Tử Vi cảm ơn đại thúc, cùng Tiểu Tỉnh xuống xe ngựa, tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.
Tử Vi quyết định ngày mai lại lên đường. Hôm nay nàng muốn đi dạo một vòng hội chùa núi Hương này, con người mỗi nơi đều có đặc trưng riêng, muốn hiểu biết phong tục một chỗ, tốt nhất là đi xem chợ phiên, xem cuộc sống của bách tính ở đó.
Núi Hương ở phía chính bắc của nước Triều Vân, ở trong một vùng bình nguyên nhô lên khỏi mặt đất, đỉnh núi tuyết trắng mênh mang, quanh năm không thay đổi, như một con rồng nằm ngang, vắng lặng cô liêu. Sườn núi cây xanh trải rộng, bây giờ đưa mắt ra xa, phong cảnh bát ngát.
Hôm nay là hội chùa, nhà giàu trong thành đều cùng nhau ra ngoài du ngoạn, du khách nườm nượp, tiếng cười nói vô cùng náo nhiệt.
Tử Vi phát hiện ở đây có rất nhiều nữ nhân đội mũ màn trưởng, cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi nam tử bán mũ màn trưởng bên cạnh, nam tử nói: "Ở đây nữ tử nhà giàu sang thành hôn đội mũ màn trưởng, nữ tử chưa lập gia đình không đội mũ."
Tử Vi kinh ngạc: "Vì sao nữ tử chưa lập gia đình lại không đội?"
Nam tử cười: "Đội mũ thì làm sao người khác nhìn thấy dung mạo được? Gả đi kiểu gì?"
Tử Vi cười: "Ở lục địa Bắc Hoang, các tiểu thư chưa xuất giá phải ở trong khuê phòng, không để cho người khác nhìn thấy, ở đây thì ngược lại."
Nam tử hỏi: "Nghe khẩu âm của cô nương, cô là người lục địa Bắc Hoang sao?"
Tử Vi lắc đầu: "Không phải, chỉ là ta đi qua lục địa Bắc Hoang"
Tử Vi mua một chiếc mũ màn trưởng màu lam nhạt rồi đội lên, Tiểu Tỉnh cũng muốn mua, Tử Vi nói: "Người đội mũ thì người khác sẽ cho rằng người thành hôn rồi!"
Tiểu Tỉnh bĩu môi nói: "Chắc chắn nô tỳ sẽ không gả ở đây, đội mũ vừa hay thuận tiện!" Tử Vi nghĩ ngợi cũng thấy có lý, nàng cũng mua cho Tiểu Tỉnh một cái mũ màn trưởng.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập trong trẻo đột nhiên vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, bỗng thấy hơn trăm chiến mã dũng mãnh từ nơi xa chạy nhanh tới, tốc độ kinh người, vô cùng ác liệt.
Kỳ lạ là, trên ngựa không có người.
Mọi người nhanh chóng tránh ra, chiến mã từ trên đường bên cạnh mau chóng đuổi theo. Đột nhiên, không biết từ đầu nhảy ra vô số nam tử mặc y phục màu sắc rực rỡ, từ trong đám người vọt lên tại chỗ, bay lên không trung rồi leo lên lưng ngựa vẫn đang phi nhanh, động tác nhịp nhàng, gọn gàng mà linh hoạt, không hề dây dưa dài dòng.
Tử Vi nhìn thấy trên mặt những người kia bồi thuốc màu màu sắc rực rỡ, trên trán điểm bảy nốt trắng.
Tử Vi liếc nhìn Tiểu Tỉnh, nhanh chân chạy theo.
Khi ở núi Mặc, chính những người ăn mặc như vậy đã cứu nàng.
Tử Vi nhảy lên, nắm chặt cái đuôi con ngựa cuối cùng!
Chiến mã ngẩng đầu hí lên, tung vó đá về phía Tử Vi
Tiểu Tỉnh kinh hãi.
Tử Vi đã nhảy lên chiến mã, có một người nam nhân ngồi trên chiến mã, hắn vô cùng tức giận khi bị người ta đoạt chiến mã, giơ tay quăng Tử Vi ra: "Ai dám đoạt chiến mã của đội Lang, muốn chết à!"
Tử Vi thấy mình bị quăng xuống đất, chân nàng đạp vào bả vai nam nhân, rơi xuống mặt đất.
Đội kỵ mã lao vụt về phía trước, hắn hung dữ liếc nhìn Tử Vi, đánh ngựa về phía trước đuổi theo.
Tử Vi bị quăng xuống đất, cánh tay rách da, chân cũng rách da, y phục cũng rách.
Tiểu Tỉnh tiến lên đỡ nàng dậy: "Chủ tử, sao cô lại cướp ngựa của người ta, hắn không giết cô đã là may rồi!"
Tử Vi nhớ lại cũng thấy sợ, nàng đã được chứng kiến những người này giết người, họ như dã thú.
Tử Vi khập khiễng đi đến bên cạnh nữ nhân đang xem náo nhiệt: "Đại tỷ, những người này là ai vậy?"
Nữ nhân liếc nàng một cái: "Cô cũng dám đoạt chiến mã của bọn họ sao? Đây là đội Lang của Man tộc, ai mà không biết chứ."
"Đội Lang? Tỷ biết bọn họ ở đâu không?" Tử Vi hỏi.
"Núi Lang." Nữ nhân kia rất ghét bỏ Tử Vi, nói xong bèn không để ý tới nàng nữa.
"Núi Lang rất xa sao?" Tử Vi mặt dày mày dạn hỏi tiếp một câu.
"Không xa. Gần Phồn thành."
"Gần Phồn thành?" Mắt Tử Vi sáng lên.
Vừa dứt lời, đẳng sau lại có một đội ngũ khác tới, áo đen ngựa đen, nam nhân phía trước toàn thân áo đen, sắc mặt lạnh lùng, đuôi lông mày bên trái và trên mũi đều có một nốt ruồi rất lớn.
Hắn đang hỏi đường một nam nhân bản sạp hàng bên đường: "Nhìn thấy đội Lang đi ngang qua nơi này không?"
Hán tử mặt đen lắc đầu.
Tử Vi buồn bực, bước lên phía trước nói: "Các người tìm bọn họ sao?"
"Đúng vậy, cô thấy à?" Người kia cúi đầu nhìn Tử Vi.
Tử Vi nói: "Thấy, thấy, nếu như ta nói cho các người biết bọn họ chạy hướng nào, ngươi có thể đưa ta cùng đi không?"
Nam nhân quan sát Tử Vi: "Cô cũng muốn đi?"
Tử Vi gật đầu: "Đúng, bọn họ, bọn họ cướp ngựa của ta!" Tử Vi bịa một lý do.
Nam nhân nhếch khóe miệng, gật đầu:
"Được."
Tử Vi chỉ về hướng bọn họ chạy: "Bên kia, chạy về bên kia!"
Nam tử cúi người kéo Tử Vi lên ngựa, chạy về phía trước.
Tử Vi lớn tiếng nói với Tiểu Tỉnh: "Người về khách điếm chờ ta!"
Chiến mã đuổi theo về phía trước như gió.
"Tại sao các ngươi muốn đuổi theo bọn họ?"
Tử Vi hỏi.
"Bọn họ trộm ngựa của bọn ta." Người kia ôn hòa nói.
"Những con ngựa đó là của các ngươi sao?"
"Đúng."
"Đội Lang vẫn thiếu ngựa sao?" Tử Vi nghe khẩu khí của người đi đường, có lẽ đội Lang rất lợi hại.
"Ngựa của bọn ta là bảo mã, có điều những người này không giống đội Lang, càng giống như giả mạo đội Lang hơn."
"Hả?" Tử Vi quay đầu nhìn nam nhân, nốt ruồi đen sẫm ở đuôi lông mày của hắn khiến Tử Vi cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Nam nhân hỏi nàng: "Cô nương đến từ lục địa Bắc Hoang à?"
"Từng sống ở đó."
Nam nhân nhếch khóe miệng, cười khẽ: "Người Đại Hưng à?"
Hắn như vậy khiến Tử Vi không khỏi cảm thấy như đã từng quen biết: "Ngươi tên gì?" Tử Vi hỏi.
"Tả Lãng."
"Tả Lãng? Tả Lãng? Hình như ta nghe qua cái tên này rồi." Tử Vi khẽ nói.
"Ừm, Đại Hưng, Vân thành, tiệm cơm Vân thành, dưới mặt bàn." Sóng mắt người kia lay động.
Tử Vi bừng tỉnh ngộ. Lần đó nàng trốn khỏi cung, trốn dưới mặt bàn một quán cơm, khi đó còn có một người trốn dưới mặt bàn, là Tả Lãng.