Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 110: Chương 110: Yên Nhi, đừng khóc




Trong lòng Nhiếp Lăng Hàn bi thương, nhìn thấy Tuyết Yên không nơi nương tựa dựa vào xe như thế, hán không kìm được đưa tay muốn ôm nàng.

Lê Hiên đã đi tới, duôi tay nắm chặt một tay của Tuyết Yên. Tuyết Yên muốn rút tay về, nàng quay. mặt đi, từng giọt nước mắt rơi ra từ hốc mắt.

Lê Hiên vươn tay, lau nước mắt đi cho nàng.

Tuyết Yên càng khóc dữ hơn. Nàng biết không thể trách hắn, trên chiến trường, sống chết chỉ trong một nháy mắt, nàng hiểu đạo lý này. Nhưng nàng nên oán ai? Cuối cùng phụ thân vẫn chết trong tay hắn.

“Yên Nhi, đừng khóc.” Lê Hiên cúi người xuống; thấy khuôn mặt nàng lệ rơi đầy mặt, nét mặt thâm t†húy của hán tràn ngập tang thương và tịch liêu.

Tuyết Yên không nhìn hắn, chỉ yếu ớt nói câu: “Chàng đi đi. Về Vân thành đi. Bây giờ ta không muốn nhìn thấy chàng.” Lê Hiên nghe vậy, không nói câu nào ôm nàng vào lòng, cánh tay nam nhân ôm nàng vững vàng, khiến nàng không thể cử động.

“Yên Nhị, ta biết nàng hận ta, ta vốn thật sự muốn cùng nàng về núi Mặc, ta cũng muốn gặp sư phụ của nàng nữa. Ta không ngờ, thế lực của Lê Kiệt còn mạnh đến thế. Nàng hãy quay sang nhìn ta được không?” Trái tim Lê Hiên như bị kim đâm.

“Chàng đã giết phụ thân ta, bây giờ ta không muốn nhìn thấy chàng, ta sợ ta sẽ hận chàng mất! Hoặc là, ta sợ ta nhìn thấy chàng sẽ mềm lòng! Ta sợ ta sẽ trở nên không còn là bản thân nữa! Chàng hãy đi đi! Ta về núi Mặc!” Tuyết Yên khóc nói.

Mọi người không khỏi rúng động, Lê Đồng cũng khóc theo. Tuyết Văn Hào từng là đại nguyên soái của nước Đại Hưng. Mặc dù ông ấy ủng hộ là Ninh vương.

Bọn họ chỉ vì chủ nhân của mìn, đối với người thường xuyên trên chiến trường như bọn họ mà nói, thái độ đối với Tuyết Văn Hào khác cảm nhận Về quan văn trên triều.

Tuyết Yên nhìn tận mắt phụ thân mình chết trước mặt, cả đời khó mà quên được cảm giác này.

Tuyết Yên rút nhuyễn kiếm bên eo ra, dùng đầu kiếm đánh vào mông ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, vội rời đi.

Lê Hiên thấy nàng dần dần đi xa, trong lòng vô cùng phiền muộn, quay đầu nói với Điền Minh và Giang Duệ: “Hai người các ngươi dẫn người bảo vệ nàng về núi Mặc, nhất định phải đảm bảo đến nơi an toàn.” Điền Minh và Giang Duệ dẫn theo một nhóm người ngựa đuổi theo.

Lê Hiên nhìn thấy Nhan Hương, trên mặt nàng ta cũng có nước mắt, ngực có vết máu.

Lôi Trạch giết Tuyết Văn Hào vì nàng ta, đồng thời còn mất đi tính mạng. Nàng ta đâm Phạm Tinh một kiếm.

Rốt cuộc tình là gì? Hắn biết, hắn và Nhan Hương đã không trở về như lúc trước được nữa.

Nàng ta cố ý lừa gạt tình cảm của hắn, hán không vạch trần, nàng ta lại nội ứng ngoại hợp với Phạm Tinh đốt cháy Trường Tín cung, hắn cũng giữ lại mạng cho nàng ta.

Mãi đến khi nàng ta tiết lộ hành tung của mình cho Phạm Tinh, cuối cùng nàng ta cũng đã phản bội hắn. Hắn biết, giữa bọn họ không thể trở về như trước được nữa.

Nhan Hương vốn là gián điệp, nàng ta biết bản thân đang làm gì.

Lê Hiên để lộ hành tung cho nàng ta vốn là một lần đánh cược, cũng muốn nhìn xem ranh giới cuối cùng của nàng ta ở nơi nào.

Hắn hi vọng có thể dụ Lê Kiệt ra, lại không hi vọng nhìn thấy hán ta. Hắn và Nhan Hương có tình nghĩa nhiều năm như vậy, không dứt bỏ được.

Thu xếp người trú đóng ở đó từ trước là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, bởi vì hắn biết núi Mẫn giấu người của Lê Kiệt. Hắn thật sự vốn định đưa Tuyết Yên về núi Mặc một chuyến, hắn muốn gặp Tuyết Yên sư phụ một lần.

Hãn luôn có cảm giác trên người hán có rất nhiều bí mật, mà hình như sư phụ của Tuyết Yên biết được điều gì đó.

Biết rất rõ có thể Nhan Hương sẽ bán hắn, nhưng nàng ta làm thật, đáy lòng Lê Hiên vẫn đau như bị đao đâm.

Hắn càng không ngờ thế lực của Lê Kiệt lại mạnh như thế.

Nhan Hương ngồi trên ngựa, sắc mặt xám ngoét: “A Hiên, ta không phản bội chàng, ta hận Phạm Tinh, là hắn cứ bám lấy ta, thậm chí ta còn muốn giết hắn. Đáng tiếc không giết chết hắn được. Tin †a đi, ta thật sự không phản bội chàng, ta không ngờ lại như thế này.” Lê Hiên cười khẩy: “Trãm sẽ không tin lời của nàng nữa, nàng cho rằng nàng mang thai trầm không thể giết nàng sao? Nếu như trẫm không sớm làm đề phòng thì hôm nay nhất định sẽ chết trong tay Lê Kiệt!” “Nhưng chẳng phải chàng cũng lợi dụng ta sao? Chàng cố ý nói tuyến đường của chàng cho tai” “Đúng, trẫm đang thử thăm dò nàng! Trẫm đã không còn tin tưởng nàng nữa!” “Chàng đã không tin ta từ lâu rồi! Chàng chỉ tin Tuyết Yên! Ta hận Tuyết Yên! Chàng muốn giết ta sao?” Nhan Hương hỏi.

“Trãm vốn định thả nàng đi, bây giờ trẫm đổi ý rồi!” Lê Hiên nói xong, không nhìn nàng ta thêm lần nào nữa, đánh ngựa lao vụt đi.

Lê Hiên để lại một nhóm người quét dọn chiến trường, phần còn lại quay trở về Vân thành. Tây Bắc hầu đã làm phản, hắn sợ Lê Kiệt lại nhân cơ hội xông lên.

Đám Tuyết Yên chạy hết tốc lực một đêm, đến núi Mặc vào trưa hôm sau.

Ngoại công Tuyết Yên đỡ Tuyết Yên quỳ trên đất dậy, thở dài.

“Yên Nhi, con người đều phải chết. Phụ thân của con như thế cũng là một sự giải thoát.” Ngoại công an ủi nàng.

Tuyết Yên lại òa khóc: “Ngoại công, phụ thân nói muốn được chôn cùng mẫu thân, con đã đồng ý, nhưng con muốn hỏi một câu, mẫu thân có đồng ý không? Mẫu thân yêu phụ thân thật sao?” Tuyết Yên cứ cảm thấy giữa mẫu thân và đại sử.

huynh, còn cả tiên hoàng có một số ân oán. Lức ấy trong lòng nàng buồn đau nên đồng ý ngay với yêu cầu của phụ thân, không kịp nghĩ xem liệu mẫu thân có đồng ý hay không. . truyện tiên hiệp hay

Ngoại công thở dài: “Mẫu thân con sẽ đồng ý. Cả đời này mẫu thân con chỉ thích phụ thân con. Tính nết của con cũng giống hệt nó! Lúc trước, rất nhiều người thích mẫu thân con. Đại sư huynh của nó anh tài, giỏi văn giỏi võ, yêu nó tha thiết, ta sự rất thích. Đáng tiếc, tất cả tâm tư của mẫu thân con đều hướng về phụ thân con.” “Nhưng phụ thân vẫn không cưới mẫu thân” Tuyết Yên vẫn canh cánh trong lòng.

“Yên Nhi, nam nhân khác nữ nhân. Nữ nhân nặng tình nhất, mà với nam nhân, tình chỉ chiếm một phần trong lòng.” Ngoại công đưa tay vén tóc mái Tuyết Yên ra sau.

“Nhưng đối với nữ nhân mà nói, cho một danh phận mới là tôn trọng và tình yêu lớn nhất” Tuyết Yên nói.

“Là mẫu thân con không bằng lòng, phụ thân con không thể cả đời chỉ có một mình nó được, mẫu thân con liền bỏ đi.” Ngoại công nói.

Thì ra bệnh hgốc của mình thật sự di truyền từ mẫu thân.

Buổi chiều, hai cữu cữu của Tuyết Yên, Giang Duệ, hai biểu ca, còn có Điền Minh đi cùng Tuyết Yên mai táng Tuyết Văn Hào trong mộ của Trần Yên.

Lúc này, ông ấy chỉ là phụ thân của Tuyết Yên, người yêu của Trần Yên, không còn thân phận gì khác.

Thu xếp xong những việc này, Tuyết Yên nói với Điền Minh và Giang Duệ: “Ta muốn thủ hiếu một khoảng thời gian cho phụ thân ở nơi này, các ngươi về trước đi. Bây giờ chỗ chàng đang cần người.” Bây giờ Tuyết Yên không muốn nhìn thấy Lê Hiên, mặc dù nàng rất nhớ hắn. Không ngờ nàng lại nhớ hán, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Điền Minh biết hiện giờ Tuyết Yên sẽ không về cung, hắn chỉ nghỉ ngơi một lát rồi quay lại cung, để lại Giang Duệ bảo vệ Tuyết Yên ở đây.

Nói là bảo vệ, thực tế là Giang Duệ cũng không muốn trở về. Đã lâu rồi hắn cũng không trở về núi Mặc.

Hôm sau Tuyết Yên đi gặp:sư phụ Diêu Lâm.

Núi Mặc chào đón trận tuyết rơi đầu tiên năm nay.

Tuyết rơi lặng lẽ át đi sự ồn ào của đất trời. Giờ phút này, chỉ có núi Mặc mới có thể giúp lòng nàng bình tĩnh lại.

Tuyết Yên nhìn thấy sư phụ, hai mát đâm lệ.

Diêu Lâm mỉm cười nhìn nàng, đưa cho nàng một chén trà lá tùng: “Yên Nhi, con đã trưởng thành rồi.” “Sư phụ, trưởng thành không tốt gì cả, vì sao con cảm thấy sống mệt quá, khổ quá. Chỉ muốn được cùng sự phụ ở núi Mặc, làm thuốc, cứu người, làm hương, đi săn, ngắm tuyết, nghe gió mãi mãi. Bây giờ ngẫm lại, cuộc sống trước kia đúng là cuộc sống của thần tiên.” Diêu Lâm nói: “Gieo nhân nào gặt quả nấy, duy †âm tạo ra tất cả, đây là một thế giới lòng vòng, không có tiếc nuối, dù cho con hạnh phúc đến đâu cũng không trải nghiệm được vui vẻ, cho nên mới nói, trưởng thành là đau khổ.” “Sư phụ, phụ thân con đã không còn nữa, là bị người của Lê Hiên giết chết. Con mang phụ thân về núi Mặc, chôn cùng với mẫu thân.” Vẻ mặt Tuyết Yên bí thương; nước mát dâng đầy đáy mát.

“Cuối cùng chàng vẫn giết phụ thân con. Con cứ tưởng chàng sẽ tha cho phụ thân, con vốn định đưa phụ thân đến chỗ tam di nương, để ông ấy được trải qua cuộc sống yên ổn mấy ngày.” “Yên Nhi, không nên quá đau đáu chuyện của phụ thân con. Ông ấy chết trên chiến trường, không phải nộp mạng uổng. Từ đầu ông ấy đã lựa chọn Ninh vương, thắng làm vua thua làm giặc, ông ấy là một quân nhân, đương nhiên hiểu rõ điều này.

Niềm vui của con khác với phụ thân con. Ông ấy sẽ không trách con đâu.” Tuyết Yên biết phụ thân sẽ không trách nàng.

Nhưng nàng sẽ tự trách bản thân. Có điều lời của sư phụ giúp tâm trạng nàng tốt đẹp hơn.

Tuyết Yên châm trà cho sư phụ: “Trước kia sư phụ có nói về câu chuyện của Nguyên Liệt và Tử Vị, vì sao Lê Hiên lại mơ thấy ạ?”

Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.