghẹn trong yết hầu không biết mở miệng như thế nào.

Triều Cẩm cười gật đầu: “Lục công tử khi vào thành đã nắm được tin tức, tin rằng rất nhanh chóng sẽ có người Đột Quyết đánh vào thành, ta cho chư vị một khắc trở lại nhà thu thập hành lý, một khắc sau tập kết ở cửa nam, chúng ta vào trong núi tạm lánh mũi nhọn, chờ đợi thời cơ đến tất sẽ ăn miếng trả miếng!”

“Được!”

Quả nhiên không ngoài dự kiến của Triều Cẩm, một khắc sau khi mọi người rút lui khỏi Vân Châu, Ma Ô liền mang binh mã giết đến.

Binh mã Đột Quyết đông nghìn nghịt tìm kiếm khắp từ trong đến ngoài thành Vân Châu, dù một thước đất cũng không bỏ sót mà ngay cả một lượng bạc vụn cũng không tìm thấy.

Cao cao ngồi trên lưng ngựa, tướng quân Ma Ô mặt đen khôi ngô to béo nhịn không được phun ra một ngụm nước miếng: “Con mẹ nó! An gia Lục tiểu tử này lại đùa bỡn cái gì mà tâm kế nữa! Còn có tên Sử công tử kia, hoàn toàn là lừa lão tử mà! Tòa thành rách nát này bây giờ ngay cả một bóng người cũng không thấy, không thú vi! Không thú vị chút nào!”

“Vậy tướng quân, chúng ta có nên về doanh trại không?”

“Lui! Con mẹ nó! Lão tử không tin bọn chúng thật sự không cần thành Vân Châu này! Xem bọn chúng có thể chết dí ở trên núi bao lâu!” Ma Ô phất tay, mang theo đại quân Đột Quyết đông nghìn nghịt rút lui khỏi thành Vân Châu.

Từ xa xa nhìn đại quân rút đi, Triều Cẩm bỗng nhiên cười, quay đầu hỏi dân chúng ở bên người: “Không biết trong thành Vân Châu còn giữ lại pháo từ hồi tháng giêng không?”

“Có thì có…”

“Lí công tử, xem ra chúng ta phải quay lại đó yhooi.” Triều Cẩm chuyển mắt nhìn Lí Vũ, Lí Vũ đột nhiên hiểu ra.

“Việc này một mình ta làm cũng được rồi, Sử tiểu thư chờ xem đi.” Nói xong, Lí Vũ cười, cầm kiếm lặng lẽ chạy về phía thành Vân Châu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.