Càng nhiều người xông tới hơn
Lê Hiên nháy mất một cái, đội thị vệ vây lại, bát lấy mấy người dẫn đầu phía trước, Đậu Nhĩ Anh đi lên trước lớn tiếng nói: “Mọi người đừng kích động, công chúa là muội muội của bản vương, đương nhiên ta sẽ không để nàng chịu tủi thân, công chúa thật sự sinh bệnh mà đi. Mọi người đừng bị những kẻ có ý xấu xúi giục!” Bắt được kẻ dẫn đầu, mọi người dần yên tĩnh lại, Đậu Nhĩ Anh tự mình đi lên trước trấn an, đám người dần bình tĩnh trở lại.
Lê Hiên vung tay lên, dẫn theo đám Nhiếp Lăng Hàn Bạch Thiếu Đình cùng trở về Bạch phủ: “Chúng ta cũng đi vào đi.” Tuyết Yên nói với Lê Đồng và Tiêu Nhạn Quy.
Đi vào sân, Tiêu Nhạn Quy kéo Lê Đồng nói với Tuyết Yên: “Hoàng hậu nương nương, người mau trở lại phòng đi, ta ở phòng của người không sao ngủ được, người xem, mí mắt cũng trĩu xuống, mệt chết ta rồi. Công chúa, chúng ta trở về phòng ngủ bù đi.” Tuyết Yên bất lực, đành phải trở lại phòng của nàng và Lê Hiên.
Lê Hiên không ở đây. Tuyết Yên nhìn qua chiếc giường kia, như thể nhìn thấy cảnh đêm qua Lê Hiên và Tiêu Nhạn Quy triền miên. Nàng không muốn nằm trên đó, quay người ra khỏi phòng, đi phía trước tìm Vu Dung.
Nàng bất ngờ thấy Dương Thạc đứng ở cửa.
Dương Thạc cúi người thi lễ với nàng: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng có lệnh, mấy ngày nay nương nương và công chúa không thể ra ngoài.” “Không thể ra ngoài? Vì sao? Hoàng thượng đâu?” Tuyết Yên hỏi.
“Hoàng thượng và bọn họ cừng đi tới Tuyết thành, †¡ chức ở lại bảo vệ mọi người an toàn.” “Người cũng đi sao?” “Đúng thế. Xin nương nương đừng làm khó ti chức.” Điền Minh nói.
Tuyết Yên nhìn qua, thủ vệ cửa phòng có bốn người đổi thành sáu người.
“Ngươi đi bảo vệ công chúa và Hòa phi đi, ngươi cũng biết bản lĩnh của ta rồi, ta có thể bảo vệ bản thân.” Tuyết Yên võ bả vai Dương Thạc.
Dương Thạc há miệng, không nói gì, vẫn lặng lẽ đi theo sau lưng Tuyết Yên.
“Thủ tướng Tuyết thành là ai vậy?” Tuyết Yên hỏi.
“Là đại tướng quân Nhạc Quảng của Nam Hạ cũ, dẫn theo một bộ phận tướng lĩnh Nam Hạ trú ở Tuyết thành. Còn có một phần là thuộc hạ cũ của Đậu Nhĩ Khâm” “Bọn họ đều đi hết sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Phải. Để lại ti chức, Lương Hồng Tụ và Trương Sơn. Vừa rồi hai người bọn họ đã đi tới tiền viện.
Có điều Hoàng hậu yên tâm, người của Bạch đại ca đã bao vây tầng tầng; thêm cả ám vệ của chúng ta, nơi này rất an toàn.” Tuyết Yên cười cười: “Ta không có ý này. Chẳng qua là ta cảm thấy viện này rất yên tĩnh.” “Vì sao nương nương không trở về phòng?” Dương Thạc hỏi.
Nét mặt Tuyết Yên cứng lại, nói: “Đó không phải phòng của ta.” Dương Thạc suy nghĩ rồi khẽ giọng nói: “Nương nương, tối hôm qua, Hoàng thượng đưa Hòa phi trở về phòng, uống một chén trà rồi đi, Hoàng thượng ngủ cả đêm ở phòng nghị sự.” Tuyết Yên ngạc nhiên nhìn qua Dương Thạc, mặt đột nhiên đỏ lên.
“Tuyết thành cách Nguyệt thành xa không?” Tuyết ‘Yên nói sang chuyện khác.
“Không xa, đại quân buổi sáng xuất phát, hoàng hôn là sẽ đến.” Tuyết Yên về tới phòng đã gần đến buổi trưa, có lẽ Hòa phi và Lê Đồng đang dùng cơm trưa.
Hai người vẫn không có động tĩnh.
Tuyết Yên đi vào phòng của bọn họ.
Cửa phòng đóng kín, ở cửa không có một thủ vệ nào.
Tuyết Yên gõ cửa: “Lê Đồng? Hòa phi?” Trong phòng không hề có âm thanh nào.
Trong lòng Tuyết Yên hơi hoảng, Dương Thạc đi tới: “Hoàng hậu nương nương, xảy ra chuyện gì vậy?” “Không có việc gì, ta gọi bọn họ dùng cơm trưa, trong phòng không có chút âm thanh nào.” Tuyết Yên nói.
Dương Thạc biến sắc: “Công chúa, Hòa phi nương nương?” Trong phòng vẫn không có âm thanh, bên trong lại bị khóa cửa, không đẩy ra được.
Trong lòng Tuyết Yên bất an, nàng đập cửa.
Dương Thạc đá bay cánh cửa.
Trong phòng có mùi máu tanh.
Lễ Đồng năm trên mặt đất cạnh cửa sổ, trên mặt đất là vũng máu đỏ thẫm, lan đến giữa phòng.
Tuyết Yên như không thể thở nổi, lảo đảo chạy tới.
“Lê Đồng!” Bụng Lê Đồng trúng một đao, cả người mềm nhũn, nhưng vẫn còn hơi thở.
Dương Thạc phong bế huyệt vị của nàng ấy, có thị vệ chạy vào, lập tức có người đi tìm đại phu.
Tuyết Yên cho Lê Đồng uống thuốc, lại cho nàng ấy uống thêm một viên thuốc bảo vệ tim.
Mạch đập của nàng ấy vô cùng yếu.
“Hòa phi đâu?” Tuyết Yên hỏi.
Sắc mặt Dương Thạc tái xanh, đứng dậy dẫn người đi tìm Hòa phi.
Ngự y vội vàng chạy tới, xử lý băng bó vết thương cho công chúa.
Tuyết Yên thấy vết thương ở bụng Lê Đồng vô cùng hẹp, lại rất sâu, xem ra là dao đâm.
Trong lòng Tuyết Yên có cảm giác vô cùng không tốt, thứ cảm giác này khiến nàng phát điên.
Lương Hồng Tự và Trương Sơn dẫn theo Vu Dung vào phòng, Vu Dung kinh hoảng hỏi: “Công chúa bị thương sao?” “Đúng vậy” Tuyết Yên trả lời.
“Hòa phi đâu? Hòa phi nương nương ra sao rồi?” Vu Dung hỏi.
“Không nhìn thấy Hòa phi, Dương tướng quân đi †ìm rồi” Tuyết Yên nói.
Một lát sau, sắc mặt Dương Thạc nghiêm trọng đi đến.
“Sao vậy?” Tuyết Yên hỏi.
“Cũng không tìm được Hòa phi nương nương, nhưng có bốn thị vệ bị giết ở cửa sau.” Dương Thạc cau mày nói.
“Chẳng lẽ Hòa phi nương nương bị người bắt đi? Bây giờ tòa phủ đệ này có ba tầng trong ba tầng ngoài, sao có thể có người đi vào được?” Trương Sơn nói.
Đúng vậy, đây là phủ đệ của Bạch Thiếu Đình, thị vệ dày đặc, sao lại có kẻ đi vào không tiếng động bắt người đi được? Đó là cao thủ như thế nào? Đáy lòng Túyết Yên đâng lân cảm giác kinh ồn táng đảm, rót vào tận lỗ chân lông toàn thân.
Nàng nhìn bọn họ: “Ta có cảm giác xấu.” Tuyết Yên nói, đầu óc choáng váng.
“Chắc hản công chúa biết chân tướng, chờ công chúa tỉnh lại đi” Dương Thạc nói.
Tuyết Yên lại cho công chúa dùng ít thuốc, canh giữ bên cạnh nàng ấy.
Qua một canh giờ, Lê Đồng tỉnh lại.
Lê Đồng khó khăn mở to mát, thấy Tuyết Yên, môi nàng ấy giật giật, song không thốt ra được câu nào.
“Công chúa sao rồi? Lê Đồng?” Tuyết Yên đỡ nàng ấy.
Ánh mắt Lê Đồng dấy lên vẻ hoảng sợ, đôi mắt nàng ấy hỗn loạn nhìn Tuyết Yên, kêu ưm ưm.
Tuyết Yên cầm tay phải nàng ấy, chợt phát hiện gân mạch hai tay nàng ấy đã đứt, không thể cử động được.
Trong lòng Tuyết Yên kinh hãi, ai lại nhãn tâm đối xử như vậy với một công chúa tay trói gà không chặt! Cảm giác mê man lại dâng lên.
Lê Đồng giấy giụa muốn ngồi dậy, lại lực bất tòng tâm, nàng ấy gấp đến nỗi trên mặt thấm ra mồ hôi, song chỉ “a a” không nói được câu nào.
Thì ra công chúa bị cho uống thuốc phá cổ họng, Tuyết Yên suýt nữa ngất xỉu.
“Công chúa, đừng gấp, ta hỏi công chúa, nếu như đúng công chúa hãy gật đầu, nếu sai công chúa hãy lắc đầu được không?” Công chúa gật đầu.
“Người giết công chúa là thích khách sao?” Tuyết Yên hỏi.
Lê Đồng liều mạng lắc đầu.
Nước mắt Tuyết Yên chảy ra: “Có phải là Tiêu Nhạn Quy không?” Mọi người kinh hãi.
Lê Đồng gật mạnh đầu, hai mắt rưng rưng, tức giận đến nỗi sắp nhảy dựng lên.
“Có người đến tìm nàng ta, bị công chúa phát hiện sao?” Tuyết Yên cắn răng tiếp tục hỏi.
Lê Đồng lắc đầu.
“Không có người cứu nàng ta, là nàng ta tự đi sao?” Lê Đồng gật đầu.
Lê Đồng tiếp tục huơ tay, xem ra rất gấp. Nàng ấy cầm bút, cắn trong miệng: “Mau cứu hoàng huynh!” “Công chúa nói là Hòa phi sẽ gây bất lợi với Hoàng thượng?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng, chúng ta đều trúng độc, hoàng huynh cũng vậy, là loại cỏ tối hôm qua…” Lê Đồng tiếp tục viết.
Đám người càng kinh ngạc hơn.
Tuyết Yên sốt ruột: “Dương Thạc, ngươi hãy mau đi nói rõ tình huống nơi này với Khả Hãn Đậu Nhĩ Anh, để hắn tăng thêm binh lực. Ta đi tìm Hoàng thượng. Các ngươi chăm sóc tốt cho công chúa!” Dương Thạc ngăn nàng lại: “Nương nương, bây giờ người ra ngoài rất nguy hiểm, Hoàng thượng bảo ti chức bảo vệ nương nương và công chúa an toàn.” Tuyết Yên đẩy hắn ra: “Bọn họ đều trúng độc; chỉ có ta mới chữa được thôi!”