Nhiếp Lăng Hàn quyết định công thành.
Lúc Lê Hiên đến, Nhiếp Lăng Hàn đang
định công thành vào buổi tối.
“Có nắm chắc không? Cố gắng giảm
thương vong xuống mức thấp nhất.” Lê
Hiên nói.
“Không có cách khác, hắn bảo chúng ta
rút quân, nếu không mỗi ngày sẽ giết
mười người dân, chỉ còn cách tốc chiến
tốc thăng thôi” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Lê Hiên đồng ý. Chiến tranh luôn phải trả
giá đắt, sẽ không vì mấy bách tính mà
mất một tòa thành.
Bạch Thiếu Đình và Vu Dung cũng đang
ở đại doanh.
Vu Dung nhìn thấy Lê Hiên bèn vội hỏi:
“Hoàng thượng, nương nương thế nào
rồi?”
“Vẫn như thế.” Lê Hiên nói.
“Vẫn ngủ say suốt sao?”
“Ừm. Trẫm tin nàng ấy sẽ tỉnh lại.” Lê
Hiên nói.
Vu Dung lại chảy nước mắt.
Buổi tối, Nhiếp Lăng Hàn tiến vào Cẩm
thành với quy mô lớn, không ngờ rất
nhanh đã công phá được Cẩm thành,
thế nhưng trong thành đã bị bọn Lê Kiệt
chém giết cướp đánh một phen, khung
cảnh hỗn loạn, khắp nơi là thi thể, tiếng
trẻ con kêu khóc, tiếng phòng ốc đổ sụp.
Mà bọn Lê Kiệt đã sớm rút lui.
Lê Hiên giận dữ: “Hắn thay đổi rồi, trong
lòng không có bách tính nữa, chỉ có
thắng bại! Về sau nhìn thấy Ninh Vương,
giết chết không cần luận tội!”
Nam nhân có ngoại hình giống hắn năm
phần kia, bọn họ đã từng là huynh đệ,
bây giờ chỉ là kẻ thù.
Lê Hiên ở nước Phú Lệ năm ngày rồi vội
vàng trở về.
Hắn luôn sợ bỏ lỡ khoảnh khắc Tuyết
Yên tỉnh lại. Hắn sợ nàng tỉnh lại không
nhìn thấy hắn.
Mồng hai tháng hai năm thứ hai, Nhan
Hương sinh một tiểu hoàng tử. Lê Hiên
đặt tên cho nó là Lê Tử An.
Lê Hiên đón đứa bé ra, tìm nhũ mẫu,
nuôi dưỡng ở Vĩnh An cung.
Nhan Hương bị nhốt vĩnh viễn ở lãnh
cung, khung cửa sổ duy nhất mà ánh
sáng mặt trời có thể chiếu vào cũng bị
lấp kín.
Dù rằng ngươi nhớ kỹ, nàng ấy quên, thì
có khác gì với việc thực sự quên?
Nửa năm trôi qua, Tuyết Yên vẫn không
tỉnh lại.
Duệ vương không muốn Hoàng thượng
làm khổ mình như vậy, hắn khuyên Lê
Hiên nên có cuộc sống bình thường của
mình.
“Hoàng huynh, không biết lúc nào nàng
ấy mới có thể tỉnh lại, cho dù nàng ấy
tỉnh lại cũng sẽ quên tất cả những
chuyện trước kia về huynh. Huynh tội gì
phải khổ như thế chứ?”
Mỗi lần nói đến đây, Lê Hiên liền sầm
mặt: ‘Đó là việc của trẫm, đệ đừng nói
nữa.”
Hậu cung vô chủ, nữ nhân hậu cung biết
Hoàng thượng sủng ái nhất hai nữ tử,
một người bị đày vào lãnh cung, một
người luôn hôn mê bất tỉnh.
Mỗi ngày Thanh phi đều pha trà rồi sai
nội thị đưa đến thư phòng Hoàng
thượng, Quan Duyệt, Tĩnh phi cũng
thường xuyên phái người đưa đồ ăn cho
Hoàng thượng. Ngay cả Tuệ quý phi
cũng thường xuyên phái người nấu canh
đưa đến tẩm cung của Hoàng thượng.
Hậu cung của Hoàng thượng vốn không
có nhiều phi tần, sau khi Tuyết Yên và
Nhan Hương xảy ra chuyện, hắn rất ít khi
đến tẩm cung của phi tử hắn, trên thực
tế hậu cung không có chức năng gì.
Nhưng mà tất cả mọi người đều chưa từ
bỏ ý định, ngay cả cung nữ mới vào
cung cũng sẽ vờ vĩnh xuất hiện trên
đường Hoàng thượng đi dạo một mình,
hoặc là bắt bướm té ngã, hoặc là hái
hoa lạc đường.
Hoàng thượng đang tuổi sung mãn, khôi
ngô tuấn tú, không ai tin hắn đã rất lâu
không gần nữ sắc.
Dường như hắn biến thành một người
khác, từ một người khôi hài đa tình trở
nên càng ngày càng lãnh đạm.
Một ngày nọ, xuân về hoa nở, Lê Hiên
bãi triều, ôm Tuyết Yên nằm trên ghế
bên ngoài.
Hắn để nàng lên cái đệm mềm mại,
ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé hồng hào
của nàng thánh thiện như trẻ sơ sinh
dưới ánh mặt trời.
Lê Hiên nắm chặt tay nàng: “Yên Nhi,
tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa.”
Ánh sáng mặt trời buổi chiều như chăn
mền ấm áp, lông mi nàng đổ bóng dưới
ánh mặt trời.
Tiểu Quý Tử đau lòng nhìn Hoàng
thượng, cũng đau lòng cho Tuyết Yên.
“Hoàng thượng, bây giờ nương nương
mãi không tỉnh lại, có nên mời cao nhân
đến xem thử hay không? Ý nô tài không
phải là mời đại phu, mà là mời những
cao nhân thế ngoại đến xem thử. Khi
còn bé nô tài nghe người già nói, con
người có bảy hồn sáu phách. Có đôi khi,
hồn phách không ở trên người thì sẽ hôn
mê mãi…”
Lê Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ phơn phớt
hồng của Tuyết Yên.
Yên Nhi, hôn phách của nàng không ở
trên người sao? Nàng lấy ký ức của
chúng ta làm thuốc giải độc Tình Nhân,
nàng tỉnh lại sẽ không quen biết ta nữa,
cho nên, nàng mới không muốn tỉnh lại
thật sao? Thế nhưng, ta sẽ làm cho
nàng yêu ta một lần nữa.
Ta làm tổn thương nàng quá nhiều, nàng
không muốn tỉnh lại, vậy ta cho nàng
biết, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, ta sẽ
không để nàng chịu tủi thân nữa, ta sẽ
chỉ yêu nàng! Chỉ yêu nàng, ta chỉ làm
phu quân của một mình nàng thôi!
Trong hậu cung của trẫm cũng chỉ có
nàng.
Nàng khát vọng cuộc sống một đôi một
đời một kiếp, trầm có thể cho nàng!
Tuyết Yên, tỉnh lại đi, được không? Bên
ngoài lại xuân về hoa nở rồi, hoa anh
đào nàng thích nhất cũng nở rồi, nàng
tỉnh lại đi.
Lê Hiên thì thào nói nhỏ.
Bên ngoài vang lên tiếng đàn du dương,
còn có tiếng vui cười của nữ tử chơi
diều.
Gần đây luôn có nữ tử tạo ra một số âm
thanh ở ngoài tường Lâm Hoa điện,
tiếng hờn dỗi, tiếng vui đùa ầm ï.
Lê Hiên nhíu mày, liếc nhìn Tiểu Quý Tử:
“Nhìn xem ai ồn ào bên ngoài, bất luận
là ai, phạt ba mươi gậy!”
Tiểu Quý Tử lĩnh mệnh ra ngoài.
Người chơi diều là tỳ nữ trong cung Tĩnh
phi, người đánh đàn là Thanh phi.
Không ai cảm thấy bất ngờ khi tỳ nữ bị
đánh, còn Thanh phi bị phạt gậy quả
thực là quá kinh khủng.
Thanh phi không tin, nàng chỉ vào Tiểu
Quý Tử: “Trước kia ngươi là nô tài trong
cung nàng ta, ngươi vẫn luôn giúp đỡ
nàng ta đúng không? Hoàng thượng sẽ
không phạt gậy ta!”
Tiểu Quý Tử quỳ xuống: “Thanh phi
nương nương, nô tài thật sự lĩnh ý chỉ
của Hoàng thượng, cho nô tài mười lá
gan nô tài cũng không dám giả truyền
thánh chỉ!”
“Ta không tin, ta muốn gặp Hoàng
thượng!” Thanh phi không chịu phạt.
“Vẫn còn ồn ào thế! Tiểu Quý Tử, ngươi
làm tổng quản như vậy à? Ngay cả
mệnh lệnh của trầm cũng không chấp
hành được sao?” Giọng nói uy nghiêm
của Hoàng thượng vang lên sau lưng
bọn họ.
Thanh phi nhìn thấy Hoàng thượng thì
lập tức bật khóc: “Hoàng thượng, chỉ là
thần thiếp thấy cảnh đẹp nên đánh đàn
ở đây thôi, không nghĩ sẽ quấy rầy ai,
Hoàng thượng thật sự muốn đánh thần
thiếp sao?”
Lê Hiên nhìn nàng ta: “Thanh phi, trẫm
đã sớm nói rồi, Hoàng hậu cần thanh
tịnh, bất kỳ ai cũng không được gây ồn
ào gần Lâm Hoa điện và Vong Ưu cung,
trẫm thấy nàng không hề lưu tâm, trẫm
nhất định phải khiến nàng nhớ kỹ. Tiểu
Quý Tử, chấp hành đi!”
Hắn sầm mặt.
Thanh phi không dám nói đừng, nhìn
dáng vẻ Hoàng thượng, nếu nàng ta lại
tranh luận nữa, có thể hắn sẽ giết nàng
†a.
Thanh phi khóc òa, nhục nhã, đau lòng,
còn cả lo lắng cho vận mệnh của mình.
Nhìn dáng vẻ Hoàng thượng thì trong
lòng hắn thật sự chỉ có Hoàng hậu, nữ
nhân hôn mê kia. Vậy trong hoàng cung
họ là ai2
Từ đó, không ai còn dám tạo ra bất cứ
bất ngờ và âm thanh gì xung quanh
Hoàng thượng nữa.
Bất tri bất giác, Tuyết Yên đã trải qua hai
năm ở trong phòng Tam Sinh.
Lúc mới đầu, nàng không muốn nhìn bất
cứ ai, cũng không nhớ bất cứ ai. Nàng
không muốn nhớ lại những chuyện đã
qua. Nhưng mà rất lâu sau nàng mới
phát hiện, những chuyện trước kia
không quên được, bây giờ vẫn không
quên được.
Dần dần, nàng sẽ không chịu được mà
dùng gương Hồi Tưởng nhìn một số
người nàng muốn nhìn. Sư huynh, ông
ngoại, Lập Hạ, Trân Châu, Lê Đồng, thậm
chí Bạch Thiếu Đình và Vu Dung…
Nàng cho rằng nàng không muốn nhìn
thấy Lê Hiên nữa.
Có một lần khi nàng đang nhìn Lập Hạ
thì thấy Lê Hiên, hắn đang ôm Tuyết Yên
ngủ mê man vào trong lòng…
Chỉ nhìn một chút, nước mắt lập tức trào
ra. Nàng cho rằng nàng sẽ không rơi lệ
vì hắn nữa.
Sau đó nàng lại bắt đầu chìm đắm. Như
mê muội, trúng bùa, bị hạ thấp đầu.
Nàng đã không có cách nào trốn tránh
hắn.
Nàng càng ngày càng thường xuyên lấy
gương Hồi Tưởng ra nhìn hắn.
Nhìn hắn chải đầu cho nàng trong
phòng ngủ của hắn.
Nhìn hắn đuổi tất cả nội thị và cung nữ
đi, tự tắm rửa cho nàng, một mình nói
chuyện cùng nàng:
Mỗi khi đến lúc này, Tuyết Yên đều sẽ rơi
lệ.
Có phải chỉ khi mất đi mới biết trân
trọng, chỉ khi đau đớn mới khiến người
ta khắc ghi hay không?
Có đôi khi nàng hỏi Mạnh cô cô, chẳng
phải bà ấy nói nàng sẽ quên hết ký ức về
hắn sao? Vì sao nàng vẫn nhớ rõ tất cả
mọi chuyện của bọn họ?
Mạnh cô cô nói: “Cho dù nữ nhân trong
lòng hắn tỉnh lại cũng đã quên tất cả
mọi chuyện về hắn. Còn ngươi, thực ra
ngươi đã không phải là Tuyết Yên nữa
rồi.
“Rốt cuộc ta là ai?” Tuyết Yên hỏi.
“Muốn biết sao? Vẫn muốn dây dưa với
hắn sao?” Mạnh cô cô hỏi.
“Ta chỉ không muốn thấy hắn đau khổ
như vậy.’ TuyếtYên nói:
Mạnh cô cô lấy ra một túm tóc: “Vết
thương của ngươi quá nặng, chủ ký sinh
ban đầu đã không thể chịu đựng những
thứ này. Đây là tóc lúc đó ngươi để lại
khi đàm phán với ta, trong này có hồn
phách của ngươi. Đốt túm tóc này rồi
uống là ngươi có thể trở về. Có điều, trở
lại cơ thể của chủ ký sinh ban đầu,
ngươi sẽ quên tất cả mọi chuyện đã trải
qua cùng hắn.”
“Thực tế Tuyết Yên trước kia đã chết rồi
sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Có thể nói như vậy. Nhưng tình kiếp của
Lê Hiên vẫn chưa kết thúc, Tử Vi lệnh
vẫn đang che chở chủ ký sinh kia. Cho
nên, nhìn có vẻ nàng ta chưa chết.”
Mạnh cô cô nói.
“Quên hết mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu
sao? Nếu như không có tổn thương thì
có thể, thế nhưng nếu như vẫn cần trải
qua một lần tra tấn, ta tình nguyện ở đây.
làm nước Vong Tình.” Tuyết Yên nói.
Mạnh cô cô cười: “Thời gian hai năm đã
hết, ta cũng không dám giữ ngươi lại.
Lựa chọn quên hay nhớ, ngươi tự suy
nghĩ đi, đừng quên, ngươi muốn giúp đỡ
hắn thống nhất đại lục bắc hoang.
Ngươi có thể lựa chọn không trở lại cơ
thể ban đầu. Như thế ngươi vẫn sẽ có trí
nhớ trước kia, có điều, ngươi sẽ biến
thành một người khác.”
“Một người khác?”
“Đúng vậy, biến thành một người khác,
nhưng có ký ức về hắn. Với lại, không
thể nói cho hắn biết những điều ta nói
với ngươi, cũng không thể nói cho hắn
biết tất cả phát hiện của ngươi ở chỗ ta.
Nếu không, tất cả khảo nghiệm trước đó
đối với hắn đều sẽ hết hiệu lực, sự trừng
phạt tàn khốc cũng sẽ giáng xuống
người hắn.”
Tuyết Yên nhìn chằm chằm Mạnh cô cô.
Mạnh cô cô cười cười nói: “Đời người là
một chuỗi các sự lựa chọn. Mọi người
đều biết đạo lý không thể chiếm được
cả cá và tay gấu. Tuy các ngươi yêu
nhau, nhưng không hề nhận ra đối
phương, cho nên không thể giải trừ
phong ấn trên người. Ta cũng không
giúp ngươi được. Mọi chuyện tùy duyên,
tùy tâm là được.”