Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 139: Chương 139: Tính cách hợp nhau




Dương Thụ cầm dù không theo kịp bước chân của Lê Hiên, hắn chạy châm chậm che dù cho Hoàng thượng và Hoàng hậu suốt dọc đường.

Cát Tường thấy trên người Hoàng hậu toàn là bùn, Hoàng thượng cũng bị ướt, lập tức chuẩn bị nước và y phục để thay cho Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Lê Hiên buông Tuyết Yên xuống: “Hầu hạ Hoàng hậu cho tốt.” Hắn quay người chậm rãi đi ra ngoài.

Tuyết Yên nhìn bóng dáng cao lớn của hắn chậm [ãi đi ra ngoài, đường nét cô đơn; tạo nên vẻ cô độc và tịch liêu không nói nên lời.

“Lê Hiên.” Tuyết Yên gọi hắn một tiếng, lấy túi bình an hình nửa vòng tròn nho nhỏ tinh xảo từ trong ngực ra đeo vào cổ hắn: “Phúc Thọ Trường Xuân!” Tuyết Yên khẽ nói.

Lê Hiên khẽ mỉm cười, ôm nàng, quay người đi ra ngoài.

Bất kỳ thắng lợi nào, bất kỳ thanh danh hiển hách của kẻ chiến thắng nào, cũng được dựng nên trên xương trắng, nhuốm đẫm máu tươi, thi thể tô điểm, Tuyết Yên hiểu rất rõ.

Nàng nằm trên giường, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài mãi đến hừng đông.

Tang lễ của Đậu Uyển Nhi vô cùng long trọng, giống như hôn lễ của nàng ta cách đây không lâu.

Tuyết Yên lặng lẽ làm những nghi thức mà Hoàng hậu phải làm. Nước mắt trên mặt không hề ngừng rơi, nàng không cảm thấy mình đang khóc, nàng giữ im lặng, song lại không kìm nổi nước mắt.

Trong cung yên tĩnh trở lại.

Người đến người đi, vội vàng như mộng. Công chúa dị quốc Đậu Uyển Nhi như bông hoa quỳnh, mặc dù đẹp tuyệt trân, song không để lại nhiều dấu vết.

Hôm đó Tuyết Yên dẫn theo Phích Lịch nô đùa vui vẻ trong hoa viên bên ngoài, nhìn thấy Tiêu Nhạn Quy chậm rãi đi tới.

Tiêu Nhạn Quy là muội muội của Tiêu Nhạn Nam và Tiêu Nhạn Bắc, mặc dù sống ở phương bác, ngoại hình lại vô cùng sắc sảo, mặt rất nhỏ, gần giống như Tuyết Yên, làn da trắng nõn. Lúc này nàng ấy mặc váy sa màu lam nhạt, lanh lợi tươi non.

“Hoàng hậu nương nương vạn an.” Nàng ta thi lễ với Tuyết Yên.

“Hòa phi bình thân đi.” Tuyết Yên nói. Tiêu Nhạn Quy lớn hơn nàng một tuổi.

Tiêu Nhạn Quy nhìn Tuyết Yên, cầm một cái hộp nhỏ từ trong tay a hoàn: “Hoàng hậu nương nương, ta cảm thấy thứ này rất thú vị, không biết Hoàng hậu nương nương có thích hay không.” Tuyết Yên gật đầu, Cát Tường nhận lấy, Tuyết Yên mở ra xem, là con rối gỗ biết cử động, đội mũ, ấn một cái chốt là sẽ giương nanh múa vuốt.

Tuyết Yên cười: “Đúng là rất đáng yêu.” Tiêu Nhạn Quy nói: “Vậy thì tặng cho nương nương đó ạ.” Tiêu Nhạn Quy nhìn thấy Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn nàng ta, lập tức nói: “Không có ý gì khác đâu, Nhạn Quy thấy Hoàng hậu nương nương thành †âm cứu tỳ nữ của Uyển quý phi, vô cùng cảm động, ta cũng từ dị quốc đến nước Đại Hưng, khác biệt ngôn ngữ phong tục khiến ta cảm thấy rất cô đơn, nhưng Hoàng hậu lại khiến ta cảm thấy ấm áp” Nàng ấy không phải kiểu người ra sức lấy lòng, song lại khiến người ta nghe rất dễ chịu, Tuyết Yên cũng thích nàng ta.

“Nếu ngươi nhớ nhà, có thể thường xuyên tới ‘Vong Ưu cung” Tuyết Yên nói.

Tiêu Nhạn Quy gật đầu: “Ta biết Hoàng hậu không giống người khác mà.

Nàng ấy ngồi bên cạnh Tuyết Yên, bắt chuyện với Tuyết Yên.

Qua một hồi, hai người đều bộc lộ tính cách thật của mình.

Tiêu Nhạn Quy ăn nói hồn nhiên, tính cách hoạt bát đáng yêu, nói chuyện thú vị. Tuyết Yên cũng không còn là Hoàng hậu, chỉ là thiếu nữ mười lãm mười sáu tuổi, hai người vui cười trò chuyện, nói không ngừng.

Bọn họ không hề bàn tán chuyện trong cung. Tiêu Nhạn Quy chỉ nói những chuyện lý thú của nước Đại Hạ, Tuyết Yên nghe mà cười không ngừng.

“Nương nương, người có biết món ngon nhất của nước Đại Hạ là gì không?” Tiêu Nhạn Quy hỏi.

“Là gì vậy?” “Là một thứ dùng quả du du* làm thành quả đông lạnh, vào miệng là tan, bên trong có hạt tròn tròn nhỏ nhỏ, vị rất ngọt…” Nàng ấy vừa nói vừa lè lưỡi liếm môi.

*Là một loại quả thuộc giống việt quất, mọc nhiểu ở phương Bắc.

Tuyết Yên cười: “Được, có cơ hội đến nước Đại Hạ, †a nhất định phải thử mới được.” “Ừm, đến lúc đó ta sẽ làm cho nương nương ăn.

Nước Đại Hạ còn có một loại cỏ hoa quế, bây giờ ít đi rồi, có thể tỏa ra mùi thơm kỳ diệu.” Tiêu Nhạn Quy nhám mắt lại, như thể ngửi thấy mùi đó.

Tuyết Yên nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng ấy, bất giác nói một chút về mấy chuyện xấu hổ và chuyện ở núi Mặc của mình, Tiêu Nhạn Quy cũng nghe như thể tự mình trải qua.

Về sau lại có thêm Lê Đồng, ba nữ nhân tính cách hợp nhau, mỗi ngày không ngừng vui cười, trước giờ Vong Ưu cung chưa từng náo nhiệt như vậy.

Gần như Tiêu Nhạn Quy ngày nào cũng sẽ đến Vong Ưu cung một lần, dần dần thành thói quen.

Hôm nay, hai người đang trêu Phích Lịch, Tuyết Yên ở đầu đông, quỳ một chân trên đất, Tiêu Nhạn Quy ở phía tây, cũng quỳ một chân trên đất, mỗi người cầm trong tay một cái đùi gà, xem xem Phích Lịch sẽ ăn của ai.

“Phích Lịch, tới đây nào! Ngoan, nếu mi không tới, †a sẽ lập tức treo mi lên cây đấy!” Giọng Tuyết Yên tàn ác.

“Phích Lịch kia, mi mau qua đây đi, nếu mi không qua, tỷ tỷ đây sẽ giết mi làm thịt chó đấy!” Giọng Tiêu Nhạn Quy còn ác hơn.

Phích Lịch đứng ở giữa, tình thế khó xử.

Người bên cạnh đột nhiên quỳ xuống thỉnh an.

Tuyết Yên ngẩng đầu, nhìn thấy một loạt người đứng trước bọñ họ, Lê Hiên cháp tay đứng đầư nhìn hai người, mặt không biểu cảm. Duệ vương, Hàn Chi Đào, Nhiếp Lăng Hàn đi theo phía sau, Điền Minh và Cố Phàm đứng ở hai bên.

Tuyết Yên và Tiêu Nhạn Quy vội vàng hành lễ thỉnh an.

Lê Hiên đi tới đưa tay võ võ Phích Lịch: “Trãm không ngờ Hoàng hậu và phi tử của trẫm lại đối xử với súc sinh này như thế, xem ra ngày nào mi cũng sống trong nơm nớp lo sợ. Thực sự không ổn, trẫm đưa mi về Lâm Hoa điện được không?” Tuyết Yên nói: “Hoàng thượng quá lo láng rồi, bọn thiếp đang tranh nhau lấy lòng nó mà. Bây giờ nó là chủ tử của bọn thiếp đấy.” “Nói linh tinh! Nó là chủ tử của các nàng, vậy trẫm là gì?” Lê Hiên đưa tay võ đầu Tuyết Yên.

“Hoàng thượng là chủ tử của chủ tử!” Tuyết Yên cười trêu.

Lê Hiên lắc đầu bất đắc dĩ: “Nàng thích là được.” Lê Hiên cho bọn họ bình thân, kéo tay Tuyết Yên: “Đến Vong Ưu cung của nàng ngồi một lát đi, đã lâu rồi trẫm không đến.” Tiêu Nhạn Quy lập tức đứng dậy hồi cung: Tuyết Yên nhìn thấy bóng dáng thất thểu của Tiêu Nhạn Quy, đột nhiên ý thức được, giữa bọn họ có chung một nam nhân.

Cho nên, thật ra bọn họ sẽ không trở thành bạn bè thật sự.

Nàng có chút thất vọng mất mát, Lê Hiên nhìn thoáng qua bóng lưng Tiêu Nhạn Quy, hỏi: “Mấy ngày nay, Hòa phi thường xuyên tới đây sao?” Tuyết Yên nói: “Phải, tính cách bọn ta khá giống nhau, rất hợp.” Lê Hiên khế giật mình, nói một chữ: “Được.” Lê Hiên nói với Tuyết Yên: “Bạch Thiếu Đình bị thương, trúng độc, ngày kia chúng ta đi tới nước Đại Nguyệt, cũng có thể đi qua nước Đại Hạ xem sao, nàng hãy chuẩn bị đi cùng bọn ta đi.” “Hắn trúng độc ư? Nghiêm trọng không?” Tuyết Yên hỏi.

“Không nhẹ đâu, nếu là vết thương nhỏ hắn sẽ không báo cho trẫm.” Lê Hiên nói.

Tuyết Yên nghĩ cũng phải; bản thân Bạch Thiếu Đình có nghiên cứu một ít về độc dược, bây giờ lại trúng độc, cho thấy thật sự rất nghiêm trọng.

Hôm sau Tiêu Nhạn Quy lại tới Vong Ưu cung, biết ngày mai Tuyết Yên sẽ tới nước Đại Nguyệt thì thấy rất cô đơn.

“Trước kia nước Đại Nguyệt cách nước Nam Hạ rất gần.” Tiêu Nhạn Quy nói.

“Có phải ngươi cũng muốn quay về thăm nhà không?” Tuyết Yên hỏi.

“Đúng vậy, ta rất nhớ mẫu thân ta, thế nhưng Hoàng thượng sẽ không đồng ý đâu.” “Ta hỏi Hoàng thượng xem người có đồng ý không xem sao.” Tuyết Yên nói.

Lúc ăn trưa, Tuyết Yên nấu thật ngon, bảo Tiểu Quý Tử đi mời Hoàng thượng.

Lê Hiên tới. Đã lâu Tuyết Yên không chủ động mời hắn đến Vong Ưu cung.

Vào phòng nhìn thấy trên mặt bàn bày nhiều món hắn thích ăn như vậy, Lê Hiên nhướng mày, nhìn Tuyết Yên: “Nói đi, chuyện gì?” Tuyết Yên thè lưỡi: “Chuyện gì cũng không qua khỏi mát của Hoàng thượng; ừm, ngày mai đến nước Đại Nguyệt có thể dẫn theo Hòa phi được không, dù sao nàng ấy cũng là công chúa nước Đại Hạ. Lần này nếu như chúng ta đến nước Đại Hạ mà không dẫn theo nàng ấy cũng không hay lãm.” Lê Hiên cầm miếng sườn dê bắt đầu ăn.

“Hòa phi nói với nàng à?” Lê Hiên hỏi.

“Không phải, hôm nay nàng ấy tới mới biết chúng †a sắp đi đến nước Đại Nguyệt, ta cảm thấy nàng ấy hơi nhớ nhà.” Tuyết Yên nói.

Lê Hiên đưa tay kéo Tuyết Yên ngồi xuống: “Yên Nhị, ta biết nàng tốt bụng, nàng cảm thấy vì sao trãm không dẫn theo Hòa phi cùng trở về?” “Lại có nguyên nhân chính trị gì sao?” Tuyết Yên hỏi.

Lê Hiên nói: “Nàng có biết mặc dù Tiêu Nhạn Quy là muội muội của Tiêu Nhạn Bắc và Tiêu Nhạn Nam, nhưng luôn sống ở Nam Hạ không? Nàng ấy thân thiết với Tiêu Nhạn Nam. Mà vừa khéo chúng †a tiêu diệt Tiêu Nhan Nam. Vả lại, Tiêu Nhạn Quy cũng không phải nữ tử bình thường. Bây giờ nàng ấy là phi tử của trãm, trẫm không hi vọng nàng ấy bị cuốn vào, tránh cho dư đảng Nam Hạ vẫn còn hi vọng!” Tuyết Yên cúi đầu: “Được rồi. Có điều nếu như lần này chúng ta cùng đi đến nước Đại Hạ, nếu như không có Tiêu Nhạn Quy, người Nam Hạ sẽ càng có hi vọng hơn, bất lợi cho ổn định đoàn kết, dù sao, nước Đại Hạ gả công chúa tới là vì đổi lấy sự an tâm. Hơn nữa ta cũng rất thích nàng ấy đi cùng ta.” Lúc này Tuyết Yên chỉ muốn giúp Tiêu Nhạn Quy về thăm quê nhà. Nàng không ngờ rằng, bởi vì hành động này của nàng mà khiến cuộc đời bao người thay đổi, bao gồm cả chính nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.