"Dừng lại!" Lê Hiên đột nhiên gọi nàng. Tuyết Yên dừng lại.
"Nàng không có gì muốn nói sao?" Một hồi lâu sau Lê Hiện mới hỏi.
"Nếu như Hoàng thượng vẫn muốn nghe thì xin Hoàng thượng hãy tha cho người trong cung Cẩn phi. Yêu vốn không sai. Vì yêu vút bỏ tất cả càng đáng quý hơn. Hoàng thượng cũng không muốn tin truyền đi làm tổn hại long nhan thì hãy tha cho những người vô tội này đi!”
"Nàng, nàng không giải thích cho mình sao?" Trong mắt hẳn giận dữ sục sôi.
"Không" Tuyết Yên đáp lại.
"Đưa Tuyết Yên về Trường Tín cung đi, kể từ hôm nay, Trường Tín cung sẽ trở thành lãnh cung, không có ý chi của trâm, Yên phi không được bước ra khỏi Trường Tín cung nửa bước!" Hoàng Thượng ra lệnh,
Điền Minh thở phào,
Tuyết Yên nhìn Cẩn phi giả dưới đất, quay người rời đi.
"Hoàng thượng định xử lý những nô tì này như thế nào?" Nhan Hương hỏi. Lê Hiên chậm rãi buông bàn tay nắm chặt ra: "Nàng về cung trước đi, trấm mệt rồi." Hắn nói với Nhan
Hương.
Nhan Hương đi ra ngoài. Hôm nay chi thiếu chút nữa là Tuyết Yên sẽ bị đày vào lãnh cung, đáng tiếc, cuối cùng Hoàng thượng vẫn đổi ý. Rốt cuộc Hoàng thượng có tâm tư gì với Tuyết Yên?
Nhan Hương không sợ Hoàng hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu tương kính như tân, nhưng Tuyết Yên thì
khác, Hoàng thượng có tinh yêu nam nữ với Tuyết Yên.
Nước mắt Tuyết Yên cố kìm nén rốt cục cũng trào ra. Nàng vừa đi vừa khóc, khóc đến nỗi hai vai run rẩy, không kìm chế được.
Nàng khóc vì Phương Cẩn.
Người con gái xinh đẹp dũng cảm đó sẽ chết sao?
Điền Minh và Dương Thụ đi theo phía sau, nhìn thấy Yên phi nương nương khóc sắp ngất đi, hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào.
Tuyết Yên vừa đi vừa khóc, tay nàng để trước ngực, lồng ngực nhói lên một cơn đau, nàng láo đảo ngã xuống đất.
Điền Minh đưa tay bắt lấy nàng, đỡ nàng dậy: "Dương công công, mau hồi bẩm Hoàng thượn Điền Minh ôm Tuyết Yên chạy tới Trường Tín cung: "Yên phi nương nương, nương nương!"
Bọn a hoàn ở Trường Tín cung nhìn thấy Điền Minh ôm Tuyết Yên trở về thì giật mình.
"Có phải tái phát bệnh tim hay không?” Lập Hạ vừa nói vừa lấy hòm thuốc ra.
Hoàng thượng sải bước đi vào, nhìn thấy sắc mặt Tuyết Yên tái nhợt nằm ở đó, hắn đứng nghiêm nhí mày nhin nàng chắm chăm.
"Về sau, nương nương luôn phải mang theo thuốc trợ tim bên người." Tiểu Xuân nói xong, nàng ấy lấy
một cái bình màu trắng.
"Trước mắt đừng dùng thuốc này, đây là thuốc sư phụ nương nương cho để cứu mạng, chi có một viê nương nương nói chi khi nương nương mất mạng mới được sử dụng, bây giờ nương nương chi ngất x thôi."
Lập Hạ coi cái bình màu trắng đó như bảo bối cất vào trong một cái túi vải nhung, rồi lấy ra một cái bì màu đen.
Lê Hiên nhớ tới một viên thuốc bảo mệnh khác của nàng, hắn đã cho Nhan Hương.
Ngự y vội vàng chạy tới.
"Mau khám cho nàng ấy đi" Hoàng thượng hạ giọng nói.
Ngự y bắt thử mạch đập của Tuyết Yên: "Tính mạng không có gì đáng lo, có điều Yên phi nương nương tich tụ nóng giận, tinh thần bất an, tổn thương tim phổi, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được."
Lập Hạ lấy thuốc trợ tim từ trong bình màu đen cho Tuyết Yên uống.
"Tất cả lui xuống đi" Nhìn Hoàng thượng có vẻ rất mệt mỏi.
Mọi người lui hết xuống.
Lê Hiên đứng đó, yên lặng nhìn nàng.
Nàng có biết nàng làm chuyện gì không? Phạm tội gì không? Nàng không hiểu phi tử của Hoàng đế bỏ trốn cùng người khác là đại tội mất đầu sao? Chi một câu vì yêu của nàng là có thể giải quyết mọi chuyện sao?
Trẫm là Hoàng thượng, trẫm cũng là nam nhân!
Tuyết Yên, rốt cuộc nàng muốn trầm đối xử với nàng như thế nào đây? Bảo vệ nàng chu toàn, cho nàng cuộc sống cơm ngon áo đẹp, để nàng sống an ổn cả đời vẫn không đủ sao? Nhưng nàng đoán đúng rồi, trầm không muốn giết Phương Cẩn. Trầm không yêu nàng ta. Chi là trâm không thể chấp nhận được chuyện nàng ta phản bội trẫm. Nàng nói rất đúng, trấm có thể không yêu thương các nàng, nhưng các nàng không thể không yêu trẫm. Bởi vì trẫm là hoàng đế
Tay hắn chậm rãi xoa mặt nàng, muốn vuốt ve đôi mày cau lại của nàng, nhưng bàn tay giơ ra giữa không trung thì dừng lại.
Hắn đột nhiên đứng dậy, quay người rời đi.
Tuyết Yên bị cầm tù ở trong Trường Tín cung, buổi trưa ngày hôm sau Như Ý vội vã chạy vào: "Nương nương, đêm qua nương nương Trường Thu cung lên cơn bệnh, đã qua đời rồi. Nghe nói còn là bệnh truyền nhiễm cấp tính, đêm qua đã thiêu rồi."
"Ừ, ta biết rồi. Vậy người trong cung thì sao?" Tuyết Yên muốn biết hắn xử lý bọn họ như thế nào.
"Cho toàn bộ thôi việc xuất cung"
Tuyết Yên thở phào, thì ra hẳn không giết bọn họ.
Tuyết Yên không nói cho bọn a hoàn biết đã xảy ra chuyện gì, bao gồm cả Lập Hạ và Tiểu Xuân thân thiết nhất. Họ chỉ biết hình như chủ tử của mình và vị nương nương ở Trường Thu cung rất hợp nhau.
Nàng lại chảy nước mắt, bao nhiêu nữ nhân vì yêu mà xông pha khói lửa.
"Chuẩn bị hương và giấy, buổi tối đưa tiễn nàng ấy."
Trường Tin cung thật sự biến thành lãnh cung, rất nhiều thị vệ đứng bên ngoài, không ai có thể tới gần. Bình thường chi tiêu cũng không thiếu, đều lấy vào thông qua thị vệ.
Người của Trường Tin cung không đi ra được, bên ngoài cũng không có người đi vào.
Người của hậu cung chi biết là Yên phi nương nương xung đột với Hoàng thượng nên bị Hoàng Thượng đày vào lãnh cung, về phần tại sao thì không ai biết.
Nàng là phi tử đầu tiên Hoàng thượng đày vào lãnh cung. Mặc dù sau đó đổi thành Trường Tín cung làm
nơi chịu phạt.
Vào buổi tối, Tuyết Yên triệu tập đám a hoàn và thái giám lại, nói tình hình của mình với mọi người, cũng nói với tính tình của mình, chắc chắn sẽ không được sủng ái, bảo bọn họ có chỗ phù hợp có thể đi thì cứử nói ra, nàng sẽ thả bọn họ.
"Tóm lại đi theo ta chắc chắn không có tiền đồ, nói không chừng mạng cũng khó bảo đảm! Nếu các ngươi có chỗ phù hợp thì cứ nói ra. Ta không muốn liên lụy đến các ngươi."
Nương nương đối đãi với chúng nô tì thật lòng, coi chúng nô tì như con người, chúng nô tì sẽ không rời
khối nương nương đầu. Cát Tường tỏ thái độ đầu tiên.
Người khác lập tức phụ hoa theo.
Tất cả mọi người đều không muốn rời đi.
"Vậy thì tốt, các ngươi nghĩ rõ ràng là tốt rồi." Tuyết Yên thở dài.
Nhoáng một cái đã hơn một tháng trôi qua, Hoàng thượng chưa từng tới Trường Tín cung.
Năm tháng như hoa cứ vậy lắng lặng trôi qua.
Trời tháng tư đẹp nhất trần gian.
Tuy Tuyết Yên không ra khỏi cửa, nhưng trong viện cũng không ít bông hoa nở rộ rực rỡ lộng lẫy.
Mỗi ngày nàng đều trồng dược liệu, tưới hoa, trồng cây, nghiên cứu chế dược, thân thể tốt hơn rất nhiều. Sắc mặt cũng hồng hào lên.
Một ngày nọ cửa đột nhiên mở ra, một thiếu nữ ngó đầu vào.
Tuyết Yên đang tưới nước cho cây tía tô: "Thất công chúa?"
"Yên tẩu tẩu! Vài ngày không gặp tẩu, cho nên ghé thăm tẩu một chút!"
"Trường Tín cung của ta đang là lãnh cung, công chúa đi vào làm gì? Nhiễm xui xẻo thì sao đây?"
"Hoàng thượng chi nói tẩu không thể ra khỏi cửa chứ không nói không để cho người khác vào. Ta không
sợ đâu!" Đám a hoàn cầm cái ghế cho Thất công chúa ngồi xuống.
"Hôm nay công chúa tới là có chuyện gì?"
"Cũng không có gì, Yên tẩu tẩu, Nhiếp đại ca là sư huynh của tẩu thật sao?"
"Có thể nói như vậy. Huynh ấy vốn là đường chú phân đường Thanh Y đường"
"Bình thường hằn thích gì nhất?"
"Điều này ta thật sự không biết, có điều chuyện huynh ấy thích uống trà là thật, đặc biệt là hồng trà."
"Bình thường hån không hay nói nhiều sao?"
"Cũng bình thường. Sao vậy?"
"Không, ta chi hỏi một chút thôi, ta cảm thấy hắn không muốn để ý đến người khác!" Thất công chúa nhíu mày, nhìn rất phiền não,
"Công chúa quan tâm sư huynh ta như vậy, châng lẽ công chúa thích huynh ấy sao?" Tuyết Yên hạ giọng nói với Thất công chúa.
"Yên tấu tẩu, tấu..
Thất công chúa đỏ mặt.
“Xem ra ta nói đúng rồi, con mắt của công chúa rất tốt, sự huynh của ta là nam nhân tốt nhất ta từng gặp!"
"Vậy hoàng huynh ta thì sao?" Công chúa nhìn nàng.
"Hoàng huynh của công chúa à, nếu như hắn không phải Hoàng thượng thì cũng rất tốt." Tuyết Yên nặng nề cười một tiếng.
"Hoàng huynh của ta giống Nhiếp đại ca, đều là anh hùng cái thế" Lê Đồng chấp tay sau lưng, đột nhiên sáp lại gần hỏi: "Thế thì Yên tẩu tẩu à, tẩu có biết dáng dấp ý trung nhân của Nhiếp đại ca ra sao không?"
"Ý trung nhân? Sư huynh của ta có ý trung nhân sao? Sao ta lại không biết?"
"Tấu chưa từng thấy sao? Thế nhưng hắn tự nói cho ta biết, hắn nói hắn có ý trung nhân rồi!"