Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 127: Chương 127




Khi Lê Hiên bước vào Vong Ưu cung, một mùi hương thoang thoảng phả vào mặt

Trong cung đốt chậu than, dùng than bạc tốt nhất, không có mùi khói.

Tuyết Yên dựa vào giường, sau lưng chất đầy gối đệm.

Cơ thể nàng đơn bạc như trang giấy, sắc mặt tái nhợt, nàng khẽ cau mày, ánh mắt rệu rã.

Mắt Lê Hiên mờ mịt, hán tiến lên một bước nắm chặt tay nàng: “Yên Nhi!” Tuyết Yên kinh ngạc nhìn hắn, không hề nói chuyện, đầu dựa vào phía sau, hai tay phủ trên bụng, nước mát chảy xuống.

Lập Hạ bưng thuốc tới, Tuyết Yên nghiêng đầu không muốn uống.

Lê Hiên nhận lấy: “Yên Nhi, sau này vẫn sẽ có con mà, nàng phải tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, ngoan nào, uống thuốc đi.” Lập Hạ và Cát Tường rơi nước mắt: “Hoàng thượng, sau khi tỉnh lại nãy giờ nương nương sau không nói gì cả.” Lê Hiên duỗi cánh tay ra, ôm Tuyết Yên vào lòng, một cái tay khác múc nước thuốc, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa tới bên môi Tuyết Yên.

Tuyết Yên ngậm chặt miệng: “Lê Hiên, thuốc này quá đẳng, quá đắng, trong lòng thiếp cũng rất đắng, đừng để thiếp phải chịu đắng nữa!” Nàng đưa tay đẩy chén thuốc.

Lê Hiên đau lòng như kim đâm, hắn ôm nàng: “Vên Nhị, đều tại tai” Tuyết Yên giãy giụa, cuối cùng cũng từ bỏ, ghé vào lòng hắn bắt đầu khóc lớn.

Tuyết Yên khóc xong, khẽ giọng hỏi: “Là ai làm?” Lê Hiên ngẩng đầu, ánh mát lạnh lẽo: “Đang điều tra” “Nghe nói con của Nhan Hương cũng không còn?” Tuyết Yên hỏi.

“ừm/ Tuyết Yên nhìn Lê Hiên: “Ai lại ác độc như vậy? Hạ độc trong Vong Ưu cung của thiếp! Thiếp chỉ uống hai chén trà, Nhan Hương uống nhiều hơn một ít!” Lê Hiên ôm nàng: “Yên Nhi, trẫm nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng! Bây giờ nàng uống thuốc, tĩnh dưỡng cơ thể đi.” Hắn chưa từng mềm giọng như vậy.

Lập Hạ bưng một bát thuốc khác tới, Lê Hiên ngậm thuốc trong miệng mình, đút cho nàng.

Đắng thì cùng nhau đắng đi.

Lê Hiên tự mình đút thuốc cho Tuyết Yên, hắn đặt nàng vào trong chăn, đắp cẩn thận.

“Nàng nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng cơ thể cho tốt đi. Ta còn có việc, làm xong sẽ đến thăm nàng.” Lê Hiên cúi đầu hôn lên mặt Tuyết Yên: Lê Hiên đi ra, nhìn thấy Duệ vương, Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình đều ở trong sân.

“Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi sao?” Duệ vương hỏi.

“Tỉnh rồi.” Hắn khoác áo khoác, sâm mặt quay người đi ra phía ngoài.

Lê Hiên đi rất nhanh, dường như vô cùng phẫn nộ.

Hắn đi về phía Vĩnh An cung.

“Hoàng thượng, ý nghĩ lúc trước của vi thần chỉ là suy luận, không có chứng cứ rõ ràng.” Bạch Thiếu Đình nhìn thấy hân muốn đi tìm Nhan Hương, liền vội vàng nói với Hoàng thượng.

Lê Hiên mím môi không nói chuyện, bước đi càng nhanh.

Mấy ngày nay Hoàng thượng không hề tới Vĩnh An cung, cửa Vĩnh An cung lại đề phòng nghiêm ngặt, thậm chí cửa sau và tường bao ngoài Vĩnh An cung đều có người đứng canh gác.

Cơ thể Nhan Hương tốt hơn nhiều, mấy ngày nay nàng ta đã có thể xuống giường đi lại.

“Nưỡng nương, vừa rồi nghe nói Hóàng hậu đã tỉnh.” Sð Cúc nói.

“Tỉnh rồi sao?” Mặt Nhan Hương không biểu cảm.

Nàng ta vẫn tỉnh. Vậy mà nàng ta lại tỉnh. Sức sống của nàng ta quả là mạnh mẽ.

Lê Hiên không đến Vĩnh An cung, Duệ vương cũng không tới.

Nhan Hương chải vuốt một phen, thay bộ y phục màu tím nhạt mà mình thích nhất.

Nàng ta ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm nhìn chính mình trong gương, sác mặt tái nhợt như cũ, đôi mắt thâm thúy, ẩn chứa sự tang thương.

Tình yêu chung quy là yêu chính mình, hay là yêu đối phương? Vậy mà tình yêu lại gắn bó chặt chẽ với sinh mệnh. Khi yêu nhau, tình cảm thắm thiết, như keo như sơn, khi không còn yêu lại biến thành khổ, thậm chí là hận.

Nữ tử trong gương vẫn xinh đẹp trẻ trung như cũ, thế nhưng tim đã như ruột chăn bị thủng.

Bên ngoài hô: Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Nàng †a nhìn thấy bọn a hoàn ngoài cửa đều quỳ xuống.

Hắn tới rồi.

Nàng ta đứng dậy khỏi ghế, lẳng lặng nhìn bên ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của hắn chậm rãi đi vào.

Hắn dừng lại ở cửa trong, cơ thể cao lớn chản miệng cửa. Áo khoác màu đen, cổ áo lông chồn màu đen, ung dung tự phụ. Mát phượng hẹp dài của hắn hơi nhếch lên, ánh sáng trong con ngươi lại lạnh lẽo.

“Lê Hiên, thiếp là Nhan Hương mà, vì sao người lại nhìn thiếp như vậy?” Nhan Hương nhìn hắn, đi lên trước đưa tay ôm lấy cánh tay hắn.

Khóe mắt hán trầm xuống, rút cánh tay mình ra, vung tay lên, dường như chán ghét, lại ẩn chứa sự phẫn nộ.

Nhan Hương bị hắn làm cho lảo đảo, cơ thể lui lại hai bước.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, rút Thương Long kiếm bên hông ra, chỉ vào trước ngực nàng ta. Hắn nhìn nàng ta chằm chằm, con ngươi lạnh như băng.

“Lê Hiên, nàng ta nói gì với chàng? Vì sao chàng lại đối xử với thiếp như vậy?” Khóe môi Nhan Hương ẩn chứa ý cười, nàng ta dịu dàng hỏi hắn.

“Nàng ấy vừa tỉnh, còn khổ sở vì nàng cũng mất đi đứa con. Nhan Hương, tại sao nàng lại đối xử với †a như thế? Đứa bé có lỗi gì! Nàng luôn miệng nói yêu ta, nếu như nàng có một chút yêu ta, sao lại nhẫn tâm hại chết con của tai” Nhan Hương rơi nước mắt: “Vì sao chàng lại cho rằng là thiếp làm mà không phải nàng ta làm? Đứa bé thiếp mang thai sáu tháng hóa thành một vũng máu, ai sẽ làm chủ cho thiếp!?” “Nhan Hương, ta không phải đứa ngốc! Ta đã cho nàng rất nhiều cơ hội! Nàng giả vờ có bệnh tim lừa gạt tình cảm của ta, hỏa thiêu Trường Tín cung! Tiết lộ hành tung của ta cho Phạm Tinh, ta vấn tha thứ cho nàng! Ta vốn định cho nàng cuộc sống cơm ngon áo đẹp, bảo vệ nàng cả đời bình an, nàng lại giết con của ta, quả là báo ứng!” Nhan Hương cười khẩy: “Vì sao Hoàng thượng lại cho rằng là thiếp làm? Người có chứng cớ gì? Tại sao thiếp phải giết chết con mình?” “Nhan Hương, có rất nhiều chuyện ta không vạch †rần nàng không có nghĩa là ta không biết. Từ trước tới giờ nàng không qua lại với Tuyết Yên, mấy ngày trước đưa cho nàng ấy bánh bí ngô, lại mượn cơ hội đến Vong Ưu cung của nàng ấy, là vì khiến nàng ấy lơ là đúng không, để nàng ấy:’buông lỏng cảnh giác với nàng!” Nhan Hương cười sầu thảm: “Thiếp vì người mà có ý tốt đi nịnh bợ nàng ta, vậy mà người lại cho rằng như vậy!” Lê Hiên lạnh lùng nhìn nàng ta: “Nàng qua mặt nàng ấy bỏ độc vào trong ấm trà! Nàng có biết trên bàn vẫn còn giữ lại thuốc độc không!” Cuối cùng Nhan Hương cũng rơi lệ: “Vì sao, A Hiên, vì sao lại đối xử với thiếp như vậy? Lời hứa trước kia chàng nói không còn hiệu lực sao? Chàng đã thay lòng đổi dạ, chàng để Tuyết Yên làm Hoàng hậu, chàng có biết, khi thiếp nhìn hai người cùng nhau sóng vai đi lên Thừa Thiên môn, thiếp đã muốn khiến nàng ta chết không, nàng ta cướp đi vị trí của thiếp!” Sắc mặt Lê Hiên trầm xuống: “Cuối cùng ta đã hại Tuyết Yên.” “Chàng đã nói, muốn cho con của thiếp làm Thái tử đều là lừa thiếp! Trong mắt chàng chỉ có Tuyết Yên!” Giọng Nhan Hương thê lương.

“Ta vốn muốn để con của nàng làm Thái tử, thế nhưng điều kiện tiên quyết là, đứa bé đó nhất định phải là con của tai” “Chàn có ý gì?” Nhan Hương kinh hãi.

“Có ý gì nàng còn không rõ sao? Nhất định phải bắt ta nói ra à? Ta giữ lại mặt mũi cho nàng đấy! Chính nàng lại không cần!” Sắc mặt Nhan Hương trắng bệch: “Chàng nói linh tinh gì vậy?” Lê Hiên hơi nhắm mát lại: “Trước khi trẫm chưa khống chế tuyệt đối tình hình Đại Hưng thì sẽ không để cho phi tử nào mang thai, cho nên, trẫm uống một loại thuốc, các nàng sẽ không mang thai. Lưu Tuệ mang thai trước khi trãm uống thuốc.” “Nhưng vì sao Tuyết Yên lại mang thai?” “Tuyết Yên có sau khi trắm uống thuốc giải.” Nhan Hương co quäp ngã xuống đất: “Làm sao chàng biết? Có phải chàng đã sớm biết hay không? Thời gian dài như vậy, chàng không vạch trần thiếp là đang cười nhạo thiếp sao?” Duệ vương sau lưng Lê Hiên chao đảo: “Hoàng huynh, huynh đang nói gì vậy!” Lê Hiên cười khẩy: “Ngũ đệ tốt của ta, đứa bé trong bụng Nhan Hương không phải của ta; mà là của Phạm Tinh! Đệ oán trâm không tốt với nàng ấy, thử hỏi còn có ai đối xử với nàng ấy được như ta không?” “Là thật sao?” Duệ vương đỏ mắt hỏi Nhan Hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.