Hoàng thượng trừng Điền Minh: "Có phải ngươi cầm nhầm không?"
Điền Minh cúi người: "Đúng là bình này, để thần tìm lại xem!"
"Để Nhan phi đi cùng ngươi đi, có điều Nhan phi, tại sao trong phòng nàng lại có thuốc phá thai vậy?" Hoàng thượng đột nhiên chậm rãi hỏi.
Linh Lung ngồi ở đó, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run.
Tuyết Yên lạnh lùng nhìn, hôm nay Hoàng thượng và Nhan Hương lại muốn diễn màn nào đây?
Mọi người đều im lặng. Hoàng hậu cũng biến sắc.
"Hoàng thượng, có phải nhầm lẫn gì rồi không, thần thiếp cũng không biết." Linh Lung quỳ xuống.
"Vậy ý của nàng là Điền Minh hãm hại nàng?"
"Vi thần không dám!" Điền Minh quỳ xuống.
Sắc mặt Thái hậu sầm xuống, dường như bà đã hiểu vì sao hôm qua Hoàng thượng bảo bà tổ chức gia yến hôm nay.
"Nhan phi, thuốc phá thai là hàng cấm trong cung, chỉ có Thái y viện mới được có, sao ngươi lại có?" Thái hậu trầm giọng hỏi."Bẩm Thái hậu Hoàng thượng, có thể là trước kia thần thiếp phụ trách Nội vụ nên quên giao."
"Hồng dược này là thuốc phá thai chỉ có ở Bắc Di" Tuyết Yên nói chen vào.
A hoàn nàng Tập Hương cũng bởi vì gánh tội thay Linh Lung mà bị đánh chết tươi. Nhớ tới việc này, nàng lại đau lòng.
Lúc này Hoàng thượng lại đào lại là có ý gì? Bởi vì hôm qua mình đã nhắc đến việc này sao?
Không thể nào, Nhan Hương có vẻ phối hợp diễn kịch với hắn, chuyện có Nhan Hương tham dự không phải chuyện của nàng.
Như vậy có phải bọn họ lại lợi dụng nàng không?
Mặc kệ đi, nếu như có thể báo thù cho Tập Hương cũng là một chuyện tốt.
"Hoàng thượng, thuốc phá thai lúc trước Tuệ quý phi dùng chính là thuốc này, lúc ấy thần thiếp ngửi thấy mùi của hồng dược này trong trà thuỵ hương của Tuệ quý phi" Tuyết Yên đứng dậy nói.
"Yên phi to gan, chuyện của Tuệ quý phi đã tra ra manh mối, a hoàn của ngươi đã nhận tội, ngươi còn giảo biện à!" Hoàng hậu giận dữ mång Tuyết Yên.
"Hoàng hậu nương nương, từ đầu đến cuối thần thiếp không hề nhận tội, cũng không phải là a hoàn của thần thiếp làm!"
"Nhan phi, nàng có gì để nói không? Nếu nói thật, có lẽ trẫm có thể tha cho nàng và người nhà của nàng." Hoàng thượng hỏi Linh Lung.
Linh Lung co quắp ngã xuống đất.
"Chẳng phải Linh Lung là cô nhi sao?" Thái hậu quay sang hỏi Hoàng thượng.
"Linh Lung trốn qua từ Bắc Di, nàng ấy có người nhà" Hoàng thượng lạnh nhạt nói.
Thì ra Hoàng thượng đã biết từ sớm. Linh Lung hoảng hốt.
"Là, là Hoàng hậu nương nương..."
"Linh Lụng, ngươi nói linh tinh gì đấy?" Hoàng hậu đứng bật dậy.
Bội Nhi quỳ xuống.
"Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, là nô tì làm! Lúc ấy nô tì nhìn thấy Tuệ phu nhân mang thai, mà gia chủ của nô tì mãi không có động tĩnh, nên trong lòng có ý đồ xấu. Bình thường Tuệ uyển rất cẩn thận, nô tì không có cơ hội tiếp xúc với đồ ăn của Tuệ phu nhân, mà lúc đó Linh Lung cô cô có cơ hội ra vào Tuệ uyễn, bèn tự tìm Linh Lung cô cô..."
"Hay cho một nô tì trung thành! Dám hại dòng dõi của trâm! Linh Lung, là thể phải khổng?" Hoàng thượng hỏi Linh Lung. "Vâng, vâng. Thần thiếp đến Tuệ uyến đưa quần áo, nhân cơ hội bỏ thuốc vào trong trà Yên phi đưa cho Tuệ quý phi..."
"Hoàng hậu, nàng không biết việc này sao?" Hoàng thượng quay mặt ôn hòa hỏi Hoàng hậu.
"Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không biết, không biết." Hoàng hậu quỳ xuống, mồ hôi chảy ra.
"Người đâu, lập tức đánh chết Bội Nhi! Biếm Nhan phi thành nô tì, phạt bốn mươi đòn, sau khi nhận hình phạt đưa ra ngoài cung, cả đời không được vào cung! Hoàng hậu thân là chủ mẫu của hậu cung, quản lý không nghiêm, phạt nửa năm bổng lộc, cẩm túc một tháng! Lập tức chấp hành!" Sắc mặt Hoàng thượng âm trầm.
Lưu Tuệ run rẩy nhìn Hoàng hậu và Linh Lung: "Thi ra, thì ra là các ngươi hại chết con ta!"
Tuyết Yên nhìn qua, đứng lên nói: "Hoàng thượng, vậy a hoàn Tập Hương chết oan của thiếp thì sao?"
"Tập Hương sốt ruột bảo vệ chủ, xả thân cứu chủ, đến bù người nhà hậu đãi!" Hoàng thượng nhin Tuyết Yên.
Trượng hình của Bội Nhi và Linh Lung do Hình sự phòng chấp hành, lệnh cho toàn thể các cung xem phạt hình!"
Bình thường Hoàng thượng rất ít nối giận ở hậu cung, hôm nay thấy sắc mặt hãn tái xanh, ảnh mắt lạnh lẽo, mọi người sợ đến nỗi không dám thở.
Trong sân của Hình sự phòng đứng đầy người.
Vân Hương bật khóc lẩm bẩm tên Tập Hương.
Hoàng thượng cũng ở đây, hắn mặc y phục đen, dáng người cao lớn đứng đó, khuôn mặt âm trầm nhìn.
Người trong cung của Hoàng hậu đứng hàng thứ nhất, đằng sau là người trong cung Tuệ quý phi, ngay sau đó chính là người trong cung Nhan Hương, Tuyết Yên và Cẩn phi đứng phía sau.
Tuyết Yên lại nhìn Lê Hiên.
Hôm nay, chắc chắn Hoàng thượng có hiềm khích với Tây Bắc hầu trên triều đình, nếu không với tính cách của hàn sẽ không làm thế. Hắn không hề muốn trở mặt với Tây Bắc hầu.
Tiếng gậy đánh vào da thịt vang lên, Tuyết Yên cắn răng nghe.
Nàng nhớ kỹ khi Hoàng thượng dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết thể tử của Sở Lương cũng ép nàng nhìn, hắn muốn nàng nhớ kỹ phải tàn nhẫn với kẻ thù!
Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy hoảng hốt như cũ. Nàng nhớ tới Tập Hương, nhớ tới kiếp trước của nàng, trong kiếp trước, Lập Hạ và Tiêu Xuân đều bị đánh chết. Nàng không nghe nổi âm thanh này...Khi Tuyết Yên tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trong một lồng ngực ấm áp, đôi mắt hẹp dài đang nhìn nàng.
"Sao người lại ở đây?" Tuyết Yên hỏi.
"Sao ta không thể ở đây?"
"Đêm nay nàng thị tẩm!" Hắn nói xong ngửa mặt nằm xuống.
"Người có ý gì?" Tuyết Yên hỏi.
Hắn nhếch môi lên: "Thị tẩm mà cũng không hiểu sao? Chính là đi ngủ với trẫm!"
"Ý thiếp là vì sao hôm nay mới công bố chân tướng, do triều đình xảy ra chuyện gì sao?" Tuyết Yên hỏi.
"Thông minh. Hôm nay là thơi cơ phù hợp” "Nhan Hương và người cùng diễn kịch à?"
"Khi nàng nghiêm túc cũng không ngốc đâu!" Hoàng thượng đưa tay ôm nàng vào lòng.
"Sao không nói cho thiếp trước? Người đoán chắc ta sẽ nói những câu đó sao?" Tuyết Yên hơi phẫn nộ.
"Nói với nàng dễ bị lộ..." Hoàng thượng hơi bất luc
"Ý của người thiếp là đồ ngốc?"
Tuyết Yên nói xong chợt im bặt. Nàng phát hiện