Bị Trần Chu ra chỉ lệnh nên Chúc Vi Tinh tan học muộn hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Lúc đạp xe ra khỏi học viện Nghệ thuật U thì vừa vặn gặp được người quen ở ngã tư.
Chính là nhóm du côn, bọn họ cũng đạp xe và đang chờ đèn tín hiệu như cậu, dẫn đầu là Khương Dực, theo sau là mấy thanh niên cường tráng nối nhau như cơn sóng, mênh mông cuồn cuộn ước chừng phải hai mươi tên, trông đến là doạ người.
Chúc Vi Tinh chạy đến bên cạnh bọn hắn cứ như lau sậy lạc quẻ vào ruộng ngô vậy, nhỏ gầy đến mức gió thổi một cái cũng ngã, không có tí cơm cháo gì.
Thế nhưng nhược điểm về vóc dáng lại được khí chất bù đắp lại. Chúc Vi Tinh điển trai xán lạn, bộ dáng thẳng thớm phóng khoáng, dù có đang đẩy một chiếc xe đạp kiểu nữ đi nữa thì cũng không mang chút mềm mại yếu ớt nào, khí chất của cậu thậm chí còn vượt hẳn các đấng mày râu cao to, thấy Quản Hiểu Lương nhìn đến, cậu khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Quản Hiểu Lương cười hì hì hỏi cậu: “Tan học rồi à?”
Chúc Vi Tinh: “Ừm.”
Quản Hiểu Lương đưa ra lời mời: “Hôm nay là sinh nhật tôi, đang định cùng các anh em quẩy một bàn, đi chung không?”
Chúc Vi Tinh lúc vừa đi tới thì đã có người chú ý đến cậu rồi, sau khi nghe Quản Hiểu Lương bắt chuyện, nhìn lại mới thấy ngày càng nhiều người hướng về đây.
Cậu từ con đường kia đi ra, cộng thêm dáng dấp đơn bạc thế này, không cần đoán cũng chắc tám chín phần là sinh viên Nghệ thuật U rồi. Mấy người thô kệch bọn họ có thể kết bạn khắp cả thiên hạ, duy chỉ với bên Nghệ thuật U thì lại phân biệt vô cùng rõ ràng. Cũng không phải thâm cừu đại hận gì, mà chỉ là thói quen từ xa xưa dưỡng thành mà thôi, từ xưa tới nay phía Nghệ thuật U luôn xem thường trí óc của bên Thể thao họ, mà Thể thao bên đây cũng coi thường sức mạnh thể chất của đám người Nghệ thuật kia, thi thoảng giữa nam với nữ còn có thể cọ xát ra chút tia lửa, còn nam với nam mà nói, chỉ có thể cọ ra nham thạch phun trào mà thôi.
Hai năm qua trừ cái tên khác loài Khương Dực – kẻ làm mất cân bằng hai thái cực này ra thì, ngày xưa hai bên chạm mặt nhau có thể không nói sẽ không nói, có thể làm như không nhìn thấy thì không nhìn thấy.
Cho nên giờ đây trước mặt nhiều anh em như vậy, Quản Hiểu Lương viện Thể thao lại thản nhiên mời một cậu trai bên Nghệ thuật thế này thì đúng là đáng kinh ngạc. Hơn nữa Khương Dực còn ở một bên, coi như Quản Hiểu Lương là thọ tinh, cũng không thể không nhìn sắc mặt hắn được.
Thú vị chính là Khương Dực không nói gì, trên mặt cũng không khó chịu chút nào, hắn chỉ yên lặng mà nhìn, dường như cũng đang chờ câu trả lời của cậu trai kia.
Thế nhưng cậu trai lắc đầu.
“Không đi, tôi phải về nhà luyện sáo.” Ngay cả mượn cớ cũng không thèm, cậu trực tiếp từ chối.
Quản Hiểu Lương cũng không giận, lanh lẹ nở nụ cười: “Được rồi.”
Đèn đã chuyển xanh, đoàn người vốn nên tiếp tục hướng phía trước, nhưng Quản Hiểu Lương không nhúc nhích, là do nguyên nhân cũ, bởi vì hắn phát hiện Khương Dực không nhúc nhích.
Khương Dực chống xe, đột nhiên hỏi Quản Hiểu Lương: “Cái trường trung học nát ở gần con ngõ của chúng ta nhất kia tên gì?”
Quản Hiểu Lương không hiểu ra sao, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Trắng... Ạch, là trường trung học Bồ câu trắng.” Cái tên ngu ngốc đến mức khiến người ta có ấn tượng không phai mà.
Khương Dực liền quay đầu lại, quét mắt một vòng mấy thanh niên vạm vỡ ở phía sau, hỏi: “Ai từng nói trường cấp ba mình học là trường này?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Một phút sau có người đứng ra.
“Dực ca, lúc trước em có nhắc, cấp ba Bồ câu trắng...” Người này căng thẳng nhấc tay, không ai khác chính là cậu đàn em lần trước mời Khương Dực đi dự sinh nhật nhưng không có kết quả kia, không ngờ lại bị thần tượng điểm danh bằng cách này.
“Trường này học sinh bên thể chất không ít đâu, trong viện chúng ta ít nhất cũng hai chữ số.” Quản Hiểu Lương nói xong, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên nhìn qua Khương Dực.
“Trường của các cậu hai năm trước từng có sự cố nhảy lầu không?” Khương Dực hỏi cậu đàn em kia. Bên khóe mắt thấy rõ thân ảnh Chúc Vi Tinh ngẩn ra.
“A?” Đàn em sững sờ, “Nhảy lầu? Em không nhớ.. Chờ đã, hình như có một.”
“Nói cho cậu ta biết.” Khương Dực hất cằm về phía Chúc Vi Tinh.
Vị đàn em đoán không ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhớ lại rồi nói: “Chính là... Có người, ạch, hai năm trước lúc tôi học lớp 12, đã nhảy lầu, nhà trường nói là do áp lực quá lớn.”
Chúc Vi Tinh không ngờ Khương Dực sẽ thật sự giúp mình hỏi thăm, lại còn chọn chốn người qua kẻ lại thế này để mà hỏi nữa.
Thế nhưng cơ hội đã tới cửa, cậu sao lại không nắm bắt được chứ: “Cậu ta tên gì?”
“Tên thì tôi quên mất rồi... nhưng hình như là họ Mạnh.”
“Cậu chắc chắn chứ?”
Cậu trai kia gật đầu: “Cả trường vì thế mà nghỉ học ba ngày để thảo luận, sợ học sinh chịu áp lực học tập quá lớn, tâm lý sẽ có vấn đề, nên phải cho tất cả mọi người nghỉ ngơi. Lúc đầu không nói ra tên học sinh, nhưng cùng khối lớp như thế, thời gian lâu dài về sau hẳn nhiên không che giấu nổi.”
“Không có chuyện bạo lực học đường sao?” Chúc Vi Tinh nghiêm túc tìm chứng cứ.
Cậu đàn em bị cậu nhìn bỗng nhiên đỏ mặt, sững sờ một lúc mới lắc đầu: “Nếu như bị ép nhảy lầu, cảnh sát nhất định phải điều tra rõ ràng, nhưng trong ấn tượng của tôi không có, có lẽ không phải bị bắt nạt trong trường, mà là ở ngoài trường không chừng?”
Chúc Vi Tinh lại hỏi: “Vậy cậu có biết... người tên là Phó Uy không?” Mã Khánh, Mạnh Tế, Phó Uy đều là chung một trường cấp ba, người này có lẽ cũng đã từng nghe nói.
Cậu đàn em lại nghĩ một lúc lâu: “Hình như... có gặp rồi, có phải là rất thấp, nhưng nhà rất giàu không? Không biết rõ lắm, sau khi tốt nghiệp thì chưa từng gặp lại.”
“Phó Uy học lớp nào?”
Cậu đàn em gật đầu: “Này thì tôi biết, hình như là lớp bốn, anh em tốt của tôi cũng vậy.”
Chúc Vi Tinh do dự, băn khoăn không biết làm sao uyển chuyển nhờ đối phương giúp đỡ cung cấp thông tin đây.
Tên nhóc du côn bên kia bỗng trực tiếp nói với cậu đàn em: “Điện thoại gọi người anh em của cậu tới đây.” Nói xong, đuôi lông mày còn hướng về Chúc Vi Tinh khiêu khích nhếch lên.
Cậu được gặp may thì trong lòng cũng sáng ra, cho hắn một cái ánh mắt “Tôi biết rồi, cảm ơn nhiều“. Mặc dù không ra tiếng, trông bí mật khó phát hiện, nhưng được người có tâm nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy hai người bọn họ giao lưu không lời như vầy còn có vẻ thân mật hơn lời qua ý lại nhiều.
Cậu trai này không chỉ có quan hệ với nhóm người Tóc Xanh ca, mà còn có quan hệ mật thiết với lão Khương nữa sao?
Một tên bên viện Nghệ thuật U ư?
Nam?
Cũng là fan của Sí Sí ca bọn họ?
Quả là lạ lùng.
Bên kia Khương Dực kết thúc phiên hỏi đã một cước đạp xe ra ngoài đầu tiên, cái tên này bỗng nhiên dừng lại, rồi bỗng nhiên rời đi như thế, đúng là tùy tiện không sai đi đâu được.
Mọi người cũng đã quen với cái ngữ này của hắn rồi, không thể làm gì khác ngoài nghe lời thuận theo, Khương Dực vừa đi, mấy tên phía sau lập tức dồn dập nối đuôi nhau như hàng vịt, đúng là dàn harem hết sức xịn sò.
Chỉ có mấy người nhóm du côn nhìn Chúc Vi Tinh một cái, trao đổi ánh mắt sâu sắc với nhau...
***
Hôm nay quầy điểm tâm có chương trình khuyến mãi giảm 20% combo một bánh rán một sữa, còn tặng kèm một bánh ngọt nhỏ, bánh của chú Thẩm sau nhiều lần cải tiến đã đạt tới mức độ phù hợp thị trường cao nhất, việc buôn bán vì thế mà bùng nổ như dự tính. Hàng dài người không đủ chỗ đứng xếp vòng trước quầy sữa, Chúc Vi Tinh bận rộn đến gần chín giờ mới được thở ra, nhờ chú Thẩm đặc biệt làm thêm một cái bánh nhiều nguyên liệu cho người nào đó, thế nhưng không thấy đối phương xuất hiện.
Sợ lại lãng phí, Chúc Vi Tinh chỉ có thể nhờ chú Thẩm giúp trông quầy, cậu thì mang bánh trở về trong ngõ.
Đêm qua trước khi ngủ, cậu cũng không thấy Khương Dực trở về, sáng ra Ngư Chu Nhai cũng không thấy ai trong nhóm du côn, có lẽ tối qua chơi sinh nhật muộn quá. Chỉ không biết tên nhóc du côn này đã về nhà chưa, hay là đến trường rồi?
Đến đầu ngõ, cậu nhìn thấy một bà cụ tóc hoa râm đang tắm nắng dưới mái hiên, hai tay bà bó thạch cao, chỉ còn chân là cử động được. Tấm chăn trên đùi bà tuột xuống đất, một mình bà ở đó loay hoay muốn nhặt lên nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể sốt ruột mà nhìn.
Chúc Vi Tinh vội bước đến giúp bà nhặt chăn lên. Vốn định đắp trở lại, nhưng vừa ngẩng đầu thì cậu liền bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm trực diện. Ánh mắt bà khẽ rủ, cúi nhìn cậu, ắp đầy ẩn ý sắc bén nào đó, tựa như vừa phát hiện được cảnh tượng tuyệt vời nào đó vậy.
Chúc Vi Tinh không hiểu ra sao, đành vắt chăn qua tay vịn bên cạnh rồi định rời đi, nhưng lại bị bà gọi lại.
“Cháu tên gì?”
Trong ngõ đều là hàng xóm cũ với nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp, Chúc Vi Tinh không có ý định bắt chuyện cũng phải lễ phép trả lời: “Chào bà, cháu là Chúc Vi Tinh ở tòa nhà số 7.”
“Nhà họ Chúc? Con trai của Chúc Giản Lâm?”
Cậu biết Chúc Giản Lâm là tên cha mình, vì vậy gật đầu.
Nhưng bà cụ lại không nói nữa, chỉ dùng ánh mắt gắt gao nhìn cậu, như muốn thêu ra một bức tranh tinh xảo lên mặt Chúc Vi Tinh cậu vậy.
Chúc Vi Tinh bị nhìn đến không thoải mái, gật đầu muốn cáo từ, nhưng mới đi một bước lại nghe bà cụ kia ở sau lưng nói.
“Cháu không phải người nhà họ Chúc.”
Đây là lời khẳng định, giọng điệu rất chắc chắn, rõ ràng đang ở gần thôi, thế mà tựa như âm thanh từ xa xa truyền đến, mang một luồng thâm trầm lạnh lẽo kì lạ nào đó.
Chúc Vi Tinh dừng bước, mờ mịt quay đầu lại.
Cậu bắt gặp ánh mắt nặng trĩu của bà cụ, bà cứ nỉ non lặp lại: “Cháu không phải họ Chúc, cháu... không phải tên Chúc Vi Tinh.”
Chúc Vi Tinh quan sát một lượt, liếc nhìn cánh tay bị gãy của bà cụ, trong bụng đã xác nhận được thân phận của đối phương.
Cậu không gấp, bình tĩnh hỏi: “Vậy bà nói xem... cháu tên gì?”
Con ngươi bà cụ đột nhiên co rút, vừa định mở miệng, nhưng một giọng nói khác bỗng cắt ngang ở phía trước.
“Này này, đây là đang làm gì?!”
Chúc Vi Tinh nhìn lại thì thấy Miêu Hương Tuyết đi ra từ quán mạt chược tòa nhà số 2, bên cạnh có một người phụ nữ xinh đẹp đi cùng.
Nói chuyện chính là người phụ nữ kia, cười đến là mê hoặc quyến rũ, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn về phía bà cụ kia.
“Tôi nói chứ bà ngoại Tống này, bà chỉ cần nói mấy chuyện ma quái của mình với mấy cô bác trong ngõ là được rồi, người trẻ tư duy tiến bộ, không nghe được lời giảng Nho gia kinh điển của bà đâu.”
Bà cụ, cũng chính là bà cụ nhà Tống nổi danh kia – Bà cốt Vệ nữ. Bà không để ý đến thái độ thù địch của mấy cô, chỉ chăm chú nhìn Chúc Vi Tinh, vẫn cứ lặp lại câu nói kia: “Cháu không phải người nhà họ Chúc.”
Chúc Vi Tinh nhíu mày lại.
Người phụ nữ xinh đẹp cười nhạo: “Cậu ấy không phải họ Chúc, chẳng lẽ họ nhà bà? họ Tống à? Thế cháu nhà bà làm sao đây?”
Bà cụ Tống trầm mặc.
Miêu Hương Tuyết trực tiếp hơn, kéo Chúc Vi Tinh rời đi, không để cậu ở đây bị đầu độc tàn dư phong kiến nữa.
Chúc Vi Tinh đi được một đoạn thì chợt nghe bà cụ ở phía sau cao giọng kêu lên: “Cậu ấy là Đỗ Lệ Nương... Cậu ấy là Đỗ Lệ Nương*...”
Hai vị bên cạnh đều bị tức đến phát cười.
Miêu Hương Tuyết trợn trắng mắt, đi tới nhà xe nhịn không được còn mắng mẹ nó.
“Cái bà này, lúc thường gieo vạ con trai tôi còn chưa đủ, bây giờ còn tìm người ta nói hưu nói vượn, nếu không phải thấy bà ta tuổi đã cao, thì năm đó tôi đã sớm...”
“Không phải sao, mấy bà cô trong quán mạt chược ngày nào cũng thích nghe mấy chuyện ma quỷ của bà ta, cô không biết mấy ngày nay có bao nhiêu dằn vặt đâu. Một lúc thì nói 'Bà Tống nói tôi hôm nay không thể ngồi phía nam, sẽ thua tiền', một lát lại nói 'Bà Tống không cho tôi đi buổi tối, nói trong ngõ chúng ta dạo gần đây không sạch sẽ, có sát khí', bà Tống này bà Tống kia..., tôi bị phiền đến chết rồi.” Người phụ nữ xinh đẹp cũng khổ tâm kể.
“Vi Tinh này,“ Miêu Hương Tuyết chuyển hướng sang cậu trai, hiếm thấy cô bày ra bộ dáng nghiêm túc của một vị trưởng bối, “Cháu cũng đừng tin mấy chuyện ma quỷ của bà cụ này, mấy năm trước bà ta bị phát hiện mắc bệnh Alzheimer, khi thì bình thường khi lại phát rồ thế đấy.”
“Đúng vậy.” Người phụ nữ xinh đẹp cũng cười lớn: “Đỗ Lệ Nương... Ha ha ha ha ha, xướng 'mộng vườn sau' hay gì? Một thanh niên trai tráng như thế mà cũng bị nhìn thành đại tiểu thư khuê phòng nữa à, sao không nhìn lão bà tôi đây thành Thôi Oanh Oanh đi. Bà cụ này thực sự là nghe hí đến điên mà, thật giả cũng không phân biệt được. Có điều nhìn thấy đứa nhỏ đẹp đẽ thế này thì dễ bị hồ đồ lắm, điểm ấy ngược lại là giống tôi đó chứ.”
***Chú thích:
*Đỗ Lệ Nương: nhân vật trong vở kịch cổ điển của Trung Hoa – Mẫu Đơn Đình (hay còn gọi là Hoàn hồn ký / Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký) là một tiểu thư khuê các, con gái của quan thái thú Nam An Đỗ Bảo, nàng vừa xinh đẹp dịu hiền vừa thông minh, chỉ quanh quẩn trong khuê phòng. Lần ra sau vườn chơi đến ngủ thiếp đi thì mơ thấy mình gặp một chàng thư sinh tên Liễu Mộng Mai, hai người trò chuyện rất hợp nhau, thế là nàng tương tư đến sinh bệnh, sau cùng nàng vẽ một bức tranh tự họa, đề một bài thơ đem giấu sau vườn rồi mất. Về sau Liễu Mộng Mai thật sự có duyên ghé qua nơi này nghỉ chân, tình cờ phát hiện chân dung tự họa ở vườn sau, nhìn người trong tranh mà ngỡ đã thân thiết thuở nào, thế là cũng đem lòng yêu rồi ngày ngày bên cạnh, Đỗ Lệ Nương vẫn còn chấp niệm chưa tan nên hồn hãy còn đó, nàng ra khỏi tranh và hẹn hò ước nguyện với người tình trong mộng năm xưa... (còn rất dài nhưng cơ bản là HE)
Ý chính là khi người ta cứ ôm chặt một chấp niệm chẳng chịu buông, ôm theo mối tình sâu nặng, những ước vọng chẳng thể lay chuyển hay những hận thù không thể quên thì họ sẽ xây cho mình một căn phòng và vây kín sinh mệnh mình trong đó, tự phong bế lối thoát của đời mình.
Và ẩn ý của bà cụ đối với Chúc Vi Tinh thế nào thì mn có thể đoán được rồi chứ, hãy liên tưởng đến cái tên “Minh Nguyệt” ở cuối chương trước, là biết Vi Tinh là ai thôi.
- -----------------------------