Tuyết Yên hiểu, ba người bọn họ, cho dù dây dưa như thế nào, Nhan Hương luôn đứng ở đầu gió.
Cho dù, Nhan Hương giết chết con của bọn họ! Nhan Hương và hán có những tháng ngày bên nhau, không phải trải qua uổng phí. Cuối cùng hắn cũng không nỡ giết Nhan Hương.
Kết cục này, Tuyết Yên không ngờ tới.
Tuyết Yên cười nhạt, trong tay không có kiếm, nàng rút ngân trâm sau đầu ra, ở trong đó có độc, nếu như chuyển động, có thể sẽ tổn thương người khác.
Tuyết Yên ổn định tinh thãn, xông lên vũng ngân.
trâm đâm mạnh về phía ngực Nhan Hương! Tuyết Yên dùng hết sức lực.
Nhan Hương không hề trốn tránh, trong mất nàng †a lại ẩn chứa ý cười, đứng bình tĩnh ở đó nhìn nàng đã suy sụp.
Đỉnh ngân trâm cực kỳ sắc bén, đó là thứ nàng xem như vũ khí, ngân trâm đâm vào, không vào.
tim Nhan Hương mà lại vào lòng bàn tay của Lê Hiên, hắn dùng tay bảo vệ Nhan Hương.
Máu chậm rãi chảy ra.
Sau lưng hoảng hốt một phen.
Tuyết Yên ấn ngực mình, toàn thân run lên.
“Hoàng thượng!” Có người gọi lớn.
Lê Hiên vung tay khác ngăn cản mọi người. Hắn bát lấy cây ngân trâm kia, rút nó ra.
Máu lập tức chảy ra.
Thấy Phạm Tinh kéo Nhan Hương sắp nhảy ra ngoài tường.
Tuyết Yên điên lên, nhặt Thu Thủy kiếm trên mặt đất lên đuổi thẻo.
Lê Hiên ôm lấy Tuyết Yên: “Yên Nhi, nàng ấy đã sống không bằng chết rồi!” “Lê Hiên, nàng ta giết chết con của thiếp! Người thân của thiếp! Bây giờ sao có thể thả nàng ta đi!” Lê Hiên ôm chặt lấy Tuyết Yên: “Yên Nhi, đó cũng là con của ta! Coi như ta nợ nàng! Cứ như vậy đi!” Phạm Tỉnh và Nhan Hương bị Nhiếp Lăng Hàn ngăn lại, lui trở về bên người Lê Hiên và Tuyết Yên.
Nhan Hương giơ kiếm đâm về phía Tuyết Yên, Lê Hiên vung Thương Long kiếm về phía Nhan Hương, Phạm Tinh ngăn phía trước Nhan Hương, Lê Hiên cũng không chần chờ, đâm kiếm xuống, chém vào cánh tay trái của Phạm Tỉnh.
Nhan Hương hét lên, buông kiếm trong tay ra, nắm chặt cánh tay cụt của Phạm Tỉnh.
Tuyết Yên nhìn Phạm Tinh liều mạng vì Nhan Hương, đột nhiên nhớ sư phụ đã từng nói, Phạm Tinh có trí nhớ sớm hơn kiếp trước. Còn bảo mình đề phòng Phạm Tỉnh.
“Phạm Tinh, cuối cùng ngươi là ai? Nhan Hương là ai? Ta là ai?” Tuyết Yên hỏi.
Sắc mặt Phạm Tinh tái nhợt, lại quỷ dị nhìn Tuyết Yên cười cười: “Ta vĩnh viễn sẽ không nói cho ngươi!” “Các ngươi cút đi đi!” Lê Hiên hung dữ nói.
Phạm Tinh kéo Nhan Hương nhảy ra khỏi tường.
Tuyết Yên bị Lê Hiên khống chế không động đậy, †rơ mắt nhìn bọn họ rời đi. Nàng ngửa mặt lên trời cười lớn: “Lê Hiên! Thiếp hận chàng!” Nàng há mồm cắn vào cánh tay Lê Hiên, dùng sức cắn, †rong miệng đều là mùi máu tươi.
“Thì ra địa vị con của thiếp trong lòng chàng còn không bằng nàng ta!” Tuyết Yên thấy Lê Hiên không buông tay, khí hỏa công tâm, nhặt ngân trâm trên mặt đất lên bỗng nhiên đâm vào cổ mình! Trong nháy mắt máu me đầm đìa. Lê Hiên ngăn nàng lại, cũng buông nàng ra.
Lê Hiên giơ bàn tay về phía nàng, muốn ôm lấy nàng, Tuyết Yên tiếp tục đặt ngân trâm vào cổ mình: “Các ngươi cút hết ra ngoài! Ra ngoài! Ta hận các ngươi!” Hai mắt nàng đẫm lệ, nhìn Lê Hiên và Duệ vương.
“Chàng là hoàng đế mà lại lật lọng! Bao che người tội ác không tha! Ngươi là vương gia mà lại không biết phân biệt phải trái, cả ngày nhớ nhung đồ của người khác, không biết trân trọng người bên cạnh mình! Ta xem thường các ngươi, cảm thấy bưồn nôn!” Tuyết Yên vô cùng phẫn nộ.
Hàn Chi Đào chậm rãi đi tới nhẹ nhàng trấn an Tuyết Yên: “Hoàng hậu nương nương, nương nương đừng quá kích động! Đừng nói không lựa lời! Dù sao hai người đó cũng ở bên Hoàng thượng một thời gian dài… Hoàng thượng cũng không phải là người không rõ thưởng phạt giống như nương nương nói, Hoàng thượng như vậy bởi vì lúc này người ấy coi nương nương như một phần của người ấy…” Nhiếp Lăng Hàn buông thõng hai tay, lạnh lùng đưa mắt nhìn.
Duệ vương đi đến bên cạnh Tuyết Yên khom người thi lễ: “Hoàng hậu nương nương, nương nương đừng trách hoàng huynh, đều là bởi vì ta, hoàng huynh mới…” Trân Châu tiến lên nắm chặt tay Tuyết Yên: “Hoàng hậu nương nương, người đừng quá quá kích động, cơ thể ngươi vẫn chưa khôi phúc…
Duệ vương nhìn thấy Trân Châu, nhướng lông mày: “Sao nàng còn chưa đi?” Trân Châu ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn: “Vương gia, xin người cho Trân Châu thư bỏ vợ đi.” Trong mắt nàng ấy không còn có thẹn thùng, u oán, hi vọng và nỗi buồn như trước kia.
Duệ vương nhìn nàng ấy quay người đi ra ngoài, đưa tay kéo nàng ấy. Trân Châu hất tay hắn ra, kiên quyết rời đi.
Lê Hiên phất phất tay: “Các ngươi đi hết đi.” Nhiếp Lăng Hàn đi đến bên cạnh Tuyết Yên, yên lặng nhìn Tuyết Yên một chút rồi quay người đi.
Tuyết Yên lạnh lùng hỏi Lê Hiên: “Đứa bé của Nhan Hương là của Phạm Tinh đúng không?” Lê Hiên giật mình, gật đầu: “Đúng vậy.” Tuyết Yên cười cười: “Tốt lắm, thiếp tưởng rằng là con của người, nhiều lần đều buông tha nàng ta, vì sao người không nói chân tướng cho thiếp?” Tuyết Yên nói xong lại tự giễu nói: “Người vốn muốn buông tha nàng ta, người chưa từng nghĩ sẽ chính thức giết nàng t4 đúng không?” “Tuyết Yên!” Hán chậm rãi đi lên trước.
“Người đi về phía trước một bước, thiếp lập tức chết cho người xeml” Tuyết Yên đặt ngân trâm lên cổ.
“Được, nàng đừng kích động, trẫm lập tức đi ngay! Nàng đừng kích động. Yên Nhi…” “Đi đi!” Tuyết Yên lại quát to.
Lê Hiên liếc nhìn Điền Minh: “Ngươi ở lại đây bảo vệ Hoàng hậu!” Hắn vung tay rời đi.
Tuyết Yên chậm rãi trở lại phòng, không ai nhường ai đi theo, đóng cửa lại.
Nàng đã mình đầy thương tích. Nàng vì nam nhân này mà mấy lần suýt chết, lại bị người trong lòng của hắn suýt hại chết mấy lần.
Người trong lòng hắn vẫn là Nhan Hương.
Dây dưa qua lại, không bằng trở lại.
Thế nhưng nàng có thể đi đâu? Tuyết Yên nhốt mình trong phòng tới tận đêm khuya.
Mấy a hoàn Lập Hạ và Cát Tường quỳ trong sâh: “Nương nương, xin hãy bảo trọng phượng thể! Nương Nương mở cửa dùng bữa đi” Điền Minh cũng quỳ trên mặt đất.
Hắn theo Hoàng thượng rất lâu, hán biết rõ từng li từng tí giữa Hoàng thượng, Nhan Hương và Phạm Tỉnh.
n oán giữa Hoàng thượng và Nhan Hương không phải có thể tuỳ tiện chặt đứt.
Nhưng hắn rất đồng tình với Tuyết Yên, đồng tình với vị Hoàng hậu nương nương chưa từng có giá đỡ này.
Sau khi cầm đèn, Tuyết Yên mở cửa đi ra.
Trên mặt nàng đã không còn bi thương và phẫn nộ.
Nàng bảo mọi người đứng lên, bọn a hoàn bưng bữa tối lên, bắt đầu dùng bữa.
Nàng im lặng suốt, mọi người cũng không dám nói chuyện lớn tiếng. Tuyết Yên ăn rất nhiều, vẫn đang ăn.
Dùng xong bữa tối, Tuyết Yên nhìn Điền Minh: “Ngươi trở về đi, ta không sao.” “Hoàng hậu nương nương, nương nương đừng quá thương tâm. Hàn tướng quân nói đúng, quả thực Hoàng thượng xem nương nương thành người một nhà nên mới làm như vậy. Đứa bé không còn, người ấy cũng rất khó chịu.” Tuyết Yên cười cười, không hề nói chuyện.
Mỗi ngày Tuyết Yên ăn cơm, uống thuốc, đi ngủ đúng giờ. Cơ thể nàng khôi phục càng ngày càng tốt.
Nàng chỉ không muốn gặp Hoàng thượng. Chỉ cần Lê Hiên tới gặp nàng, nàng sẽ trở về phòng đóng cửa lại.
Cho dù Hoàng thượng vừa đấm vừa xoa, nàng đều không mở cửa.
Lúc này là thật sự không muốn gặp.
Về sau Lê Đồng tới, Tuyết Yên cũng không gặp, về sau nữa, Trân Châu và Vu Dung tới mấy lần, Tuyết Yên vẫn không gặp.
Liên tiếp mấy ngày Lê Hiên đến Vong Ưu cung, Tuyết Yên vẫn luôn không gặp.
€ó một lần, hắn đứng bên ngoài phòng nửa đêm, Tuyết Yên cũng không mở cửa.
Sau ngày đó, Lê Hiên không còn tới Vong Ưu cung nữa.
Mấy ngày sau, Dương Thụ tới vào lúc khuya, mấy nội thị bê một cái lồng sát lớn đi vào, bên trong có một con chó màu sáng.
Tuyết Yên vẫn luôn rất thích chó.
Dương Thụ lấy lòng nói: “Nương nương, đây là chó Mục Dương mà Hoàng thượng phái người mang về từ nước Bắc Hạ, để Hoàng hậu nương nương nuôi.” Tuyết Yên bảo Cát Tường nhận lấy, cũng không nói nửa lời.
Thỉnh thoảng Tuyết Yên sẽ nghe Cát Tường nói, bây giờ mỗi ngày Hoàng thượng đều sẽ tới Trường Thuận cung, xem Uyển quý phi ở Trường Thuận cung ca múa, có vẻ Đậu Uyển Nhi rất được sủng ái.
Nhưng trong lòng Tuyết Yên lại không nổi gợn sóng, nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ tức giận, ghen tuông, oán hận.