Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 163: Chương 163: Tự mình suy nghĩ




Tuyết Yên vui đến phát khóc. Sư huynh tìm được

sư phụ thật rồi, hơn nữa sư phụ lại hiểu biết chính

xác thuốc giải độc Tình Nhân.

Phải đánh giá tỉ mỉ mới phát hiện ra độc Tình

Nhân quả thực là thuốc rất tàn nhẫn.

Chế tạo độc Tình Nhân cần vĩnh viễn không quên,

cho dù sau này ngươi muốn quên người này cũng

không thể, Nhan Hương sẽ vĩnh viễn không bao

giờ quên mọi chuyện về nàng ấy và Lê Hiên, cho

dù kết cục như thế nào.

Mà thuốc dẫn giải lại là ký ức tình yêu, nói cụ

thể là cần quên đi tất cả tình yêu với người kia,

như vậy nàng làm thuốc giải, giúp Lê Hiên giải

độc, nhưng sẽ quên hán, quên đi tất cả tình yêu

say đảm với hản.

Ghi nhớ là thuốc, quên lại là thuốc giải.

Quả nhiên hàm chứa sự huyền diệu.

Về mặt tình cảm, đôi khi quên lại nhân từ hơn ghi

nhớ.

Thế nhưng nàng sẽ cam tâm sao? Sẽ cam tâm

quên đi tất cả mọi chuyện với Lê Hiên sao? Như

bây giờ có phải tốt hơn một chút hay không, ít

nhất còn có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày.

Nếu như quên đi mọi chuyện với hắn, nàng còn có

thể yêu hân một lần nữa không? Sẽ còn muốn dây

dưa với hân không? Lê Hiên uống thuốc giải, sẽ

không chịu sự khống chế của Nhan Hương nữa,

thế nhưng nàng và Lê Hiên có thể trở lại lúc ban

đầu được sao?

Tuyết Yên rơi vào trầm tư.

Làm thuốc giải, từ đó quên Lê Hiên, thế nhưng Lê

Hiên sẽ quên nàng sao? Vậy có phải người còn

nhớ cũng sẽ rất đau khổ hay không?

Đứa bé phải làm sao đây? Quên Lê Hiên và tình

yêu của mình sống trong cung này, chẳng phải là

tất khó khăn sao2

Hoặc là mang theo ký ức về hán rồi cứ đi như vậy,

để hân lại cho Nhan Hương, có lẽ, không có nàng,

hắn và Nhan Hương sẽ sống rất tốt? Rốt cuộc một

đời người phải trải qua bao nhiêu khảo nghiệm

mới có thể đạt được hạnh phúc chân chính?

Mạnh Bà là ai? Mạnh Bà trên núi Tử Vi sao?

Chẳng lẽ là vị thầy thuốc bà bà họ Mạnh trên núi

Tử Vi? Hay là vị cô cô thần tiên kia?

Tuyết Yên trần trọc, suy nghĩ ngổn ngang.

Vừa qua buổi trưa ngày hôm sau, Dương Thụ đến:

“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng bảo.

nương nương đến Cổ Hoa hiên một chuyến, đại

tướng quân Khải Toàn trở về.”

“Giang Duệ trở về rồi!” Tuyết Yên cười.

Nàng bảo Lập Hạ thay quần áo cho nàng, khoác

một chiếc áo choàng nhung tơ màu xanh lá cây,

chỉ dùng trâm bạc cài tóc, vội vàng chạy tới Cổ

Hoa hiên.

“Nương nương, bây giờ nương nương mang thai,

chậm một chút, chậm một chút thôi.” Lập Hạ hét

lớn.

Chưa đi đến cửa Cổ Hoa hiên đã nghe thấy tiếng

cười nói bên trong.

Vào gian phòng, bên trong rất náo nhiệt, Duệ

vương, träc phi Trân Châu của Duệ vương, Hàn Chi

Đào, phu nhân Nhạc Chỉ Nhược của Hàn Chi Đào

đều ở đó, Lê Đồng cũng ở đó.

Lê Hiên ngồi ở giữa, vị trí bên cạnh trống không,

Nhan Hương ngồi dưới tay hắn.

Mọi người thấy nàng vào cửa liền đứng dậy hành

lễ với nàng, Tuyết Yên đáp lễ, nhìn thấy Giang Duệ

ngồi dưới tay Hàn Chi Đào.

Giang Duệ đen đi một chút, căm lún phún râu

xanh.

Tuyết Yên ngồi xuống bên cạnh Lê Hiên.

Bầu không khí lúc đầu vô cùng náo nhiệt, sau khi

nàng đi vào, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

“Yên tẩu tẩu, sắc mặt tẩu không tốt, gần đây ngủ

không ngon sao?” Lê Đồng hỏi.

Đêm qua Tuyết Yên gần như cả đêm không ngủ,

mắt xanh xao, khóe mắt cũng hẵn lên.

Gần đây Tuyết Yên ở vào trạng thái nửa cấm túc,

không ai đi thăm nàng, từ lần trước tìm Lê Đồng

không có kết quả, nàng cũng chưa từng đi đến

cung khác.

Rất lâu rồi mọi người không thấy nàng, hôm nay

thấy nàng tiều tụy như thế thì trong lòng thổn

thức, đặc biệt là Lê Đồng và Trân Châu.

Giang Duệ nghiêng mặt liếc nhìn Tuyết Yên.

Tuyết Yên vội nói: “Vẫn ổn, thỉnh thoảng ngủ

không được ngon. Hôm nay tất cả mọi người đều

ở đây, có chuyện gì sao?”

Lê Hiên nói: “Hôm nay ở triều đường trãm ban hôn

công chúa Lê Đồng cho đại tướng quân Khải

Toàn, mười tám tháng sau thành hôn. Giang Duệ

vốn là người của Thanh Y đường, trong nhà cũng

không có người thân gì, nàng giúp hán chuẩn bị

một chút đi.”

“Vâng.” Tuyết Yên mừng rỡ nhìn Lê Đồng và Giang

Duệ.

“Hoàng huynh, bây giờ ta có thể đi tìm Yên tẩu tẩu

bất cứ lúc nào sao?”

Lê Hiên liếc nhìn nàng ấy, Lê Đồng lập tức im

miệng.

Tuyết Yên hiểu, bây giờ Lê Hiện làm vậy là để cho

Giang Duệ nhìn: Trong lòng nàng không khỏi có

chút thê lương.

Tiếp tục như vậy nữa, nàng và Lê Hiên sẽ càng

ngày càng đi xa, bụng nàng không lớn lắm, nhưng

có thể sờ được bằng tay. Về sau bụng sẽ càng

ngày càng lớn, nếu như Lê Hiên cảm thấy đây

không phải cốt nhục của hán, nhìn nàng sẽ càng

hận nàng hơn.

“Hoàng thượng, trước khi thành hôn vi thần muốn

về núi Mặc một chuyến.” Giang Duệ nói.

“Được, ngươi nên về xem một chút, dù sao ngươi

cũng lớn lên ở núi Mặc.” Lê Hiên nói.

Giang Duệ nhìn Tuyết Yên: “Không biết Hoàng hậu

nương nương có thứ gì cần mang không?” Thực

ra Giang Duệ muốn đưa Tuyết Yên cùng về núi

Mặc.

Tuyết Yên nhìn Lê Hiên: “Thiếp muốn về núi Mặc

cùng hắn, Hoàng thượng có thể chấp thuận

không?”

“Hoàng hậu có thai, không thể bôn ba thời gian

dài.” Lê Hiên không đồng ý.

Tuyết Yên không tiếp tục kiên trì nữa, nàng vốn

muốn mượn cơ hội này để đi tới núi Tử Vi.

Cho dù kết cục như thế nào, nàng muốn cho Lê

Hiên thoát khỏi sự khống chế của Nhan Hương,

cho dù nàng quên hản, hoặc là hán không còn yêu

nàng.

Nhìn thấy Tuyết Yên luôn luôn nhanh mồm nhanh

miệng không phản kháng Hoàng thượng nữa, Lê

Đồng hơi bối rối, đây không giống tẩu ấy lúc bình

thường, nhìn có vẻ, Yên tẩu tẩu thật sự hơi chột

dạ, chẳng lẽ đứa bé trong bụng tẩu ấy thật sự có

vấn đề?

Dương Thụ đi vào thông báo: “Hoàng thượng,

Thanh phi đến, đưa chút điểm tâm cho Hoàng

thượng.”

“Tuyên!” Lê Hiên đáp.

Một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp đi vào, nàng ta ăn

mặc mộc mạc, đôi mắt trong trẻo. Trong giây

phút nhìn thấy nàng ta, Tuyết Yên cảm thấy nàng

†a hơi quen mặt.

Nàng ta hào phóng thỉnh an Hoàng thượng, lại

thỉnh an Tuyết Yên, tuy lần đầu tiên nhìn thấy

Hoàng hậu, nhưng nhìn chỗ ngồi của nàng, nàng

†a lập tức biết được thân phận của Tuyết Yên.

Nàng ta thĩ lễ với Tuyết Yên: ‘Thần thiếp vân chưa

thỉnh an Hoàng hậu nương nương được, Hoàng

thượng nói Hoàng hậu đang dưỡng thai không

tiện gặp người ngoài, xin Hoàng hậu nương nương

thứ tội.”

Tuyết Yên mỉm cười gật đầu, không nhìn nàng ta

nữa. Ngay cả chuyện theo phép lịch sự nàng cũng

không muốn làm.

“Nhan tỷ tỷ, tỷ cũng ở đây à, thuốc tỷ đưa cho ta

dùng rất tốt.” Thanh phi nhìn thấy Nhan Hương,

đôi mắt liền sáng lên.

Tuyết Yên liếc nhìn Nhan Hương, nghĩ thầm, vậy

mà nàng ta lại dính vào Nhan Hương.

Lê Hiên không ban thưởng ghế ngồi cho nàng ta,

liếc nhìn nàng ấy một cái: “Thanh phi không có

việc khác thì về trước đi, trẫm và bọn họ còn có

việc cần bàn bạc.”

Thanh phi vâng lời, hành lễ xong liền đi.

Thanh phi là thứ nữ của huyện trưởng huyện Kiến

Bình, Hoàng thượng đi ngang qua huyện Kiến Bình

nhìn thấy, liền nạp phi, nghe nói rất biết nấu ăn.

Như trước kia, Tuyết Yên chắc chắn sẽ xù lông.

Bây giờ nàng bình tĩnh như vậy, tất cả mọi người

đều cảm thấy kỳ lạ:

Tuyết Yên nhớ tới vừa rồi Lê Hiên vẫn không cho

Lê Đồng đi tìm mình, vậy nàng chuẩn bị đồ cưới

cho nàng ấy như thế nào đây? Ai cũng biết quan

hệ kỳ diệu của nàng và Hoàng thượng bây giờ.

Nàng nhìn Lê Hiên một chút, hán làm những việc

này có thể nhìn ra hắn vấn rất hận nàng, hoặc là

hắn muốn buộc nàng thẳng thản với hắn, hai loại

này, nàng đều không thể làm gì. Thế nhưng nàng

lại không thể bạc đãi Lê Đồng và Giang Duệ.

Tuyết Yên đột nhiên nói với Lê Hiên:

thượng, bây giờ sức khỏe thần thiếp vẫn luôn

không tốt, chỉ sợ không có năng lực chuẩn bị hôn

lễ cho công chúa và tướng quân Khải Toàn, những

việc này vẫn nên giao cho Tuệ quý phi làm đi.

Nàng ấy làm chắc chán tốt hơn thần thiếp.”

“Yên tẩu tẩu!” Trên mặt Lê Đồng lộ ra vẻ thất vọng.

“Công chúa, Tuệ quý phí rất hiểu các lễ tiết trong

cung, nàng ấy sẽ làm tốt hơn ta.” Tuyết Yên cười

nhìn nàng ấy.

Lúc này nàng chỉ có thể lui lại. Một mình nhấm

nháp tư vị trong đó.

Lê Hiên liếc nàng một cái thật sâu: “Chuẩn!

Dưỡng Thụ, tuyên:Tưệ quý phi đến Cổ Hoa hiên”

Sắc mặt Giang Duệ trầm xuống. Hán tin tưởng

Tuyết Yên tuyệt sẽ không làm những chuyện

người khác nói, thế nhưng thái độ bây giờ của

nàng tiêu cực như thế.

“Nếu như Hoàng thượng không có việc khác, thần

thiếp cáo lui trước.” Tuyết Yên nói với Lê Hiên.

Trên mặt Lê Hiên mang ý cười, hăn không hề nhìn

nàng: “Chuẩn.”

Tuyết Yên đứng dậy rời đi.

Lê Hiên nhìn theo bóng lưng chậm rãi đi xa của

nàng, vẫn trò chuyện vui vẻ, nhưng những người

thân cận của hán lại nhìn thấy ý cười tàn khốc từ

trong ánh mắt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.