Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 296: Chương 296: Vậy hãm núi Mặc




Trịnh đà chủ lo lắng: “Quan binh đã bao vây núi Mặc rồi, do Trần Siêu đích thân dẫn người tấn công núi Mặc. Tuy núi Mặc dễ thủ khó công nhưng sợ lòng người lung lay lại thành nội chiến. Trần Siêu là người núi Mặc, không biết hắn dùng cách gì mà đồn với một số người là sắp có chiến tranh rồi, người núi Mặc loạn hết cả lên.”

Tử Vi cắn chặt môi dưới.

Nàng trước đây từng không quan tâm những điều này, nhưng bây giờ thấy bọn họ đều tin tưởng nàng như vậy, không khỏi mà cảm thấy gánh nặng trên người mình lớn hơn nhiều.

Tử Vi nói: “Ta về núi Mặc xem thế nào, các người đừng lộ diện nữa. Người của Thanh Y đường tuy không ít, nhưng hiện giờ không thể đánh lại quân triều đình được.”

Lập Hạ nói: “Tiểu thư, người cùng muội về thôi.”

Tử Vi nói: “Không cần đầu, ta một mình quay về là được. Người càng nhiều ngược lại không tốt.”

Lập Hạ lo lắng: “Tiểu thư, muội cũng từ nhỏ đã lớn lên ở núi Mặc, quen thuộc địa hình, để muội đi đi!”

Tử Vi trầm tư suy nghĩ một hồi: “Được, Dương đà chủ, chọn hai con ngựa tốt, tối nay ta và Lập Hạ lên đường.”

Dương Tử Thạc thâm tình nhìn Lập Hạ một cái: “Được, nhất định phải chú ý an toàn.

Buổi tối, Tử Vi giao Lê Tử Kình cho vú nuôi và Tiểu Tỉnh, đưa theo Lập Hạ vội quay về núi Mặc.

Hoàng cung Đại Hưng.

Nhiếp Lăng Hàn nhìn vào tập tấu sở trong tay cau mày nói: “Phản quân ở núi Mặc thật sự bắt đầu quấy nhiễu cuộc sống của bách tính?”

Có đại thần tiến lên trước khấu đầu: “Hoàng thượng, đúng là như vậy, đây là tấu sở của quan phủ ở vùng lân cận núi Mặc, chỉ trong vòng một tháng, phản quân núi Mặc đã năm lần cướp lương thực, cưỡng hiếp thôn nữ một lần, Hoàng thượng, đảm phản quân đó không thể giữ lại được nữa.

Nhiếp Lăng Hàn suy nghĩ một lát: “Để trầm xem xét.”

Núi Mặc vẫn luôn là đại diện của Thanh Y đường, mặc dù bây giờ núi Mặc được chia thành hai phần, Trần Vũ độc lập dẫn dắt Thanh Y đường ở núi Mặc, còn những Thanh Y đường khác do Trần Siêu cai quản, nhưng trong tiềm thức của mọi người, núi Mặc vẫn là đại bản doanh của Thanh Y đường.

Ngày hôm sau, Trần Siêu hạ lệnh cho các phân bộ Thanh Y đường, tổng bộ Thanh Y đường không ở Tử Y Các Vân thành. Nguyên Phân bộ ngoại phụ Thanh Y đường đổi thành Tử Y đường. Tổng đường chủ Trần Siêu.

Từ đó, Thanh Y đường trên núi Mặc hoàn toàn trở thành phản quân.

Cách một ngày, Trần Siêu lấy danh nghĩa thanh lý môn hộ và diệt trừ phản loạn, đưa quân đến bao vây núi Mặc, đồng thời Lương Hồng Tụ dẫn một số sĩ quan và binh lính đến hỗ trợ Trần Siêu.

Lần vây quét này, toàn là giết chóc. Lương Hồng Tụ trước khi xuất phát xin chỉ thị của Nhiếp Lăng Hàn.

“Hoàng thượng, dẫu sao Thanh Y đường và chúng ta không thể tách rời, lần vậy quét này, cần chú ý gì không?”

Nhiếp Lăng Hàn lắc đầu: “Không. Không cần lưu tình.”

Lương Hồng Tụ nói: “Nếu như, gặp phải người quen? Ví dụ như Tử Vi?” Nhiếp Lăng Hàn mãi không nói gì.

Lương Hồng Tụ lại hỏi một lần nữa, Nhiếp Lăng Hàn mới chầm chầm trả lời: “Trước tiên bao vây núi Mặc, đừng tiến công, càng không được làm nàng bị thương. Những cái khác, đợi mệnh lệnh của trẫm.

Lương Hồng Tụ trầm mặc: “Hoàng thượng vẫn chưa hết tình cảm với nàng ta sao? Nàng ta đã đi rất lâu rồi.”

Nhiếp Lăng Hàn nói: “Chuyện giữa trầm và nàng ấy không cần muội bận tâm.

Trần Siêu nghe thấy chỉ thị của Lương Hồng Tụ vô cùng tức giận, hắn từ lâu đã muốn chiếm lấy núi Mặc rồi, không ngờ chỉ được bao vây núi.

“Hoàng thượng có ý gì? Bảo ta tìm người giả danh Thanh Y đường gây lộn quanh đây, không phải vì cần một lý do chính đánh để tấn công núi Mặc sao? Bây giờ tại sao lại không tấn công nữa mà chỉ vậy núi lại?”

Lương Hồng Tụ nói: “Ban đầu người nói không cần hạ thủ lưu tình, đều tại ta nhiều lời hỏi thêm một câu!”

Trần Siêu hỏi: “Là vì Tử Vi?”

Lương Hồng Tụ gật đầu: “Đúng.”

Trần Siêu nói: “Tử Vi uy hiếp Trần Vũ và Trần Hách Nhiên cướp lại núi Mặc, thậm chí không nói tình nghĩa giết luôn phụ thân ta, nó đã không màng đến tình nghĩa, tại sao chúng ta phải làm thế?”

Lương Hồng Tụ nói: “Hoàng thượng sẽ không giữ lại núi Mặc, người đã nói không cần nương tay, chỉ là vấn đề thời gian thôi, không cần gấp gáp.

Sau khi Trần Siêu và Lương Hồng Tụ bao vây núi Mặc, ban đầu họ không tấn công, nhưng Trần Siêu từ nhỏ sống trên núi Mặc, hắn thân thuộc với mọi thứ ở đây. Hắn bí mật tìm Uông thúc và một số người đã có tuổi, nói với bọn họ thiên hệ bây giờ là của Nhiếp Lăng Hàn, nếu còn phản kháng chỉ có con đường chết, đồng thời dùng lợi ích để lôi kéo bọn họ.

Quả nhiên, chỉ cần có lợi ích, vẫn có một phận người đứng về phía Trần Siêu. Uông thúc quả nhiên dẫn người đi đầu hàng.

Họ bị Trần Hách Nhiên phát hiện khi muốn bí mật đưa Trần Siêu vào núi. Uống thúc đã đưa hơn hai ngàn người từ Thanh Y đường đến đầu quân cho Trần Siêu.

Hiện tại trên núi Mặc còn có có mười lăm nghìn người.

Không có lệnh của Nhiếp Lăng Hàn, Trần Siêu không dám tấn công vào núi, nhưng hắn đã gửi năm mươi tên tinh anh lên lên núi, muốn đánh lén.

Thật bất ngờ, không ai trong số chúng sống sót trở về.

Trần Siêu vô cùng tức giận, hỏi Uông thúc mới biết trên núi Mặc đã bố trí phòng vệ cẩn thận.

Đến nay đã bao vây núi Mặc được bảy ngày, Nhiếp Lăng Hàn vẫn không hạ lệnh tấn công núi Mặc, Trần Siêu phải người phóng hỏa tiến, đốt núi Mặc.

Uống thúc nói: “Tuyệt đối không được, núi Mặc đâu đâu cũng là cơ quan, rất nhiều chỗ chôn thuốc nổ và bom đạn, nếu phóng hỏa sẽ thiêu rụi cả núi Mặc mất.

Trần Siêu nheo mắt nhìn Uống thúc, mắt Trần Siêu một bên to một bên bé, bình thường nhìn không ra, nhưng khi tức giận lại nhìn rất rõ.

“Ta muốn đốt núi Mặc! Châm mồi lửa đốt cháy cả vùng này

Uông thúc nói: “Đây là nơi ngươi sống suốt bao nhiêu năm, có rất nhiều người nhìn thấy người trưởng thành! Thực ra chỉ cần cứ bao vây lấy họ, không cần đánh, bọn họ cũng sẽ thua, dẫu sao trên núi có bao nhiêu miệng ăn, lại không có thâm thù đại hận gì, không có ai cứ mãi phản kháng cả.”

Trần Siêu cười lạnh: “Núi Mặc nối liền với núi Thanh Long, lẽ nào ông muốn ta bao vây luôn cả núi Thanh Long? Mấy trăm ngọn núi, ta đều bao vây lại?”

Uông thúc nói: “Núi Thanh Long rất dốc, chỉ có thể đi vào từ phía Nam, phía Bắc đều là vách đá rất khó...”

Uông thúc còn chưa nói xong, một thanh kiếm đã đâm xuyên qua lưng ông ta! Uống thúc không tin nhìn Trần Siêu: “Ngươi, ngươi, tại sao...”

Trần Siêu đi đến trước rút kiếm ra: “ồn ào!” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp

Uông thúc ngã xuống qua đời.

Mọi người nhìn nhau.

Lương Hồng Tụ tức giận: “Ngươi thế này, nếu truyền lên trên núi, ai dám đầu hàng nữa!”

Trần Siêu nói: “Những người này giống như cỏ trên tường. Uống thúc này ban đầu đi theo phụ thân ta, nhưng sau đó lại phản bội theo thúc thúc ta Trần Vũ bây giờ lại chọn quy hàng chúng ta! Đúng là chó thì mãi mãi vẫn chó! Loại người này, giữ lại chỉ gây họa!”

Uống thúc bị vứt ra ngoài.

Tử Vi dẫn theo Lập Hạ vào núi Thanh Long.

Nàng không trực tiếp đến núi Mặc, mà đến nơi Lê Hiên bị rơi xuống vách đá ban đầu.

Từ trên cao như này rơi xuống mà không chết, điều này chứng tỏ phía dưới vách đá có con đường cho họ sống.

Nàng và Lập Hạ xịt hùng hoàng lên người, lại đem theo cả lưới chắn độc, họ chọn nơi heo khuất an toàn leo xuống vách đá.

Được bao phủ bởi các lớp lá cỏ, có một ao nước lớn, ngay dưới vách đá, nước hồ bơi trong xanh, và trong nháy mắt, sương mù trắng với hơi nước. Tay của Tử Vi thò tay xuống, là nước nóng.

Hóa ra là một suối nước nóng lớn.

“Tiểu thư!” Lập Hạ hét lên một tiếng kinh hãi, mặt biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.