Tử Vi đưa Tiểu Tỉnh và Tiểu Thuyên Tử cùng về núi Mặc.
Dương Thạc đem theo mười mấy thị vệ
Khi đến cửa cung, Tử Vi không ngờ lại thấy lính canh đi lên trước kiểm tra một lượt.
Tử Vi ra vào cung bao nhiêu lần, mọi người đều biết nàng, hơn nữa nàng có Thông Vân lệnh, mỗi lần đưa ra là có thể đi qua.
Tử Vi thò đầu ra từ trong xe ngựa, hỏi một câu: “Ngươi là người mới à?”
Người đó gật đầu, vẫy tay cho đi qua.
Tử Vi nói với Dương Thụ đứng bên canh: “Thị vệ trong cung thay đổi nhiều quá, những người trước kia đều biết ta.”
Dương Thạc cũng đang đánh giá người thị vệ gác cổng, hắn dừng lại nói với Tử Vi: “Công chúa đợi một lát, bị chức đi một chút là về ngay.” Chớp mắt đã không thấy Dương Thạc đầu.
Tử Vi đứng ngoài cửa cung đợi hắn. “Dương Thạc bận lòng nhiều việc như vậy, sao Hoàng thượng lại cử hắn đưa ta đi. Thực ra một mình Tiểu Thuyên Tử là đủ rồi. Đúng không Tiểu Thuyên Tử?”
Tiểu Thuyền Tử đỏ mặt không nói.
Đợi khoảng một nén hương thì Dương Thạc chạy lại nói: “Đi thôi.”
Ra khỏi cửa cung, vội vã chạy đến cửa thành.
Đến cổng Vân Thành, Dương Thạc nhìn thấy tướng quân trấn thành mới được bổ nhiệm Chu Khải tự mình đứng trước của thành, hắn lập tức năm chặt tay. “Dương tướng quân, muộn như vậy ra khỏi thành, có lệnh xuất thành không?” Chu Khải hỏi.
Dương Thạc nói: “Ta phụng mệnh Hoàng thượng hộ tống Tử Vi công chúa ra khỏi thành.” Dương Thạc đưa lệnh bài ở thắt lưng cho Chu Khải xem.
Chu Khải cầm lệnh bài của Dương Thạc nhìn cả nửa buổi, lúc này một tướng sĩ cao gầy ở bên cạnh đi đến, nói mấy câu vào tại Chu Khải, Chu Khải lập tức nằm lấy tay Dương Thạc nói: “Thời kì đặc biệt, mong tướng quân hiểu cho.
Chu Khải vẫy tay, binh lính cho qua.
Ra khỏi thành, Tử Vi hỏi Dương Thạc: “Chu Khải này trông quen quen, là tướng quân thủ thành mới đúng không?”
Dương Thạc gật đầu,
Dương Thạc bình thường rất ít nói. Tử Vi nhìn hắn nhãn mặt cau mày, liền không hỏi nữa, nàng lại lo lắng cho sức khỏe của ông, vội vàng đến núi Mặc.
Buổi tối, Tử Vi và Tiểu Thuyền Tử ở trong xe ngựa ngủ thiếp một lúc, đường đi xóc nảy vô cùng, ngủ chập chập chờn, mấy người cưỡi ngựa cả đêm không ngủ.
Trưa hôm sau đến núi Mặc.
Núi Mặc vào mùa đông rất yên tĩnh, tuyết trên đỉnh núi giống như một chiếc mũ khổng lồ.
Dương Thạc bước lên trước, gõ cửa. Người đứng canh cửa không ngờ lại là Đại cữu cữu Trần Văn, sau lưng hắn là một nhóm người, mặt mày nghiêm túc cảnh giác.
Trần Văn nhìn thấy Tử Vi, bước lên ôm lấy nàng: “Con đã về rồi.” “Cữu cữu, ngoại công làm sao vậy?” Nàng lo lắng hỏi. “Không sao đâu, chỉ là bệnh thôi, muốn gặp con.” Trần Văn đáp.
Tử vội vã chạy đến nơi ngoại công sống, Thanh Nhã Cu. “Ông không ở Thanh Nhã Cư, ở đại điện.” Cữu cữu gọi nàng.
Dương Thạc nói: “Công chúa, bị chức còn có công vụ, không cùng người vào nữa, thần hồi cung trước.”
Tử Vi nói: “Ngươi ăn trưa đã rồi hãy đi, đã đi lâu như vậy “Không cần đầu. Đưa công chúa đến nơi an toàn là bí chức hoàn thành nhiệm vụ, cáo từ.” Dương Thạc ngay cả một hạm nước cũng không uống, quay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, hai thị vệ luôn đứng sau cữu cữu Trần Văn rút kiếm ra ngăn cản Dương Thạc: “Dương tướng quân, nếu đã đến núi Mặc thì cùng lên núi đi.”
Dương Thạc đứng ở đó, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, hần nhìn Tử Vi một cái.
Tử Vi nói: “Cữu cữu, Dương Thạc nóng lòng hồi cung chắc chắn là có chuyện gấp, để hắn đi đi.”
Trần Văn không nói gì, “Cữu Cữu?”
Trần Văn nói chậm rãi: “Nếu đã đến đây thì uống ngụm trà rồi hãy đi.”
Trần Văn vẫy tay, ngay lập tức mười mấy thị vệ của Thanh Y Đường bao vây lại.
Tử Vi nhìn Trần Văn: “Cữu Cữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Thạc nói: “Lẽ nào Thanh Y Đường cũng tạo phản rồi?!” Hắn ta chĩa kiếm sắc vào Trần Văn. Tử Vi quay đầu nhìn Dương Thạc một cái: “Nói linh tinh gì thế Cái gì mà Thanh Y Đường tạo phản? Còn nữa ai tạo phản rồi?”
Dương Thạc nói: “Hoàng thượng vẫn chưa dám khẳng định, không cho thần nói với người. Hôm nay xem ra, phản đoán của Hoàng thượng là đúng...
Lúc này, những người bao vây Dương Thạc đã xông lên.
Dương Thạc vung kiếm đâm về phía bọn chúng, thị vệ phía sau họ cũng ra tay, hai bên bắt đầu đánh nhau.
Tử Vi vừa mới rút thanh kiếm Thu Thủy quanh eo nàng ra, kiểm của Cữu cữu chĩa vào cổ nàng: “Buông hết vũ khí xuống, sẽ không làm khó các ngươi, nếu không, ta sẽ vì đại nghĩa diệt thân”
Tử Vi không bao giờ ngờ được rằng cữu cữu sẽ cầm kiếm chĩa vào nàng. “Cữu cữu, ngoại công đầu? Tiểu cữu cữu đâu?” Tử Vi không tin ngoại công sẽ đối xử với nàng như thế. “Đều ở đại điện, con cùng ta đến đại điện là có thể nhìn thấy họ, nếu không thì...
Những năm qua, Tử Vi hiếm khi về núi Mặc, nàng không biết núi Mặc đã biến thành bộ dạng này. “Cữu cữu, sao người lại làm vậy?” Tử Vi hỏi. Nàng không hiểu? “Cũng chẳng có gì, vì ngoại công con tuổi đã cao, có chút hồ đồ, ông ấy giao chức Đường chủ Thanh Y Đường cho Lão Nhi. Thế nên ta hết cách rồi.”
Tử Vi nói: “Người lại cùng tiểu cữu cữu tranh giành vị trí Đường chủ, nhưng người biết rõ Dương Thạc là tướng quân của Đại Hưng, người ngăn hắn lại là vì ai?”
Cữu cữu cười khẩy một tiếng: “Người đó, cũng là người thân của con” “Ai!” “Con sẽ biết thôi.” Trần Văn nói rồi nhìn sang Dương Thạc: “Dương tướng quân, mời!” “Vậy, tin ngoại công bị bệnh cũng là người tung ra?”
Trần Văn gật đầu. “Gọi con quay về là vì cớ gì?”
Trần Văn nói: “Gọi con quay về núi Mặc là vì ta chỉ chấp hành mệnh lệnh mà thôi. Còn gọi con về làm gì thì ta cũng không rõ.”
Dương Thạc, Tiểu Tỉnh và Tiểu Thuyên Tử đã buông vũ khí trong tay.
Có người đi đến trói bọn họ lại. “Yên tâm, ta sẽ không làm gì bọn họ đâu, nhưng nếu con làm gì khác, cữu cữu có khả năng sẽ giết họ vì hoàn thành mệnh lệnh đấy.”
Tử Vi cảm thấy sau lưng ởn lạnh, nàng nhìn Dương Thạc Đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện? Ai dám to gan như thế? Ai lại có khả năng thao túng Thanh Y Đường, lẽ nào là biểu ca? Lập Hạ ư? Lập Hạ chắc chắn sẽ không phản bội lại nàng, nhưng nàng ta thế nào rồi? Tử Vi lại nghĩ đến Lưu Xung, Lưu Xung liều mình vào cung là có liên quan đến chuyện này ư?
Người mà đại cữu cữu nói là ai? Hoàng thượng bây giờ không chỉ đơn giản là nghi ngờ nữa? Xem ra, bọn họ sớm đã ra tay rồi.
Người đó cũng là người thân của nàng, người thân bên cạnh nàng bây giờ chỉ còn Nhiếp Lăng Hàn và Giang Nhuệ.
Là huynh ấy ư?
Tử Vi muốn hỏi Dương Thạc nhiều lần, nhưng lại không dám hỏi, trong tim như thể có một ngọn lửa đang cháy.
Bước vào đại điện, Tử Vi quả nhiên nhìn thấy ngoại công đang nằm ở đó, ngồi bên cạnh là tiểu cữu mẫu và vài a hoàn, không thấy tiểu cữu cữu và biểu ca nhà tiểu cữu cữu Trần Hách Nhiên đầu.
Tử Vi bước qua đó vài bước.
Ngoại công nhìn nàng ngồi dậy nói: “Con về rồi à?”
Trần Văn vừa bước vào, ngoại công nhìn hắn rồi ném một ly trà, Trần Văn vội vàng lùi lại. “Súc sinh!”
Tử Vì ngồi xuống cạnh ngoại công: “Ngoại công người có khỏe không?” “Ta không sao. Không ngờ sẽ thành ra thế này, ngoại công có lỗi với con.” Tóc và râu của ông đã bạc trắng, lúc này ông tức giận vô cùng. “Tiểu cữu cữu đầu? Còn biểu ca nữa?”
Tiểu cữu mẫu khóc: “Bọn họ bị đại cữu của con nhốt lại rồi.
Tử Vi thở phào nhẹ nhõm: “Còn sống là tốt.” “Vậy bây giờ Thanh Y Đường bị đại cữu cữu khống chế rồi sao?” Tử Vi hỏi lại.
Ngoại công nói: “Núi Mặc đã bị hắn khống chế, nhưng đệ tử ngoài núi của Thanh Y Đường vẫn chưa bị chống chế, nhưng bọn họ chỉ tuân theo Mặc Lệnh.” Ông nhỏ giọng nói.
Tử Vi chợt nhớ ra, Mặc Lệnh vẫn ở trên người Tiểu Tỉnh. Nàng quay đầu thấy Trần Văn vẫn chưa đi xa, gọi một câu: “Cữu cữu, để tì nữ của con sang đây đi, đừng nhất muội ấy với họ.”