Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 156: Chương 156: Niêm vui cũ như mộng




Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiểu Đình, Duệ vương cẩn thận nghiên cứu chiến sự, chiến dịch Tuyết thành lần tiếp theo, hắn nhất định phải tháng! Trận chiến Tuyết Thành, bởi vì hắn khinh địch nên đã phải trả giá đất.

Do thám gần đây hắn phái đi lần lượt trở về báo, Tuyết Yên quả thực ở Tuyết cung Tuyết Thành.

Có do thám nói Hoàng Hậu nương nương đang huấn luyện đội ngũ của Ninh vương, có do thám nói nàng đang xem bệnh cho binh lính của bọn họ, có do thám nói nàng thường xuyên tản bộ cùng NÑinh vương, cũng có do thám nói nàng thường xuyên dạy một đứa bé trai bắn tên, còn có do.

thám nói Hoàng hậu nương nương thường xuyên nằm trên nóc nhà…

Nghe có vẻ, hình như nàng không hề bị bắt, sống cũng không tệ.

Về sau Lê Hiên không muốn bọn họ nói chỉ tiết nữa, chỉ bảo bọn họ nói cho hán, nàng còn ở Tuyết thành hay không là đủ.

Hản tin tưởng Tuyết Yên, nhưng hán không muốn nghe những lời nói khiến hắn điên cưồng.

Về sau, hắn càng ngày càng nóng nảy, không ai dám nhắc đến Hoàng hậu trước mặt hắn.

Thế nhưng vào nửa đêm say rượu, hân lại tần ngần ở cửa Vong Ưu cung không muốn rời đi.

Hôm nay, hán lại say, hắn lảo đảo vào Vong Ưu cung, nhìn thấy Lập Hạ và Cát Tường đều quỳ ở đó, đó là đại nha đầu nàng tín nhiệm nhất, thế nhưng nàng không hề ở đây, Lê Hiên vào bên trong phòng cũng không thấy Tuyết Yên.

Hắn đỏ mắt, quay người hỏi Lập Hạ: “Hoàng hậu đâu?” Lập Hạ há miệng, bật khóc.

Hản rất bực bội, thì ra nàng lại tức giận, trốn đi rồi.

Hắn tìm Tuyết Yên khắp nơi, Ngự Hoa Viên, Mai Viên, Trường Tín cung trước kia…

Điền Minh, Cố Phàm và và Dương Thụ vẫn luôn đi theo Hoàng thượng.

Đến sau nửa đêm, sương lên, thời tiết lạnh. Dương Thụ đi tới đỡ hãn dậy: “Hoàng thượng, nói không chừng Hoàng hậu đến Lâm Hoa điện tìm Hoàng thượng đấy.” Lê Hiên nghe xong, đôi mắt sáng lên. Hắn vội vã về Lâm Hoa điện, hắn chê bọn họ đi theo phiền, phất tay đuổi bọn họ đi.

Vào Lâm Hoa điện, trên giường quả thật có một người đang nằm, người đó mặc nguyên y phục nằm ở đó, tóc xanh che đậy khuôn mặt, lộ ra cái cổ ngọc trắng như tuyết…

Trong lòng Lê Hiên khuấy động một trận, hắn sải bước đi qua, ôm nàng ta dậy, vén tóc nàng ta ra, quả thực là Tuyết Yên! Lê Hiên như nhặt được bảo bối, ôm chặt nàng ta vào trong lòng: “Yên Nhi, nàng để trẫm tìm đấy!” Nữ tử kia không nói lời nào, dường như đang thẹn thùng, đầu nép vào lòng Lê Hiên, nhẹ nhàng đẩy hắn, giả bộ chối từ.

Lê Hiên quay khuôn mặt nàng ta về, hôn ngấu nghiến, phất tay tắt ngọn nến, xé nát y phục của nữ nhân, đã rất lâu rồi hắn không muốn nàng, cơ thể như muốn nổ tung…

Một đêm xuân tiêu.

Sáng sớm, Lê Hiên mở mắt, nhìn nữ tử mềm mại trong ngực, trong lòng rung động: “Yên Nhi.” Hắn cho rằng mình đang năm mơ, nhắm chặt mắt lại, lại mở ra, trong lòng hắn thật sự có một nữ tử! Hắn ngồi bật dậy, quay mặt nữ nhân kia lại…

Là Nhan Hương.

“Ai cho nàng vào? Dương Thụ!” Lê Hiên giận dữ.

Dương Thụ lảo đảo vào phòng: “Hoàng thượng gọi nô tài?” “Ai, ai cho nàng ta vào Lâm Hoa điện của trãm?” Nhan Hương đã mặc y phục: “Hoàng thượng, thiếp chỉ đưa thuốc cho chàng, chàng mãi không trở về, thiếp liên ngủ trên giường của chàng, không ngờ chàng trở về lại…” Nhan Hương cúi đầu xuống.

Mắt Lê Hiên như băng lạnh nhìn Dương Thụ: “Nàng ta nói thật sao?” “Vâng…’ Dương Thụ thấp giọng trả lời.

“Vì sao không ngăn ta?” Lê Hiên giận dữ.

“Hoàng thượng đuổi nô tài ra ngoài!” Dương Thụ trả lời.

“Được rồi, Dương Thụ hầu hạ không chu toàn, không hiểu điều trãm cần, phạt bốn mươi gậy, mấy ngày nay hối lỗi trong phòng đi, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi!” Dương Thụ khóc quỳ xuống lãnh chỉ.

“Nàng về Vĩnh An cung của mình đi! Ta cũng không muốn thấy nàng, về sau đưa thuốc cho người bên cạnh ta là được rồi, nàng không cần vào Lâm Hoa điện của ta nữa!” Nhìn thấy bọn họ đi ra khỏi Lâm Hoa điện, Lê Hiên phất tay áo một cái, quảng cái chén, ấm trà, bàn cờ, tất cả mọi thứ trên mặt bàn xuống đất: Tuyết thành là vị trí then chốt khu vực Đông Bắc của đại lục bắc hoang mà Lê Hiên và Lê Kiệt tranh đoạt.

Tuyết thành cũng là nơi khiến cho mọi người bị đả kích trầm trọng.

Nơi này khiến bọn họ mất đi một số thứ, là thứ gì, tất cả mọi người không muốn nhắc lại.

Trong quân doanh Tuyết Yên nghe thấy Vương Hổ nói đội ngũ Đại Hưng lại muốn tấn công Tuyết thành, hơn nữa chiến dịch lần này, ngươi không chết thì là ta chết.

Trong khoảng thời gian này, nàng thường xuyên cải trang thành tỳ nữ, bảo Tiêu Chấn Hiên vụng trộm đưa nàng đi nơi nàng muốn đi.

Nàng đã nắm giữ toàn bộ bố cục và cơ quan của Tuyết thành, nàng cũng biết đại khái chỗ quân sự quan trọng của Tuyết thành.

Nàng biết bố cục quân sự và cơ quan quan trọng của Tuyết thành đều đã được điều chỉnh sau khi Nhan Hương đi, cho nên, bản đồ Tuyết thành mà Nhan Hương có thể cung cấp cho Lê Hiên đã không còn ý nghĩa: Nàng nhất định phải chuẩn bị cho hắn một phần mới.

Nàng cũng biết tính cách của Lê Hiên, hắn sẽ không buông tha Tuyết thành, khẳng định sẽ được ăn cả ngã về không.

Nhưng nếu như dùng cái giá đất để đổi lấy thắng lợi Tuyết thành thì sẽ không có ý nghĩa và vui sướng của thắng lợi.

Nàng muốn giúp hắn.

Tiêu Chấn Hiên vô cùng hiểu Tuyết thành, biết gần hết chỗ có cơ quan của Tuyết thành. Chỉ có một chỗ hắn không đưa Tuyết Yên vào, đó là Bích Tiêu cung.

Có một lần Tuyết Yên vụng trộm đi vào, bị cơ quan đâm xuyên bàn chân, hơn mười ngày mới khỏi.

Nhưng nàng phát hiện ra một bí mật rất lớn.

Nàng cảm thấy trên núi Tuyết đằng sau Tuyết thành này khẳng định có một bảo tàng, cửa vào bảo tàng ở Bích Tiêu cung, cung điện của Tiêu Nhạn Quy.

Ngày hôm sau nàng gặp Tiêu Chấn Hiên, bâng quơ hỏi nó: “Đệ có thể dẫn ta vào Bích Tiêu cung của cô cô đệ hay không?” “Tỷ đến đó làm gì?” Tiêu Chấn Hiên hỏi.

“Trộm chút bảo bối.” Tiêu Chấn Hiên giật mình: “Tỷ cũng biết nơi đó có vàng sao?” Tuyết Yên cười, thì ra là có vàng! Nàng xích lại gần nó thấp giọng nói: ‘Rất nhiều người biết, đây không phải là bí mật gì.” Tiêu Chấn Hiên vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “Không được, tỷ không thể đi vào. Nơi này không có mấy ai biết. Cô cô đệ biết đệ dẫn tỷ vào sẽ giết đệ mất.” Tuyết Yên hiểu vì sao Tuyết thành giàu có như thế, Tuyết cung hào hoa như thế.

“Ta chỉ trộm một chút xíu thôi.” Tuyết Yên nói.

“Này, cho tỷ.” Tiêu Chấn Hiên móc từ trong túi quần ra một mảnh vàng lá nhỏ cho Tuyết Yên: “Một chút xíu đây.” Tuyết Yên cười: ‘Không muốn, nghe nói cửa mỏ vàng có con hổ lớn giữ cửa, ta chỉ muốn đi xem con hổ thôi.” “Nói mò, sao đệ lại không biết chứ? Cửa chỉ cớ một ngọn núi giả thôi!” Tiêu Chấn Hiên rất kinh ngạc, cũng rất tò mò.

Nhưng mà nói cho cùng Tiêu Chấn Hiên vẫn là trẻ con, sau khi Tuyết Yên rời đi, nó vẫn tò mò đi xem thử.

Tuyết Yên cũng đã biết vị trí.

Tuyết Yên cũng biết một số tướng lĩnh trước kia của nước Đại Nguyệt, phần lớn bọn họ là người của Đậu Nhĩ Khâm.

Ông cụ từng ăn cơm với nàng tên là Triệu Toàn, là cậu của Đậu Nhĩ Khâm, ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng cái chết của Đậu Uyển Nhi.

Hôm nay khi Tuyết Yên đi tới quân doanh thì thấy ông ta cũng ở đó.

Tuyết Yên đặt làm mặt nạ phòng độc cho quân Tuyết gia, mỗi người một bộ, hôm nay vừa vặn phát cho bọn họ.

“Tuyết tiểu thư quả là quan tâm những quân nhân này, mặt nạ này rất tốt đó.’ Triệu Toàn lấy mặt nạ †ừ tay một sĩ binh cầm lên ngắm nghía.

“Tiểu nữ có thời gian rảnh rối, thích làm ehút đồ.

vật độc lạ.” “Ngươi đã từng là Hoàng hậu Đại Hưng, nghe nói bởi vì Lê Hiên giết phụ thân ngươi, bây giờ trở mặt thành thù với hắn, mà đứa cháu gái đáng thương của ta cũng sầu não uất ức, sinh bệnh mà chết.” Tuyết Yên ngẩng đầu liếc ông ta: “Đêm công chúa xảy ra chuyện vừa hay ta cũng ở đó, có điều ta luôn cảm thấy cái chết của công chúa rất kỳ lạ…” “Xin chỉ giáo?” Sắc mặt Triệu Toàn nghiêm túc.

“Tính tình công chúa hoạt bát vui vẻ, tuy gặp phải chuyện như thế, có lẽ nàng ấy thà bị giết chết trên chiến trận cũng sẽ không hậm hực mà chết, hơn nữa nàng ấy qua đời rất nhanh.” Tuyết Yên chậm rãi nói.

Triệu Toàn hơi cau mày: “Ta cũng cảm thấy Uyển Nhi tính tình mạnh mẽ, làm sao có thể dễ dàng sinh bệnh mà chết! Chẳng lẽ là hoàng đế Đại Hưng giết nàng ấy?” “Sẽ không đâu, Lê Hiên là người tháng lợi, hắn thu thập Đại Nguyệt, chỉ muốn trấn an tâm tình mọi người, sao lại giết công chúa được.” Tuyết Yên lắc đầu.

“Người giết chết công chúa khẳng định hi.vọng Đại Nguyệt oán hận người Đại Hưng, về sau hoàng đế Đại Hưng điều tra vẫn luôn không có kết quả Tuyết Yên nói.

Triệu Toàn ngẩng đầu nhìn Tuyết Yên, Tuyết Yên vội nói: “Ta cũng chỉ đoán thôi, bởi vì một ngày trước khi công chúa qua đời, chúng ta vẫn còn gặp mặt, khi đó tâm trạng nàng ấy chỉ không tốt, không nhìn ra nàng ấy có bệnh gì.” Triệu Toàn trầm ngâm nhìn Tuyết Yên chằm chằm: “Tuyết tiểu thư có gì muốn nói sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.