Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 239: Chương 239: Lăng hàn đính hôn




Tử Vi vội vàng hỏi: “Vậy kết quả? Kết quả thế nào?”

Tiểu nhị nói: “Nghe nói Thương Long đội của Hoàng thượng cũng được điều đến, tiêu diệt bọn phản nghịch! Dù sao, Hoàng thượng của chúng ta vẫn còn sống, Hoàng cung cũng không bị đánh chiếm. Bọn chúng chính là muốn lấy tính mạng của Hoàng thượng!”

Tử Vi nghe xong kinh vồn bạt vía. Hắn dùng từ đánh chiếm, chứ không phải ám sát, điều này chứng tỏ số người xông vào cung là rất đông.

Tử Vi cảm ơn tiểu nhị, lên xe ngựa, nhanh chóng chạy về phía Hoàng cung.

Lê Hiến sao rồi? Người dân đều biết Hoàng thượng trọng thương, rốt cuộc thương tích của hắn thế nào?

Khi Tử Vi về đến Vân thành, trời đã trưa.

Nhìn từ xa, nàng thấy bức tường bên ngoài cung điện thực sự bị đánh bom, có người đang sửa chữa ở đó.Đại môn được tăng thêm thị vệ, có thị vệ nhận ra Tử Vi, nhìn thấy Tử Vi đi vào, đôi mắt sáng lên; “Tử Vị công chúa! Tử Vì công chúa trở về rồi!? Thật sự là Tử Vì công chúa

Hần hét lên và chạy vào trong.

Dọc đường Tử Vi đi, nàng nhìn thấy rất nhiều nơi bị bom tàn phá đến mức không nhận ra dáng vẻ ban đầu của nó, đâu đâu cũng là dấu tích của lửa thiêu rui.

Nàng đến thắng điện Lâm Hoa. Có thể nhìn ra điện Lâm Hoa đã trải qua trận chiến khốc liệt, mái vát của đình vẫn chưa sửa xong. Bên trong ngược lại vẫn ổn. Tiểu Quý Tử nhìn thấy nàng, kinh ngac đến mức đồ cầm trên tay cũng rơi luôn xuống đất: “Chủ tử, người cuối cùng cũng trở về rồi! Đúng là dọa chết nô tài rồi!”

“Hoàng thượng đầu, Hoàng thượng thế nào?” Tử Vi hỏi.

“Hoàng thượng đã không còn gì đáng ngại, chỉ là vẫn luôn lo lắng cho chủtú...”

Tử Vị đã lao vào trong.

Lê Hiện nằm trên giường, một cánh tay lộ ra bên ngoài, quấn một lớp gạc trắng dày. Đối mày của hắn cau chặt, hai mắt nhằm lại, trên trán và trên cổ đều có vết thương.

Hán thực sự bị thương rồi.

Tử Vị chầm chậm bước tới, tay xoa nhẹ mặt hắn: “Lê Hiền. Nàng nhỏ giọng một tiếng.

Lê Hiền ngay lập tức mở mắt ra.

Nhìn thấy là nàng, dường như không tin đó là sự thật, hắn nhắm mắt lại rồi lại mở ra: “Tử Vị, có đúng là nàng không?” Bàn tay còn lại không bị thương của hắn vươn ra.

“Là thiếp, là thiếp.” Tử Vi giữ chặt tay han.

Lê Hiên ngồi dậy,vươn tay ra ôm nàng thật chặt trong lòng.Tiểu Quý Tử mếu không ra tiếng: “Chủ tử, cuối cùng người cùng trở về rồi, Hoàng thượng mấy hôm nay ăn không ngon ngủ không yên.

Đại cung nữ Lưu Tô của điện Lâm Hoa bận rộn căn dặn các tiểu cung nữ: “Mau đến cung Sấu Phương báo cho Tiểu Tỉnh tỷ tỷ, nói công chúa quay về rồi.”

Lê Hiên ngẩng đầu nhìn nàng nói.Mấy ngày nay nàng đi đâu? Trẫm đã phải tất cả các thị vệ đi tìm nàng, Lăng Hàn cũng đến tìm người của Tử Y đường, đều không biết tung tích của nàng. Trẫm lại không dám công khai danh tính của nàng.”

Tử Vi nói: “Thiếp cũng không biết. Thiếp bị một người bắt cóc đến một căn phòng, nói là có người muốn gặp thiếp, sau đó người ấy mãi không đến, sau đó, thiếp được thả ra. Vết thương của chàng sao rồi? Nghe nói chàng bịthương nặng?”

Lê Hiện lắc đầu: “Trẫm không sao”

Hắn hơi nhíu mày: “Người trói nàng luônkhông lệ màn

vừm, vẫn luôn không cần.” Tử vi trả lời.

“Nếu là Ni Wusen vào sẽ chủ động tha nang di? Le Henamba mot minh

Tử vi mới. Phải chăng Minh weơng bài các thiếp rồi sau đó điểm sau trườ không thành công văn số day bÂN GIỜ mọi mi đều đang truy tìm thọ, mềm Ninh vương thể thiếu đư

Lê Hiên lạc đầu. Nơi nàng bị giam giữ rất kín đáo, trầm vẫn cha tìm thấy. Với tính cách của Minh we cang, cho dù am sai trăm không thành công làm cũng không đề màng đi

Tử Vi mới. Nghe nói hoàng cung phải điều động đại Thương Long mới bảo vệ được cung điện

Liệc liêm gấu đầu “Đứng VIỆN NHỮNG KẺ đó rất quen thuộc với Hoàng cung hơn nữa khi thể chứng thành tình thế bài buộc, bởi thị vệ trong cường hoàn toàn không phải là đối thủ của bạn chúngTử Vi biết rằng đội Thương Long là vũ khí bí mật của Lê Hiên, không đến bước đường cùng hắn sẽ không điều động đội Thương Long. Đội Thương Long đóng quân ở đâu nàng cũng chẳng biết, chỉ có Hoàng để biết. Xem ra tình hình lúc đó thực sự nguy hiểm.

Cổ Phàm vội vã chạy vào, nhìn thấy Tử Vị, khỏe mắt đỏ hoe: “Công chúa, người, người không sao thật tốt.”

Mấy ngày nay, Cổ Phàm vì làm mất Tử Vị, đã mấy ngày không ăn không ngủ, Tử Vi thấy sắc mặt hắn xanh xao, quầng mắt thâm đen.

Tiểu Tỉnh cũng xông vào. Nàng quỳ ở đó khóc lớn.

Tử Vi an ủi nàng: “Ta vẫn ổn, ngươi khóc cái gì?”

“Công chúa, Tiểu Tỉnh nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại người nữa...

Tử Vi năm lấy tay Tiểu Tỉnh và và thì thầm vào tai nàng: “Tiểu Tỉnh, đây là điện Lâm Hoa, cung điện của Hoàngthượng, sao ngươi có thể bu lu bu loa khóc lớn ở đây thế này, người không sợ Hoàng thượng sẽ giết ngươi sao?”

Tiểu Tỉnh lập tức ngưng khóc.

Lê Hiền nói: “Nàng về tắm rửa một chút đi, lát nữa qua đây dùng cơm, Tiểu Quý Tử, mời Duệ vương, Lăng Hàn, Thiếu Đình và lão Hàn đến đây.”

Khi Tử Vi nghe Lê Hiên nhắc đến những cái tên này, tảng đá trong lòng cũng được trút bỏ, bọn họ đều còn sống.

Nàng và Tiểu Tỉnh cùng về cung Sấu Phương, tắm rửa thay quần áo, nàng thấy Lê Hiên không sao, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.

Phòng thủ của Hoàng cung được bố trí lại, điều Lê Hiền lo lắng hơn cả là ai ám sát hắn, hơn nữa sức mạnh còn khủng khiếp như thế, Tử Vi nghĩ, khoảng thời gian này Lê Hiên vẫn luôn chinh chiến, mỗi chính quyền của lục đại Bắc Hoang đều còn dư đảng, dư đảng của mỗi nước đều có thể ám sát Lê Hiên.Nhưng bắt cóc nàng, rồi lại thả nàng ra, điều này rất hiếm, lẽ nào là người Bắc Di?

Tử Vi luôn cảm thấy người bắt cóc nàng và ám sát Lê Hiền là cùng một phe, còn vì sao, nàng cũng không thể nói được, đây chính là trực giác của phụ nữ.

Thu xếp xong xuôi, Tử Vi và Tiểu Tỉnh đến điện Lâm Hoa.

Duệ vương bọn họ đã đến rồi.

Mọi người nhìn thấy Tử Vi đều rất vui mừng, Lê Hiền đã nói sơ qua cho bọn họ về việc Tử Vi bị bắt cóc.

Tử Vi nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn đang nhìn mình liền hỏi vội: “Sư huynh, trong nhà không có chuyện gì chứ?”

Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Không có chuyện gì cả, ta chỉ về thăm nhà thôi, lần trước vội quá, phụ mẫu tuổi đã cao, rất nhiều chuyện cần có lời giải thích với bọn họ.”

Bạch Thiếu Đình nói: “Ở tầm tuổi này,chuyện cần giải thích với phụ mẫu chỉ có thể là hôn sự của huynh, lẽ nào Lăng Hàn huynh sắp thành thân?”

Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Đúng vậy, lệnh của phụ mẫu, không có cách nào khác. Lần này ta về nhà, chính là để đính hôn.”

Lê Hiến mỉm cười: “Lăng Hàn, chuyện lớn thế này, sao huynh không nói, là cô nương nhà ai? Trầm còn định chỉ hôn cho người với con gái lớn của Tô tướng quân, ngươi vẫn luôn không đồng ý, sao lần này vừa về nhà một chuyến đã đánh hôn rồi?”

Nhiếp Lăng Hàn nói: “Là người nhà sắp dăt.”

Tử Vi có chút kinh ngạc, nàng luôn muốn sư huynh có thể sớm tìm được người con gái mà huynh ấy thích, nhưng khi nghe thấy hắn sắp thành thân nàng vẫn cảm thấy có chút đường đột: “Tốt quá rồi, sư huynh dự định bao giờ thành thân?”

Nhiếp Lăng Hàn nói: “Sau Tết.“Ừm, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên thành thân rồi!” Lê Hiên xem ra rất vui.

“Chỉ là bây giờ tình hình vẫn không ổn định, Lăng Hàn cảm thấy hổ thẹn” Nhiếp Lăng Hàn nói.

Tử Vi nhìn Nhiếp Lăng Hàn, mặc dù vui mừng, nhưng lại có một nỗi u sầu không thể diễn tả. Vị sư huynh anh tuấn ngời ngời này, cuối cùng cũng sắp thành thân rồi.

Bây giờ Cổ Phàm phụ trách bảo về cả Hoàng cung, hắn có chút xấu hổ, mở miệng ra nhưng lại không nói gì.

Khi nói đến vụ bắt cóc Tử Vi, mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Duệ vương nói: “Bản vương cho rằng kẻ bắt cóc Tử Vị và tấn công Hoàng thượng là cùng một nhóm người, chính là Ninh vương. Chỉ có hắn mới nắm rõ Hoàng cung và biết Tử Vi.”

Hàn Chi Đào nói: “Thần cũng nghĩ đó là Ninh vương. Nhưng, tại sao hắn ta lạithả Tử Vi công chúa đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.