Tử Vi đến gần Trần Vũ nói: “Cữu cữu, để dân thường không có cái nhìn xấu về chúng ta, còn có thể tìm thêm một nhóm người khác, giả vờ cướp bóc một chập, nói là người của núi Mặc...”
Trần Vũ kinh ngạc nhìn Tử Vi.
Tử Vi nói: “Người của chúng ta lại đi cứu những người người dân đó và nói với họ biết sự thật thật giả lẫn lộn, người dân ắt sẽ nghi ngờ. Chỉ cần họ không xác nhận là chúng ta làm là được.”
Trần Vũ khẽ cười gật đầu: “Cũng được.”
Tử Vi lại nói: “Cữu cữu, nếu Đà chủ Lưu nhất quyết muốn đi, cữu cữu cũng đừng miễn cưỡng”
Trần Vũ đang định nói, Lưu Nhân Đường đã nói: “Phẩm hạnh của Trần Siêu như vậy, ta không dám đưa huynh đệ vào chỗ nguy hiểm. Hơn nữa ta cảm thấy nếu dẫn mọi người đi sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Tử Vi nói: “Lưu thúc, nếu như thúc nghĩ kĩ rồi, bây giờ không đi, nếu sau này còn có ý cổ vũ mọi người rời khỏi, chiếu theo quy định của Thanh Y đường nghiêm trị không tha!”
Lưu Nhân Đường nói: “Ta thương lượng một chút.”
Trần Vũ phẫn nộ: “Vẫn cần thương lượng! Lưu Nhân Đường, mặc dù người đi theo phụ thân ta nhiều năm, nhưng người mê hoặc lòng người, chúng ta đã mở cho người một lối đi rồi mà người lại dám hỗn xược như này! Người đầu, lôi Lưu Nhân Đường xuống!”
Hai vệ binh bên cạnh đi lên trói Lưu Nhân Đường lại.
Tử Vi ngăn lại, lắc đầu nói với cữu cữu: “Cữu cữu, thời điểm đặc biệt, không thể nội chiến!”
Trần Vũ nói: “Nhưng cũng không thể muốn ở thì ở, muốn đi thì đi!”
Tử Vi nói: “Khoảng thời gian này, nếu bọn họ có thể sống sót, không phải là chuyện tốt sao? Nhưng bất luận là Thanh Y đường hay là quan phủ đều sẽ không trọng dụng kẻ phản bội, thậm chí, ta lo lắng các người qua đó có giữ được mạng hay không khó nói. Trần Siêu vốn không phải người có lòng khoan dung.”
Buổi chiều, Lưu Nhân Đường bày tỏ thái độ, không đi nữa, thề cùng sống chết với Thanh Y đường.
Tử Vi nói: “Lưu thúc, đây là lựa chọn của người, nếu có hành vi phản bộ Thanh Y đường, ai cũng đều bị trừng phạt!
Lưu Nhân Đường nói: “Ta đã nhiều tuổi rồi, vốn cũng không sống thêm được mấy năm nữa, ta chỉ lo lắng các huynh đệ đi theo ta nhiều năm, bây giờ bọn họ đều muốn cùng mọi người cùng tiến cùng lui, ta cũng không có gì để nói.” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Trong đêm, Thanh Y đường cử một số lượng lớn người đến dưới vách núi Thiện Cốc trên núi Thanh Long dò thám địa hình. Tử Vi và Lập Hạ nữ cải nam trang, theo mấy người lên xuống núi đến Hàn gia trấn.
Hàn gia trấn nổi tiếng khắp nơi về sự giàu có, thịnh vượng, bao nhiêu năm qua có quan hệ rất tốt với núi Mặc.
Mấy người họ đến Hàn gia trấn rất nhanh, ấn nấp trong rừng cây nhỏ bên ngoài. Trong thân rất yên tĩnh, cũng không thấy người đặc biệt ra vào.
“Tin tức có đúng không?” Người bên cạnh hỏi.
Tử Vi nhỏ giọng nói: “Không biết, đợi thêm một lát.”
Canh hai, phía trước bỗng truyền đến tiếng khóc lóc.
Mọi người nhanh chóng đuổi lên.
Tử Vi mang theo mười người, từ xa đã nhìn thấy lửa cháy trọc trời, ở khu phía Bắc của thôn, có vài người đang cưỡi ngựa, trên ngựa giẫm đạp lên tơ lụa của Lão Cao, từng bao từng bao lương thực, trong bụi cỏ nơi xa, chân của một nam nhân đang đè lên một nữ tử, tiếng gào khóc khiến người ta sợ hãi...
Tử Vi hô to một tiếng: “Dừng tay!”
Mọi người không hề quen biết người đàn ông này, hắn hét lên: “Chúng ta là người Thanh Y đường núi Mặc, chuyện của Thanh Y đường các ngươi cũng muốn quản!”
“Có cái rắm! Chúng ta mới là người của Thanh Y đường, thời gian này luôn có kẻ mạo nhận là người Thanh Y đường tội ác đa đoan, hóa ra là các ngươi!”. Trần Hách Nhiên ở bên cạnh tức giận mắng chửi.
Dây thừng dài trong tay Tử Vi quấn thẳng lên cổ tên đó, kéo tên đó từ trên người nữ tử kia xuống đất.
Lập Hạ đi đến dùng kiếm chỉ vào hắn, Tử Vi dìu nữ nhân ở dưới đất lên, dìu lên rồi mới biết, nữ nhân đó đã hơn sáu mươi tuổi, quần áo bị ré rách, có con dao găm cắm nhỏ ở trên rốn!
Tử Vi khoác áo cho bà ấy, nàng vô cùng tức giận, một nhát kiếm cứa cổ tên kia!
Năm tên làm loạn còn lại đã bị thu phục, những dân làng sợ hãi ở bên cạnh từ từ tiến lên.
Tử Vi hỏi tên cầm đầu: “Các ngươi rốt cuộc là ai?” Tên cầm đầu đó là Lão Cao: “Thanh Y đường núi Mặc!”
Tử Vi rút thanh kiếm Thu Thủy ra, vung tai một cái, tại trái của tên đó mất luôn.
“Chúng ta mới thực sự là người của núi Mặc, các ngươi rốt cục là ai? Còn không nói, sẽ móc mắt các ngươi!” Thanh kiếm của Tử Vi nhằm thẳng vào mắt hắn.
Tên đó cuối cùng cũng thừa nhận: “Bọn ta là người của Trần Siêu. Là người Tử Vi đường.
Tử Vi nói: “Trần Siêu là người của quan phủ! Sao lại mạo danh làm người của Thanh Y đường?”
Người đó nói: “Ý của bên trên, chúng tôi không biết!”
Tử Vi khoác tay: “Đưa bọn chúng đi!”
Tử Vi quay người nói với người dân: “Người là do chúng ta giết, các người báo quan bình thường là được!”
Quay về núi Mặc, đã là nửa đêm, những người được gửi đến những nơi khác để giả vờ là cướp bóc và cứu hộ cũng đã quay lại.
Tử Vi thâu đêm thẩm vấn mấy tên người của Trần Siêu, biết đại khái cách bày bố của Trần Siêu. Còn biết Trần Siêu muốn dùng lửa để tấn công núi Mặc.
Xem ra Trần Siêu thật sự thay đổi rồi.
Mãi đến nửa đêm, Tử Vi mới chợp mắt nghỉ ngơi một lát.
Trời vừa sáng, Tử Vi nghe thấy tiếng hồ giết động trời phía dưới núi, do thám vội vàng lên báo, hóa ra mới sáng sớm Trần Siêu đã phải người tấn công núi, bọn chúng phóng thẳng hỏa tiễn!
Tử Vi và Trần Hách Nhiên cùng xuống núi xem xét tình hình, quả nhiên nhìn thấy một mảnh rừng lớn đã bị phóng hỏa, thể lửa hung hãn, Tử Vi từng đặt bom nổ ở chỗ đó, bom nổ bị lửa lớn châm ngòi, bùng cháy, đốt cháy mảnh rừng khác.
Núi Mặc đã dẫn nước xuống dập lửa, hơn chục người đang kéo các ống lớn và phun nước. Đám lửa nhỏ dần, lốm đốm trải khắp sườn đồi.
Người trên núi cũng bắt đầu phóng tên xuống. Cơn mưa mũi tên dày đặc bắn vào binh linh quan phủ, các con đường to nhỏ, các điểm then chốt đều có người mai phục xông ra tới tấp, đánh giết quan binh tấn công!
Quan binh mau chóng rút lui. Mấy lần này, bọn chúng không tấn công với quy mô lớn. Nhưng bắt đi mười mấy đệ tử của Thanh Y đường.
Tử Vi lập tức đưa người đi tăng cường đạn pháo trên núi Mặc, nàng nhét thuốc độc vào trong bom, ném bom về phía địch sau khi bom nổ là khỏi độc chứ chứ không phải quả cầu lửa. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Đồng thời, phần lớn gia quyền trên núi Mặc bắt đầu chuyển đến Thượng Thiên cốc trên núi Thanh Long, chuyển mãi đến tận nửa đêm hôm đó.
Trong lòng những binh lính đưa người nhà chuyển đi cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Sáng sớm hôm sau, do thám chạy vào phòng bẩm báo, khuôn mặt méo xệch: “Đường chủ, các huynh đệ bị bắt của chúng ta đều đã bị giết chết, xác treo ở cổng núi.
Mọi người đi đến chỗ đó nhìn xuống.
Bỗng nhiên một máy chém đẫm máu được đặt ở cổng núi, bên cạnh máy chém là lớp máu cứng dày cộm, các xác chết được xếp chồng lên nhau thành từng đống nhỏ.
Trên cái cây lớn, có treo chín cái đầu người, đều dùng dây sắt xuyên qua tai...
Những người xung quanh bắt đầu khóc.
Hai tay của Tử Vi nắm chặt lại. Hai tay đặt lên Mặc Lệnh treo trên cổ. Bây giờ trước ngực nàng có treo hai mảnh ngọc bích, Mặc Lệnh nằm sát cổ nàng, còn một cái gần nơi tim là Tử Vi Lệnh.
Tay của Tử Vi giữ chặt Mặc Lệnh. Nàng nhìn núi Mặc mù sương vào sáng sớm, nàng nghĩ về ngoại công và Lê Hiên đang ở lục địa Triều Vân xa xôi.
Nàng từng là một người trốn đằng sau những người khác, ngoại công, Lê Hiên, Hạnh Đạt Nhĩ, những người này đã từng bảo vệ nàng kĩ càng ở sau lưng họ. Bây giờ nàng không có ai để dựa vào.
Nàng đặt Mặc Lệnh lên môi hôn: Tử Vi, đừng sợ, mọi khó khăn đều sẽ qua.
Mặc Lệnh dịu dàng và mát mẻ, trên môi nàng, dường như nó có thể tiếp thêm sức mạnh cho nàng.