Nhiếp Lăng Hàn nói: “Tử Vi, vì sao muội cho rằng ta sẽ phá hủy tất cả? Hơn nữa những thứ trước mắt ta làm bao nhiêu muội biết không? Muội cho rằng ta làm không tốt sao?”
Tử Vi lắc đầu: “Ngươi làm tốt hay không ta không quan tâm, sư huynh, thả ta đi đi, ngươi có cuộc đời của mình, không phải người đã đính hôn sao? Ngươi thả ta đi đi.” “Không thể, Tử Vi, muội bỏ suy nghĩ này đi. Muội cũng biết kế hoạch của ta vốn thực hiện vào năm sau, hắn đột nhiên muốn cưới muội, ta bất đắc dĩ mới sớm áp dụng kế hoạch của mình, tuy mạo hiểm nhưng thành công. Muội chỉ có thể giả cho ta.” “Ta sẽ không gả cho người. Người đã có được tất cả những thứ người muốn, người để cho ta đi đi.” “Tử Vi, muội đừng nghĩ đến việc rời đi, ta biết muội có năng lực rời khỏi đây, thế nhưng muội nhớ kỹ, nếu muội thật sự rời đi, muội sẽ hối hận.
Nhiếp Lăng Hàn tiến lên đưa tay bắt lấy tay Tử Vi, Tử Vi lách người tránh thoát: “Sư huynh, núi Mặc là ký ức của ta, chỉ là ký ức. Bây giờ ta thích ở Vong Ưu cung hơn. Nếu ngươi không đồng ý thì để ta ở trong đại lao đi.”
Nhiếp Lăng Hàn đứng ở đó, con người khôi phục lại bình tĩnh: “Trương Sơn, đưa nàng ấy về Vong Ưu cung!”
Tử Vi lại quay về Vong Ưu cung.
Buổi tối, bên ngoài Vong Ưu cung đề phòng nghiêm ngặt.
Vừa tới canh ba, thị vệ vừa thay ca.
Tử Vi ngồi dậy, gọi Tiểu Tỉnh, hai người đối nam trang chuẩn bị từ trước, bôi đen mặt rồi lặng lẽ đi tới trước cửa.
Tiểu Tỉnh đã tra rõ ràng, buổi tối chỉ có bốn thị vệ ở cửa.
Tử Vi bôi thuốc mê lên kim của sáo nhỏ, lặng lẽ mở cửa, thổi về phía bốn người ở cửa.
Có hai người dựa vào tường, hai người khác đang thấp giọng nói chuyện.
Trong nháy mắt đều im bặt.
Tiểu Tỉnh đỡ bốn người bọn họ dựa vào tường, nhìn từ xa, cửa vẫn có người canh giữ.
Tử Vi dẫn Tiểu Tỉnh lặng lẽ ra khỏi Vong Ưu cung.
Lần này xuất cung Tử Vi không đi con đường ở lãnh cung, nàng biết hắn bố trí thị vệ ở đó.
Nàng dẫn Tiểu Tỉnh vụng trộm vào Trường Tín cung, Trường Tín cung vốn ít người, bây giờ cũng ngủ hết.
Nàng hết sức quen thuộc nơi này.
Tử Vi đi dọc theo con đường trước đây xông vào để ra khỏi hoàng cung.
Đi ra ngoài, hai người phi nước đại dọc theo con đường nhỏ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Vi và Tiểu Tỉnh đi vào sạp hàng ăn sáng bên cạnh Tử Y các.
Tử Vi cầm mười đồng tiền đồng cho một đứa bé bên cạnh: “Tiểu huynh đệ, làm phiền người qua Tử Y các tìm một người tên Lập Hạ, cứ nói có người tìm nàng ấy, số tiền này cho ngươi.” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Cậu bé nhìn thấy tiền đồng thì con mắt lóe sáng, lập tức đồng ý, cầm lấy tiền đồng nhanh chân chạy đi.
Tử Vi chăm chú nhìn cửa Tử Y các.
Lát sau đứa bé kia chạy về: “Thúc thúc ở cửa nói Lập Hạ không ở đây.”
Cậu bé vừa dứt lời, Tử Vi phát hiện bốn năm người đi ra từ trong Tử Y các, một người mặc y phục màu tím trong đó bước nhanh ở phía trước, đó chính là biểu ca Trần Siêu của nàng.
Tử Vi lập tức kéo Tiểu Tỉnh chạy vào trong ngõ nhỏ bên cạnh ẩn nấp, ngó đầu nhìn.
Trần Siêu dẫn người đuổi ra đến nơi, gác cổng nhìn thấy cậu bé kia: “Chính là nó, vừa rồi nó tìm Lập Hạ.”
Trần Siêu đi đến trước mặt cậu bé, ngồi xuống thấp giọng hỏi: “Vừa rồi ngươi tìm Lập Hạ sao?”
Cậu bé nói: “Không phải ta, là hai ca ca. Bọn họ cho ta tiền.”
Trần Siêu hỏi: “Bọn họ đâu?” “Chạy về bên kia.” Cậu bé chỉ về hướng ngược lai.
Trần Siêu dẫn người đuổi theo.
Lúc này Tử Vi hiểu, chắc chắn Lập Hạ xảy ra chuyện rồi. “Công chúa, bây giờ chúng ta đi đâu?” Tiểu Tỉnh hỏi.
Tử Vi đứng ở đó, lần đầu tiên đột nhiên cảm thấy cô độc như thế, trời đất rộng lớn như vậy, nhưng không có chỗ cho bọn họ dung thân.
Lê Hiền sẽ đi đâu chứ?
Tử Vi nhớ tới Giang Duệ, chuyện này Giang Duệ có tham dự không? Hắn đóng vai gì bên trong?
Giang Duệ là phò mã, Nhiếp Lăng Hàn sẽ không không cân nhắc ảnh hưởng của công chúa Lê Đồng với Giang Duệ, bây giờ Giang Duệ an toàn không? Hay là hắn cũng tham dự vào việc Nhiếp Lăng Hàn phản loạn?
Tử Vi quyết định đi Đại Hạ tìm Giang Duệ.
Có mục tiêu, tâm tình Tử Vị tốt lên, bây giờ phải nghĩ cách ra khỏi Vân thành.
Tử Vi và Tiểu Tỉnh trông coi hồi lâu ở cửa thành, cửa thành đề phòng nghiêm ngặt, mỗi một người ra khỏi thành đều bị kiểm tra, bọn họ như vậy rất dễ bị phát hiện.
Tử Vi thở dài: “Đi, chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước rồi nghĩ cách sau.”
Đúng lúc này, nàng thấy phía trước bụi đất tung bay, một đoàn người chạy như bay tới, vỏ ngựa bay lên, phá tan sự yên tĩnh trên đường, áo choàng dài màu xám của người phía trên cùng bay lên phấp phới, giống như một lá cờ chiến gào thét mà đến.
Đó là Nhiếp Lăng Hàn.
Tử Vi chỉ nhìn lướt qua rồi vội kéo Tiểu Tỉnh cúi đầu, giả bộ chọn lựa ở một quầy hàng bên cạnh.
Nàng dùng khóe mắt liếc bọn họ.
Trương Sơn xuống ngựa, cầm một bức tranh hỏi binh lính ở cửa, binh lính lắc đầu. “Này, ngươi chọn lựa mãi thế, các ông lớn mua đồ mà phải chọn lâu thế sao?” Ông chủ sạp trái cây nhìn thấy bọn họ chỉ chọn không mua nên không vừa lòng. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Tử Vi vội vàng kéo Tiểu Tỉnh chạy đi.
Nhìn có vẻ không có chỗ nào để đi.
Tử Vi dẫn Tiểu Tỉnh đi vào một quán cơm, quán cơm này rất nhiều người, bọn họ chọn một góc khuất.
Tuy trong cung xảy ra thay đổi lớn, hoàng đế đã thay người, nhưng cuộc sống của dân chúng không chịu nhiều ảnh hưởng, người trong quán ăn đông nghịt, rất náo nhiệt.
Tử Vi gọi bốn món ăn, mỗi người một tô mì, cùng Tiểu Tỉnh bắt đầu ăn.
Có người sau lưng nói: “Tân hoàng ban bố chính sách, nhà nào đến nước thuộc địa khác mở tiệm chẳng những không thu thuế mà còn có bạc phụ cấp, đám trụ cột của vua đều muốn đi.”
Một người trẻ tuổi khác nói: “Hoàng đế trước kia đã ban bố chính sách này rồi, chỉ là không thực hành trên cả nước mà tìm mấy nơi thí điểm thôi. Ai, lòng người khó dò, toàn bộ chuyện tốt lại để người khác hưởng! Nghĩ thôi đã cảm thấy thật đáng giận!”
Vừa dứt lời, hai nam tử sắc mặt ngăm đen bên cạnh đứng lên, tiến lên túm lấy nam nhân trẻ tuổi kia lớn tiếng nói: “Chỉ trích đương kim Hoàng thượng phải chịu tội gì! Đi theo bọn ta một chuyến!”
Mọi người lập tức trợn mắt hốc mồm.
Tử Vi biết, hai nam tử da ngăm đen này là thám tử của Nhiếp Lăng Hàn.
Nam tử trẻ tuổi kia bị đưa đi, một người khác cũng hốt hoảng chạy đi.
Tiệm cơm lập tức yên tĩnh lại.
Thì ra Vân thành nhìn có vẻ như yên bình, thực tế cơ quan trùng điệp, khắp nơi đều là người của Nhiếp Lăng Hàn. Cũng đúng, với thủ đoạn làm việc của Nhiếp Lăng Hàn, chắc chắn hắn sẽ dùng loại phương thức nhìn như không có tàn sát này để khiến lòng người sợ hãi.
Chỉ nói vu vợ vài câu như thế đã bị bắt, xem ra ở phương diện này Nhiếp Lăng Hàn quả thực tàn nhẫn, hơn nữa, hắn cũng sợ bách tính chỉ trích.
Bên ngoài truyền đến tiếng quát lớn, tiếng bước chân ồn ào, tiếng binh khí va chạm.
Có hai người đeo mặt nạ xông vào, binh lính nhanh chóng bao vây đằng sau.
Tiếng đánh nhau leng keng, trong quán ăn lập tức hỗn loạn. “Chủ tử, chúng ta đi không?” Tiểu Tỉnh đè tay vào kiếm bên hông.
Tử Vi nhìn chằm chằm hai người đeo mặt nạ, bọn họ là ai? Có phải người của Lê Hiền hay không?
Càng ngày càng nhiều binh lính bao vây đi vào.
Tử Vi nhìn thấy Trương
Sơn.
Tử Vi kéo Tiểu Tỉnh trốn dưới mặt bàn.
Nàng bị người khác đã ra. Thì ra dưới mặt bàn còn có người. “Đại ca, chen một chút có được không, bây giờ quan binh bao vây cửa không ra được. Xin nhờ!”
Ngũ quan người đó không tính là đẹp, nhưng tập hợp lại một chỗ cũng rất thuận mắt, đuôi lông mày có một nốt ruồi màu đen.