Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 195: Chương 195




Tân Đạt Nhĩ túm lấy Tiểu Nhạn hỏi, “Công chúa đâu?” Tiểu nhạn sợ tới mức nói không nên lời, Tiêu Tỉnh quỳ xuống nói: “Công chúa nói cân ra ngoài làm chút việc gâp nên đã ra khỏi cung ạ.” “Đi đâu?” Đại phi hỏi.

“Công chúa chưa nói, nhìn dáng vẻ rất sốt ruột, cũng vừa mới đi ạ.” Tiêu Tỉnh nÓI.

Tân Đạt Nhĩ giơ chân đá ngã lăn Tiểu Tỉnh, vừa đi một bên phân phó: “Người đâu! Lập tức đóng cửa cung, nghiêm lh câm công chúa ra cung! Tân Đạt Nhĩ biết Tử Vi chắc chắn nghe được hắn cùng mẫu thân nói chuyện.

Nàng như vậy chạy đi, quá nguy hiểm.

Đáng tiếc vẫn là chậm một bước, trong cung thị vệ bâm báo, công chúa đã ra cung.

Hắn tự mình dẫn người đuổi theo. Phái thị vệ đi những vùng lân cận tìm kiếm, cũng phái người đi chờ trên đỉnh núi độc long.

Tử Vi dọc theo đường nhỏ chạy như bay. Nàng sống trong núi nhiều năm nên nàng biết như thế nào tránh đi truy binh.

Nhưng mà đây là địa bàn của Tân Đạt Nhĩ, hắn là vua nơi này. Hắn là người ca ca luôn đối với nàng dịu dàng và nhân từ, suốt khoảng thời gian vừa qua chưa từng hung dữ với nàng.

Nhưng trước mắt thật sự nàng không nghĩ sẽ ở Vân Cung.

Tử Vi không phải là công chúa chân chính, nảng là con gái của Phi Long, hơn nữa, Tân Đạt Nhĩ thích nàng. Chỉ với ba chuyện này đã khiến nàng không cách nào đối mặt với Tân Đạt Nhĩ.

Nàng không chút suy nghĩ liền chạy về phía phù thành.

Phía sau mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa, Tử Vi biết là Tân Đạt Nhĩ đuôi tới.

Nàng nhìn thấy trước cửa trả lâu một kẻ ăn xin nhỏ gây đang ngồi, nàng tiến lên cho người ăn xin chút bạc rôi đem áo ngoài của chính mình cởi ra cho hắn phủ lên.

“Đại ca, giúp một chút, người nhà muốn đem ta gả cho một lão nhân, ta đào hôn, này bạc cho ngươi, ngươi cưỡi ngựa dọc theo con đường mau chạy, nêu không ai đuôi theo ngươi, con ngựa này sẽ thuộc về ngươi.” Tử Vi nhìn hắn nóI.

Người ăn xin nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Không có nguy hiểm gì chứ?” “Ngươi phải có bản lĩnh đừng bị bọn họ bắt lấy, các ngươi làm ăn xin, không phải không rõ việc này hay sao? Nếu vạn nhât bắt được, ngươi hãy nói thật ra, ngàn vạn đừng chông cự.” Người ăn xin nhận lấy bạc rồi xoay người lên ngựa chạy.

Tử Vi vào cửa hàng, mua một bộ quần áo đỏ thẫm mặc vào, nàng tránh ở cửa hàng, mắt thấy một đội ngũ hướng phương hướng người ăn xin đuổi theo qua đi.

Tử Vi âm thầm cảm thấy may mắn, yên lặng theo đường nhỏ vội vàng chạy.

Lúc chạng vạng, Tử Vi trộm vào phù thành.

Trong đầu vang lên lời Mạnh cô cô nói, nàng hơi hơi thở dài, nàng như vậy điên cuông chạy đến phủ thành, vẫn là bởi vì người kia. Chẳng sợ hắn làm nàng thương thương tích đầy mình.

Thế gian này, nữ tử vốn đa tình hơn nam tử rât nhiêu, đương nhiên, cũng không thê loại trừ những nam nhân khác người khác, lại còn là nam nhân năm quyên hành của thiên hạ trong tay.

Nam nhân trong lòng có thiên hạ, có quyền lợi, có địa vị, có nữ nhân. Mà nữ nhân trong lòng chỉ có nam nhân.

Nàng đợi thời gian dài như vậy, Lê Hiên vẫn chưa đến bắc di cầu hôn, còn phái nhiều thám tử ở bắc di như vậy.

Xem ra Lê Hiên là muốn giải quyết bắc di bằng vũ lực.

Hắn chẳng lẽ không nghỉ ngờ Tử Vi là aI sao? Nàng cho hắn bạo đạn, là chỉ có Tuyết Yên mới có thể làm được. Loại bạo đạn này thoạt nhìn tiểu xảo, uy lực lại rất lớn. Hắn không nghi ngờ sao? Nàng không thê nói cho hắn Tử Vi chính là Tuyết Yên, nàng chỉ có cách nghĩ biện pháp khác.

Tuy rằng hắn đối với nàng sẽ là vô cùng mâu thuẫn, nhưng lần này nàng trở về chính là vì hắn.

Tử VI đi vào trong phủ của Phủ thành..

Cửa có thị vệ ngăn nàng lại: “Ngươi từ đâu tới, đã trễ thế này không trở về nhà đến nơi này làm cái gì?” Tử Vi dùng tay sửa sửa tóc nói: “Phiển toái thông báo một chút Nhiêp Lăng Hàn, nói với huynh ây răng sư muội tới tìm.” Nghe xong lời nàng nói, thị vệ đánh giá nàng một chút, xoay người vào phủ.

Một lát sau, Tử VI nghe được một trận tiêng bước chân, Nhiệp Lăng Hàn một thân thường phục xanh lam đậm đi ra.

Hắn phảng phất không có nhận ra nàng là ai, chỉ là bước tới hai bước rôi đứng lại nhìn nàng, sau một lúc lâu nói “Là rịm ngươi! Hắn nhận ra Tử Vi.

“Ngươi sao lại tới phủ thành rồi? Ngươi nói ngươi là ai?” Hắn vội vàng hỏi nàng.

“Sư huynh, đề muội đi vào nói chuyện cùng huynh được không?.” Tử VI nói.

Nhiếp Lăng Hàn cả người chấn động, ánh mắt sâu xa mà nhìn nảng, sắc mặt sắc bén dù hắn vốn là người rất ôn nhuận.

“Vào đi.” Hăn nhìn nàng một hồi, rỗi dân nàng vào đại môn.

Thư phòng của Nhiếp Lăng Hàn chỉ có mình hăn.

“Ngươi vì cái gì nói là sư muội ta?” Hãn nhàn nhạt hỏi nàng.

“Trương sơn không cùng nhau tới sao? Lương hồng tụ đâu?” Tử Vi tiệp tục hỏi.

Nhiếp Lăng Hàn chậm rãi xoay người, chậm rãi đi về hướng nàng, “Ngươi như thê nảo lại biết bọn họ? Ngươi không phải bắc di công chúa sao? Ngươi như thê nảo lại biết trương sơn cùng lương hông tụ?” Hắn thân hình cao lớn, trên cao nhìn xuông mà nhìn nàng, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chăm nàng.

“Sư huynh, là ngươi tự mình đem ta đưa đến Tử Vi Sơn, làm tình nhân độc giải dược, ngươi ôm ta, một ngày một đêm, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống. Ngươi cho rằng, có thê cứu ta có phải hay không?” Nhiếp Lăng Hàn lảo đảo một chút, — “Ngươi như thê nảo lại biết? Ngươi rôt cuộc là a1?” Tử Vi nước mắt chảy xuống, nàng đầu hơi hơi ngửa ra sau, cặp mắt kia cực giống đôi mắt Tuyết Yên, nhìn chẳm chằm Nhiếp Lăng Hàn.

Hắn duỗi tay tiến lên nắm lấy cô Tử Vi: “Nói, ngươi rôt cuộc là ai? Ngươi làm sao mà biết được hết thây?” Nhiếp Lăng Hàn cảm thấy thật hoang mang, nàng rất giống Tuyết Yên, bởi vì giống, mới làm hắn càng thêm đề phòng.

Hắn là nguyên soái, hiện giờ đối mặt địch nhân là bắc di. Một chút vấn đẻ thôi cũng ảnh hưởng tới an nguy của quốc gia.

Bắc di vương cùng Lê Kiệt giao hảo, Lê Kiệt biết về Tuyết Yên rất nhiều, nữ nhân này, có phải hay không là do bắc đi phái lại đây? Tử Vi thở không nổi, dùng tay gỠ tay hắn ra: “Buông muội ra, muội sắp không thở được đến nơi rồi!” Nhiếp Lăng Hàn vẫn chưa dừng tay, hắn duỗi tay nâng khuôn mặt Tử Vị lên một chút, hắn muốn nhìn nàng có phải đang đeo mặt nạ hay không “Việc Nhan Hương hạ độc Lê Hiên muội chỉ nói cho huynh biết. Hiện giờ, muội cũng chỉ nói việc này cho huynh.

Huynh mới là người muội tín nhiệm nhất.” Nhiếp Lăng Hàn bàng hoảng đem tay buông ra.

Tử Vi ho khan vài tiếng, muốn tìm vài việc chỉ có nàng cùng Nhiếp Lăng Hàn biết đến, hồi tưởng nửa ngày, phát hiện một việc nhỏ cũng tìm không ra.

Nàng không khỏi thực bi a1.

“Ngươi như thế nào chứng minh ngươi là Tuyết Yên?” Nhiếp Lăng Hàn nhìn đôi mắt nàng, hắn tuy rắng khiếp sợ, nhưng luôn luôn trầm ôn. Hơn nữa, hắn cũng cảm giác Tử Vị nói chuyện ngữ khí cùng động tác, thật sự thực tượng Tuyết Yên.

Chính là sao có thể. Tuyết Yên rõ ràng năm ở Vân Thành trong lâm hoa điện.

“Muội đang suy nghĩ, thật đúng là nghĩ không ra chúng ta đã làm cái gì mà người khác không biết để chứng minh.” Tử VI nói.

Nhiếp Lăng Hàn gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

“Bất quá muội nhớ tới một chuyện nhỏ, không biết sư huynh có còn nhớ rõ hay không, thời điểm Lê Hiên vẫn là an vương, bị nhốt ở phủ thành, huynh giúp muội tới cứu hắn, ở chỗ đó lảm bao đạn, huynh đã mua cho muội một túi kẹo đậu phộng. Thực ngọt.” Nhiếp Lăng Hàn sắc mặt thay đi.

Chuyện này, hắn đương nhiên nhớ rõ.

Với những chuyện nhỏ nhặt trải qua cùng Tuyết Yên, hăn đêu nhớ rõ.

Hơn nữa, chuyện này, chỉ có hai bọn họ biết.

Nhiếp Lăng Hàn liền vươn đôi tay xoa vai nàng, đáy mắt phiêm hồng, tay hơi hơi run rây, “Vì cái gì, vì cái gì ngươi thành bắc di công chúa?” Tử Vi hai mắt đẫm lệ mê ly, “Sư huynh, Tuyết Yên bây giờ còn có khí tức là bởi vì có Tử VI lệnh hộ thân, còn có, có phải nàng còn được Lê Kiệt cho uống 1 viên Bảo mệnh đan hay không?” “Đúng. Ở thời điểm trên pháp trường, Tuyết Yên được cho là không còn sông, đã được Ninh Vương cho uông đan dược sau có hơi thở, ta đem chân khí độ cho nàng, còn tưởng rằng, cứu sống nàng.” Nhiếp Lăng Hàn đau lòng nói.

“Kỳ thật bắc di Tử Vi công chúa chân chính đã chết. Từ trên ngựa ngã xuống dưới chết. Tân Đạt Nhĩ cùng đại phi cũng không biết. Hiện giờ tân Tử Vi trong thân thể, kỳ thật là hồn phách Tuyết Yên.” “Việc trên thế gian, thật là quá không thê tưởng tượng. Trách không được chúng ta nhìn ngươi, đều câm thấy quen thuộc. Thậm chí Hoàng Thượng cũng nhìn chằm chằm vào ngươi.

Ngươi trở vẻ, là vì hắn sao?” Nhiếp Lăng Hàn hỏi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.