Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 199: Chương 199: Biến ở cung Bắc Di




Tử Vi ngắng đầu: “Mẫu thân bệnh lại trở nặng sao?”

Tân Đạt Nhĩ không trả lời, nói một câu: “Đem công chúa đưa về Bắc Di, bảo vệ tôt công chúa.”

Tân Đạt Nhĩ đem Tử VI giao cho người thị vệ.

“Ca ca,” Tân Đạt Nhĩ quay đầu lại xem nàng, Tử Vi lại ngập ngừng cuối cùng cũng quyết định không nói. Nàng biết lúc này nàng nói cái gì cũng vô dụng. Bắc Di cùng Đại Hưng, oán hận chất chứa đã lâu.

Lời nàng nói không ảnh hưởng được bất cứ kẻ nào. Tân Đạt Nhĩ củng Lê Hiên đều là anh minh đế vương, Tân Đạt Nhĩ đối xử với nàng là thực tốt, chính là trong nhà ở quốc gia trước mặt, nàng cái gì cũng không phải. Hắn cùng Lê Hiên, đều không phải dễ dàng bị người khác xúi giục.

Nàng không nghĩ ở Phù Thành, trở thành con tin để Lê Hiên uy hiếp Tân Đạt Nhĩ. Bởi vì nàng biết mình không phải chân chính tân Tử VI.

Bọn họ nếu muốn chính diện tác chiến, Tử Vi hy vọng bọn họ tỏ rõ bản lĩnh đánh nhau hết mình 1 trận chứ không phải dùng bất cứ gian kế nảo.

Một trăm thị vệ hộ tống Tử Vi hồi cung. Tùy tùng bên người Tân Đạt Nhĩ là Tương Thao gắt gao hộ tống bên người Tử VI. Phía trước chính là vương cung đại môn, Tử Vi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, gọi Tương Thao lại.

“Công chúa, chuyện gì?”

“Cửa cung vì sao thủ vệ lại nhiều gấp đôi? là Ca ca ta an bài à?”

Tương Thao lập tức đứng lại, “Không có, vương thượng vẫn chưa an bài.”

“Tương Thao, để ta lại đây lập tức phái người trở về tìm vương thượng, trong cung có biến rồi.”

Tử Vi thấp giọng nÓI.

“Công chúa, vì cái gì?”

Tương Thao rút kiếm ra.

“Thị vệ trong cửa cung có vấn đề, ngươi xem tư thê bọn họ nhìn đên chúng ta, là tư thê tiên công.”

Nữ tử sức lực không bằng nam nhân, nhưng trời cao luôn là công bằng, nữ tử phần lớn so với nam tử thận trọng hơn, hơn nữa Tử VI ở phương diện này lại càng nhạy bén.

Tương Thao nhìn nhìn, thị vệ ở cửa quả thực đều là gương mặt nghiêm trọng, không có một ý gì sẽ đề ý tới hắn. Hắn nhìn nhìn bốn phía, lờ mờ bóng dáng chợt lóe qua.

Tương Thao thấp giọng phân phó hai gã thị vệ phía sau: “Các ngươi hai vị nhanh chóng trở về báo cáo vương thượng, tiểu ngũ, ngươi cùng Đại Giang nhanh đi tìm Nhan tướng quân” “Tương Thao, ngươi cũng đi thôi, để cho bọn họ mấy người đưa ta đi vào, bọn họ đã phát hiện ta, khẳng định trốn không thoát.”

Tử VI nói.

“Không, vương thượng làm t¡ chức bảo hộ công chúa, t¡ chức sao có thể bỏ công chúa chạy đi.”

“Đồ ngốc! Lúc nảy trong cung phát sinh biến hóa, khẳng định là có chuyện liên quan đến Trường Phong, Trường Phong sẽ không làm khó ta nhưng đối với ngươi sẽ khó mà nói. ĐI nhanh đi.”

Khi nói chuyện, trong cung lao tới mấy chục người, vây quanh cỗ kiệu của Tử VI.

“Ngươi cũng không đi không được, không cần phản kháng.”

Tử Vi thấp giọng dặn dò Tương Thao.

Tương Thao đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ, công chúa vẫn luôn hoạt bát rực rỡ, tùy hứng, không nghĩ tới còn nhạy bén như thế.

“Công chúa, đại phi phái t1 chức tới đón công chúa.”

Người gầy cầm đầu nÓI.

“Tốt. mẫu thân thân thê như thế nào rồi?”

Tử Vi hỏi.

“Đại phi không sao.”

Hắn ngắn gọn nói xong, sai người thay đổi người, nâng kiệu của Tử VI vào cửa cung.Tử VI trộm nhìn bên ngoải, cỗ kiệu quả thực trực tiếp nâng tới Thánh Điện – cung điện của mẫu thân.

Cỗ kiệu ngừng, vẫn chưa nghe được thanh âm mẫu thân. Trước kia mỗi lần nàng ra cửa, thời điểm trở vê, mâu thân luôn ở cửa chờ nàng.Tử Vi xác định ý nghĩ của chính mình, trong cung đã xảy ra chuyện.

“Tương Thao, đỡ ta xuống dưới, chân ta bị thương.”

Tử VI nói với Tương Thao.

Tương Thao mở cửa kiệu ra, duỗi tay đỡ lấy Tử Vi, nhìn đến nàng hai chân căn bản đi không được, nhưng hắn lại không dám trực tiếp ôm công chúa.

“Vinh Tố, Vịnh Tùng!” Hắn kêu gọi hai đại a đầu trong thánh điện.

Cũng không có người ra tới.

“Tương Thao, hồi vân cung.”

Tử Vi phân phó.

“Chậm đã, công chúa vì cái gì không ra khỏi kiệu?”

Một nam nhân dáng người cao dài trong thánh điện bước ra. Phía trước thấy 1 nam nhân có 2 bím tóc, mặc cẩm y thẫm màu, hắn đứng ở nơi đó, đôi tay nắm ở sau người, cười cười mà nhìn Tử VI.

Tương Thao rút kiếm chỉ hướng hắn.

Trong phút chốc, trên tường, tường hoa mặt sau, tiểu hiên mặt sau ra vô số người tới, trong tay bọn họ mũi tên nhắm tới đám người Tương Thao.

“Tương Thao, không cần lộn xôn.”

Tử Vi thấp giọng nói. Nàng không muốn – bọn họ bỏ mạng.

, “Trường Phong tộc trưởng, mẫu thân của ta đâu?”

Tử VI hỏi.

“Đại phi thân thể có bệnh nhẹ, đang ở trong điện nghỉ ngơi.”

Trường Phong nÓI.

“Ta muốn gặp mẫu thân ta” “Có thể. Chỉ là bọn hắn……”

Hắn cười khây dùng ngón tay chỉ một trăm thị vệ ở đằng kia.

“Yên tâm, bọn họ chỉ là hộ tống †a trở về. Bọn họ sẽ không ảnh hưởng tộc trưởng Trường Phong bắt cứ cái gì.

Tương Thao, đỡ ta đi vào trong cung.”

Tương Thao cúi đầu, duỗi tay đỡ Tử VỊ.

Trường Phong sắc mặt khẽ biến, đi tới, “Buông nàng!” Hắn nói với Tương Thao.

Tử Vi rút ra chủy thủ trên đùi kề vào trên cổ mình đe dọa, “Trường Phong, ta chân bị thương đi không được, ngươi đối đãi ta như thế nào ta rất rõ ràng, ta hiện tại chỉ tin tưởng hắn. Đề hắn đưa ta đi vào, nếu không, ta lập tức tự sát.”

Tử Vi thực quá hiểu rõ, nếu mình không đe dọa Trường Phong sẽ không bỏ qua bọn họ, chính là Tương Thao, Trường Phong nhất định sẽ giết.

Trường Phong híp mắt nhìn Tử Vi: “Công chúa, ngươi càng ngày cảng làm Trường Phong lau mắt mà nhìn. Tốt, để hắn đưa ngươi đi vào. Những người còn lại, ai cũng đừng nhúc nhích.”

Tương Thao ôm Tử VI đi vào trường Thánh Điện.

Trong Trường thánh điện không nhìn thấy một người tỳ nữ cùng nội thị.

Vẫn luôn đi đến nội điện, Tử Vi nhìn thấy mẫu thân nằm ở trên giường, nhắm chặt con mắt, bên cạnh mẫu thân là hai tỳ nữ Vĩnh Tô cùng Vịnh Tùng ở mép giường hầu hạ.

“Mẫu thân” Tử Vi kêu một tiếng.

Đại phi mở mắt ra, nhìn thấy là Tử Vi, nước mắt chảy xuống ra, nàng ngồi dậy, duỗi tay lôi kéo tay Tử Vi: “Con đã trở về rồi sao?”

“Đại ca phái người đưa con trở về. Mẫu thân, đại ca nói người bị bệnh?”

“Không vấn đẻ gì, bệnh cũ thôi.”

“Mẫu thân, con đưa thuốc con làm cho người mà người vẫn luôn không ăn sao?”

Tử Vi nhìn thấy thuốc nàng trước đó đưa đến vẫn đề đằng kia.

“Con nghiêm túc à? Ta còn tưởng rằng con chơi đùa, con lớn như vậy, học y khi nào? Ta như thế nào lại không biết? thuốc của con, mẫu thân cũng không dám ăn.”

Đại phi cười trêu.

Tử Vi biết rằng, Tử Vi trước kia cũng không hiểu y học.

“Mẫu thân, người ăn đi, tóm lại ăn không có hại gì, đó là một ít đồ bổ.”

Tử Vi bảo nha đầu cầm thuốc đưa tới, hầu hạ mẫu thân ăn.

Trường Phong đi vào, “Công chúa, đại phi tuôi tác đã cao, rất nhiều chuyện nhớ không rõ, nàng nói không biết bảo ấn của vương thượng ở chỗ nào, công chúa có biết không?”

Tử Vi nhìn nhìn Trường Phong, “Ngươi muốn soán vị sao?”

Trường Phong cười, “Công chúa nói không dễ nghe tí nào, ta như thế này không gọi soán vị, là Tân Đạt Nhĩ nhường ngôi, hoặc là cũng có thể nói là nếu Tân Đạt Nhĩ có thể sớm một chút đem ngươi gả cho ta, có lẽ liền không cần phiền toái như vậy.”

“Ngươi muôn cưới ta, cũng là vì đoạt vị trí đại ca ta sao?”

“Không, ngược lại. Nếu ngay từ đầu hắn đem ngươi gả cho ta, có lẽ chúng ta đã sớm trải qua những ngày tháng vui vẻ, ta cũng sẽ không nhớ thương vị trí của hắn. Hiện tại ta suy nghĩ cần thận, nếu muốn được thứ mình muốn, cần thiết phải đứng ở trên vị trí chí cao vô thượng.”

Trường Phong cười ha ha mà nÓI.

“Nhưng ta cũng không thích ngươi. Ta có ý trung nhân rồi” Tử Vi nói.

Trường Phong cười hắc hắc: “Đó là chuyện của ngươi, hiện giờ này đó đều không quan trọng. Hiện tại ta muốn ngươi, vị trí của hắn, ta cũng muốn.”

Tương Thao giận dữ: “Trường Phong, vương thượng đối với ngươi vẫn luôn không tệ, ngươi lại có dã tâm xấu xa như vậy!” Tử Vi giữ chặt Tương Thao, không cho hắn nói chuyện.

“Trường Phong, ngươi muốn làm vương thượng, Lỗ Tạp tộc trưởng có đồng ý hay không?”

Trường Phong cười to, “ Diêm tộc của hắn, thực mau cũng sẽ là của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.