Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 171: Chương 171: Đừng hỏi quân tâm




Đứng sau lưng Hoàng thượng chỉ có Cố Phàm và

một người trẻ cao lớn nàng không quen biết.

Trái tim Tuyết Yên thắt lại, đau đến khó thở, nàng xoa

nhẹ tay lên tim, Điền Minh thật sự chết rồi sao?

Hôm nay nàng không muốn mặc màu đỏ, thực tế

cũng là vì Điền Minh.

Hoàng thượng không nói câu nào, hắn thấy nàng đi

đến từ bên ngoài, không kìm được đứng lên. Làn da

của nàng trắng đến mức gần như trong suốt, cơ thể

như có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.

Vị trí bên cạnh hắn trống không là chuẩn bị cho

nàng.

Hôm nay Tư Mã Huy đề nghị muốn gặp Hoàng hậu,

hắn có hàng vạn lý do để từ chối.

Thế nhưng hắn vẫn đồng ý. Bởi vì hắn cũng muốn

gặp nàng.

Từ ngày đó dưới cơn thịnh nộ nhốt nàng vào đại lao,

sau khi trở về lại tìm thấy y phục riêng tư và chiếc kết

tóc của Tuyết Yên ở chỗ Điền Minh, hôm sau hắn

chiêu cáo thiên hạ tội thông đồng với địch của nàng.

Hắn cho rằng hắn cũng không muốn gặp nàng nữa.

Bây giờ nhìn thấy bóng dáng gầy yếu dưới chiếc mữ

xanh, Trái tim hãn đập mạnh lại quặn thắt.

Đứng ở chỗ cao nhất của quyền lực thì càng hiểu rõ

không có thứ gì có thể vĩnh cửu, mọi thứ không thể

phồn hoa ngàn thu, luôn có suy vinh.

Đúng là hắn muốn làm chúa tế của tất cả, hắn cho

rằng hắn đã làm được, về sau mới phát hiện tất cả

đều là giả.

Dưới cơn thịnh nộ, hắn chụp cho nàng tội phản quốc,

tống nàng vào nhà giam, chiêu cáo với triều đình, để

người trong thiên hạ nhìn kết cục nực cười của nàng

và hắn.

Hắn hối hận rồi, lần đầu tiên hản hối hận từ khi sinh

ra đến giờ, hối hận không giải quyết vấn đề của nàng

†rong cung.

Bây giờ, không ngờ hắn còn muốn gặp nàng.

Tuyết Yên không ngồi bên cạnh hoàng thượng, nàng

rất tự nhiên chào hỏi đám Duệ vương, Hàn Chi Đào.

mà nàng quen.

Nàng đi rất chậm, chân lạnh cóng vì căn phòng nóng

sực mà vừa ngứa vừa đau, khi nàng đi còn hơi tập.

tếnh.

Nàng nhìn thấy nam tử mặc đồ gấm màu tối ngồi

ngay đầu bên trái, trên y phục thêu dơi màu xanh

nước, đầu đội trâm quan làm bằng vàng đỏ, dáng

người cao ráo, nét mặt sáng sủa, màu da hơi đen,

chắc là vương của nước Nam Chiêu.

Tuyết Yên nhìn kỹ lại thì hơi ngẩn người, nàng biết

người đó. Mã Tam.

“Mã Tam! Sao ngươi lại ở đây?” Tuyết Yên không kìm

được gọi.

Người kia ngồi nghiêm ở đó, khẽ gật đầu: “Thì ra là

Hoàng hậu nương nương, Mã Tam là một tên khác

của ta, bản vương còn có một tên là Tư Mã Huy.”

“Tư Mã Huy?” Tuyết Yên ngạc nhiên: “Ồ, đây mới là

tên thật của ngươi đúng không?” Tuyết Yên cười.

Tư Mã Huy ngồi trên Hàn Chi Đào, Duệ vương ngồi

đối diện. Tuyết Yên thuận thế ngồi xuống bên cạnh

Hàn Chi Đào, hàn huyên với Tư Mã Huy.

“Đại vương biết Hoàng hậu của trãm sao?” Lê Hiên

hỏi.

Tư Mã Huy nói: “Y thuật của Hoàng hậu nương.

nương rất giỏi, đã từng đã cứu bản vương một mạng.

Khi đó, bản vương không biết nàng chính là Hoàng

hậu nước Đại Hưng.”

Tư Mã Huy cười nhìn Tuyết Yên, khi hắn gặp nàng đã

cảm thấy nàng không hề tầm thường, không ngờ lại

là Hoàng hậu. Nhưng vì sao khi đó nàng lại muốn

trốn khỏi cung?

Hắn đã sớm biết Hoàng hậu Đại Hưng là một vị kỳ

nữ, thì ra là nàng. Quả nhiên.

“Sư huynh ta sao rồi? Khi hắn đến chiến trường vết

thương trên người còn chưa khỏi, bây giờ ra sao?”

Tuyết Yên hỏi.

“Khi ta gặp Lăng Hàn, hắn vẫn rất ổn. Đúng là thương

tích của của hắn nghiêm trọng, có điêu không ảnh

hưởng đến tính mạng.” Tư Mã Huy nói.

“Không ảnh hưởng đến tính mạng?” Tuyết Yên lặp lại,

vậy nghĩa là rất nghiêm trọng.

“Yên tâm đi, bọn ta đều là người tập võ, chút vết

thương ấy qua một khoảng thời gian sẽ khỏi thôi.

Nghe nói nương nương mang thai sao?” Tư Mã Huy

hỏi.

“Đúng vậy.’ Tuyết Yên thấp giọng nói:

Hản lấy một con dao từ bên hông đưa cho Tuyết Yên,

con dao màu xanh đậm, trên đầu khảm một viên kim

cương lớn.

“Con dao này làm bạn với ta từ nhỏ, ta đưa cho tiểu

hoàng tử hoặc tiểu công chúa làm quà.” Tuyết Yên

nhận, nói lời cảm ơn, thuận tay bỏ vào trong lòng.

“Nếu như ngươi có thể gặp được sư huynh ta, hãy nói

với huynh ấy ta sống rất tốt, bảo huynh ấy đừng nhớ.

Cũng nhân với huynh ấy giùm ta, mọi chuyện trên thế

gian đều như mây bay, chỉ có sức khỏe mới quan

trọng nhất. Bảo huynh ấy hãy giữ gìn sức khỏe.”

“Vâng nương nương, bản vương nhất định sẽ gửi lời.”

Tư Mã Huy gật đầu.

Tuyết Yên nói xong thì thi lễ với Lê Hiên, cúi đầu nói:

“Hoàng thượng, mấy ngày nay cơ thể thần thiếp thực

sự không khỏe, đã gặp khách rồi, xin Hoàng thượng

cho phép thần thiếp về nghỉ.”

Cơn giận trong mắt Lê Hiên lại dâng lên.

Nàng thậm chí còn không muốn nhìn trẫm lấy một

giây! Hắn vứt bỏ tất cả thế tục và luật quy, lờ đi ánh

mắt khác thường của đám đại thần, dặn Dương Thụ

đưa nàng tới.

Dương Thụ đi một chuyến trở về, nói nàng ngại y.

phục quá rực rỡ, hắn biết nàng luôn tùy hứng, bèn

cho Dương Thụ đổi cho nàng bộ y phục mộc mạc.

Chỉ để gặp mặt nàng.

Nhưng nàng không nhìn hắn lần nào!

“Hoàng hậu, trẫm cho rằng, nàng suốt ngày ở trong

phòng cũng không tốt cho cơ thể, nên hoạt động phù

hợp.” Lê Hiên nhìn nàng chằm chằm.

Tuyết Yên ngẩng đầu, đối mặt với hắn: ‘Hoàng

thượng, Điền Minh đâu? Thần thiếp có việc muốn hỏi

hắn”

Tất cả mọi người biến sắc.

Lê Hiên ngả người ra sau, dựa vào ghế cười cười:

“Lời Hoàng hậu muốn nói với hắn để sau này hãy nói

đi, hôm nay có lẽ không có cơ hội. Nàng trở về đi.”

Tuyết Yên cũng cười: “Nghe nói hắn bị người phá vỡ

†âm mạch, thần thiếp rất muốn gặp hắn, thần thiếp

còn có một việc muốn nói cho hắn biết.”

“Nàng muốn nói cho hắn biết chuyện gì? Trẫm có thể

chuyển lời cho hắn.” Lê Hiên ngồi thẳng người,

nghiêng đầu đến.

Tuyết Yên cười: “Không được, có mấy lời để người

khác chuyển lời dù sao cũng không hay lắm. Thần

thiếp xin về trước.”

Nàng cười nhẹ gật đầu với’Tư Mã Huy, Lập Hạ dìu

nàng, quay người đi ra ngoài.

Lê Hiên cắn chặt răng, người khác? Trẫm thành

người khác từ lúc nào! Hắn nhìn nàng khập khiễng đi

ra khỏi Minh Quang điện.

Tuyết Yên, Tuyết Yên. Nàng giỏi lắm! Hán giận quá

hóa cười.

“Xem ra cơ thể Hoàng hậu nương nương thật sự

không thoải mái, nàng ấy vốn là rất người thú vị.” Tư

Mã Huy nói.

“Nàng ấy à, đúng là rất thú vị.” Lê Hiên gật đâu. Nàng

vốn là người hoạt bát, bây giờ lại thành ra như này.

Rốt cuộc hắn đang làm gì? Muốn bắt đầu lại từ đầu

với nàng sao? Hắn còn có thể tha thứ cho nàng.

không? Hắn cũng không biết.

Nàng từng hầu hạ dưới thân nam nhân khác. Nàng

còn mang thai đứa con của nam nhân đó.

Đêm ấy nàng bỏ trốn, nam nhân đó đi đón nàng,

nàng vì che chở cho Lê Kiệt thoát đi mà như bị điên

vung kiếm với hắn. Hắn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ

liều mạng đó.

Chân nàng làm sao vậy? Sao chân nàng lại bị thọt?

Hắn đã dặn, mặc dù nhốt nàng vào đại lao, song vì

nàng mang thai nên vân cung cấp đây đủ cho nàng.

Hản biết nàng rất thích sạch sế, không cát nước tâm

rửa mỗi ngày của nàng, cũng không để nàng thiếu

vật dùng hàng ngày, sao chân nàng lại bị thọt?

Lê Hiên cảm giác mình sắp điên rồi.

Dương Thụ và một tên thị vệ đi tiễn Tuyết Yên.

Tuyết Yên ra hiệu với Lập Hạ, Lập Hạ lập tức hiểu ra.

“Dương công công, chân của ta bị thương do giá rét,

rất đau, chúng ta đi chậm chút đi.” Tuyết Yên nói.

“A Tây, ngươi đi bảo kiệu phu nâng kiệu đến đây.”

Dương Thụ bảo thị vệ.

Thị vệ đáp lời rời đi.

Tuyết Yên nháy mắt một cái, Lập Hạ nhìn thấy bên

cạnh không có ai, đánh Dương Thụ ngất xỉu. Lập Hạ

kéo Dương Thụ vào trong núi giả, chặn miệng lại, cho

hắn uống một viên thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.